Mục lục
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Tác giả: Tang Ốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lam Phi Ngư

Thế nhưng, Thời An còn chưa kịp tìm đến nơi thì đã bị người khác tìm thấy trước.

“Thời An?” Ôn Dao khẽ giật mình, nhìn thiếu niên trước mặt: “Vừa rồi tôi có phái người đi tìm cậu, không ngờ lại trực tiếp gặp cậu ở đây.”

Thời An hơi nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: “Tìm tôi? Để làm gì á?”

“Là thế này, ban đầu chúng tôi định chờ đến sáng ngày mai mới lên đường, thế nhưng dường như trưởng quan đã thay đổi quyết định, hiện tại đang chuẩn bị xuất phát.”

Ôn Dao có chút áy náy nhìn Thời An: “Chúng tôi sẽ để lại một nhóm người hộ tống các cậu xuống núi, lều vải và đồ ăn trong doanh trại này các cậu cũng có thể lấy để sử dụng. Mục trưởng quan bảo tôi đến đây báo cho cậu một tiếng, nếu như cậu còn cần gì khác thì sau khi xuống núi có thể liên hệ Trác Phù.”

Ôn Dao đưa một mảnh giấy cho Thời An: “Đây là phương thức liên lạc với Trác Phù.”

Sau khi nhìn thấy Thời An đã nhận lấy mảnh giấy, Ôn Dao tạm biệt Thời An một tiếng rồi sau đó liền xoay người vội vàng rời đi.

Doanh trại yên lặng trật tự ban nãy giờ lại bắt đầu nghiêm chỉnh chuẩn bị xuất phát.

Người của cục quản lí chuẩn bị xuất phát trên cơ bản đều là thân tín do Mục Hành mang tới, còn phần lớn thành viên của phân cục khu Ewen thì đều ở lại.

Thời An đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú bóng lưng của Ôn Dao.

Hồi lâu sau, cậu gật đầu một cách chắc chắn: “Nhất định là có liên quan đến rồng!”

Chờ sau khi xác nhận đoàn người của Mục Hành đã rời đi, Thời An thừa dịp những người khác không chú ý bèn lén lút rời khỏi doanh trại.

Cậu quay lại nơi lúc đầu bị ma vật loại Tử Linh chặn đường, hít sâu một hơi rồi hô to: “Này—“

“Mi còn ở đây không —“

Xung quanh im ắng không một tiếng động.

“Nếu mi không đi ra thì ta sẽ phóng hỏa đó!”

Ầm ầm!

Nền tuyết lại một lần nữa từ từ dâng lên, tuyết đông thành cục rơi xuống, bóng dáng cao lớn của Ngựa Xương Khô xuất hiện bên trong đêm tuyết, ánh u lam bùng lên trong hốc mắt, thoạt nhìn vừa uy nghiêm lại đáng sợ – Nếu như không chú ý đến vết cháy xém đậm màu trên người nó thì mọi thứ đều rất hoàn mĩ.

Thời An thỏa mãn vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan.”

Cậu suy nghĩ một lát, móc ra hỏa bảo thạch trong túi áo của mình rồi đưa đến trước mũi Ngựa Xương Khô: “Ngửi đi nè? Có thể lần theo dấu vết được không?”

Ngựa Xương Khô: “…”

Ma trùng: “…”

Sau một lúc lâu trầm mặc, ma trùng không nhịn được mở miệng phá vỡ tình cảnh lúng túng hiện tại: “Đại, đại nhân, nó không phải chó…”

Thời An thở dài, nhét bảo thạch lại vào trong túi áo, không cam lòng lẩm bẩm nói:

“Ta chỉ muốn thử xem…”

Ma trùng: “Thật ra ma vật loại Tử Linh rất giỏi lần theo mùi của vật sống, nếu không ngài thử bảo nó đi theo bản năng đi?”

Hiện tại ma trùng đã từ bỏ ý định khuyên Thời An xuống núi.

Loài rồng một khi đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối sẽ không quay đầu. Thay vì đối lập với Thời An thì không bằng cứ giúp đỡ ngài ấy nhanh chóng hoàn thành mục đích… Vậy là nó có thể sớm rời khỏi cái nơi lạnh như quỷ này rồi!

Thời An hai mắt tỏa sáng: “Mi nói đúng đấy!”

Cậu kéo Ngựa Xương Khô lại, nói một cách đương nhiên: “Để ta lên, ta không muốn đi nữa.”

Đường đường là ma vật biến dị loại Tử Linh, nhưng dưới sức mạnh mang tính áp đảo tuyệt đối thì nó cũng chỉ có thể khuất nhục hạ thấp thân thể, để nhân loại trước mặt leo lên trên lưng của mình.

Thời An giật giật, thở dài: “Lúc trước không nên đốt nó sạch đến vậy…”

Hơi cấn.

Ma trùng: “…”

Để lại chút mặt mũi cho người ta đi, xin ngài đấy.

Đêm tuyết tối om, xung quanh là một vùng hỗn độn, giương mắt nhìn về nơi xa thì ngoại trừ tuyết trắng thì không còn màu sắc nào khác, cũng không có bất kì tung tích của vật sống nào.

Thời An nằm trên lưng Ngựa Xương Khô gật gà buồn ngủ.

Cậu vốn ngủ nhiều, không muốn đi ra ngoài, hơn nữa nơi này lại lạnh đến vậy, quả thực khiến cho ham muốn ngủ đông của cậu tăng lên gấp bội.

Lắc lư, phảng phất như cả thế giới đều lắc lư trên lưng ngựa, thế giới trở nên vừa trắng xám lại xa xôi.

Thời gian dường như đã mất đi ý nghĩa của nó.

Mí mắt Thời An từng chút một cụp xuống, ánh mắt bắt đầu dần trở nên mơ hồ.

Cậu cảm thấy mình giống như đã trở về nơi an toàn nhất của bản thân.

Hang động tối tăm khô ráo, tài bảo chất đống như núi.

A…. Hình như còn thiếu cái gì đó.

Đúng rồi, thiếu một nhân loại sáng lấp lánh, người nọ được phong ấn chặt chẽ bên trong hổ phách, rồi an toàn nằm tại vị trí vuốt trái của cậu.

A tốt quá đi…

Đột nhiên một cơn lay động đánh thức Thời An khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu mới phát hiện Ngựa Xương Khô dưới thân không biết đã ngừng lại từ lúc nào.

Tới nơi rồi à?

Cậu mơ mơ màng màng chớp mắt vài cái, giương mắt nhìn về phía xa xa.

Quả nhiên, tại một vùng tuyết trắng cách đó không xa, một đội ngũ nhân loại trông có vẻ vô cùng đột ngột.

Người đàn ông tóc bạc áo đen đứng ở phía trước đội ngũ, dù cách một khoảng rất xa cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng thân phận của người nọ.

Thời An mừng rỡ.

Thật sự đến nơi rồi!

Cậu vỗ Ngựa Xương Khô dưới người mình: “Làm tốt lắm!”

Mục Hành giương mắt nhìn ngọn núi hùng vĩ trước mặt.

Tảng đá trắng xám cực lớn thoạt nhìn đặc biệt khổng lồ, chúng nó chất đống dày đặc dưới đáy khe núi, lắp kín chặt chẽ con đường trước mặt, căn bản không có cách nào tiếp tục tiến tới.

Anh quay đầu nhìn người bên cạnh: “Là nơi này à?”

Một gã lính đánh thuê trên mặt có vết sẹo bị còng tay khóa lại rất chặt, trên mặt gã còn lưu lại một ít vệt máu khô: “Đúng, đúng, chính là nơi này! Cần phải rót ma lực hệ hỏa vào trong đó thì mới mở được cửa.”

Mục Hành bình tĩnh nhìn gã.

Anh chậm rãi cởi găng tay ra, ngón tay thon dài chậm rãi đặt lên bức tường đá lạnh như băng.

Tường đá dưới lòng bàn tay người đàn ông biến thành màu đỏ thẫm, độ nóng hừng hực lập tức bùng lên trước mặt mọi người.

Mấy người đứng trên cùng bị bức phải lùi lại mấy bước.

Tuyết chất đống xung quanh cũng nhanh chóng hòa tan bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, không khí xung quanh bắt đầu chập chờn dưới sức nóng thiêu đốt.

Mấy phút sau, Mục Hành ngừng lại.

Anh thu tay lại, thế nhưng bức tường đá trước mặt vẫn như cũ không chút sứt mẻ.

Ôn Dao gì chặt bả vai của gã lính đánh thuê, cô chau mày: “Nói thật.”

Gã lính đánh thuê khẩn thiết nói: “Thật mà! Thật mà!”

Dường như gã sợ mấy người trước mặt không tin mình, nói năng lộn xộn giải thích: “Có thể, có thể là do chưa đủ, cần có… cần có ma lực hệ hỏa mạnh hơn nữa, thì mới có thể, có thể…”

Ôn Dao cười xùy một tiếng: “Không đủ?”

Cô không chút nể tình tăng mạnh lực tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi vặn vẹo của gã lính đánh thuê: “Anh có biết anh đang đứng trước mặt ai không?”

Gã lính đánh thuê rơi vào trầm mặc.

Quả thực trên thế giới này, nếu như ma lực của Mục Hành còn chưa đủ, vậy thì không ai có thể rồi.

Dường như gã đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gã hơi ngẩn ra, sau đó lắp bắp nói: “Tôi, tôi biết rồi. Không phải là ma lực không đủ, mà là chủng loại không đúng-“

Gã lính đánh thuê khẩn thiết nhìn Mục Hành: “Trên… trên người thủ lĩnh của tôi có mang theo một đạo cụ phong ấn ma pháp hệ hỏa. Ban đầu tôi nghĩ thủ lĩnh lo rằng không đủ lượng ma lực, nhưng hiện tại xem ra có lẽ tôi đoán lầm rồi. Cánh cửa này cần không phải là ma pháp hệ hỏa của nhân loại, mà là long diễm*!” (*lửa rồng)

Ôn Dao: “Hiện tại thủ lĩnh của anh đang ở đâu?”

Gã lính đánh thuê đột nhiên cứng họng không trả lời được.

Hồi lâu sau, gã mới nói: “Chết, chết rồi.”

Mà cái đạo cụ kia hẳn là vẫn còn trên người thi thể.

Việc này Ôn Dao cũng bó tay.

Cô quay đầu nhìn Mục Hành: “Trưởng quan, bây giờ phải làm sao ạ?”

“Không hề gì.”

Mục Hành không nhanh không chậm đeo găng tay vào. Một thanh trường kiếm ngưng tụ từ ma lực hình thành trong lòng bàn tay anh, trong bóng đêm nặng nề lóe ra ánh sáng màu xanh lam sắc bén lạnh như băng.

“Nếu như không thể mở được cánh cửa này, vậy thì dỡ bỏ nó là được.”

Anh giơ tay lên, vạt áo lay động trong gió lớn, ma lực cực kì bạo lực bộc phát trên trường kiếm, ầm ầm đánh lên tảng đá dày nặng cao tới trăm mét trước mặt.

Ầm ầm.

Tiếng đá vụn văng tung tóe nổ ra xé tan sự im lặng, vết rạn như mạng nhện trước mặt người đàn ông nhanh chóng lan rộng ra.

Một nơi khác.

Vì để không chạm mặt Mục Hành, Thời An cưỡi Ngựa Xương Khô đi trong núi tuyết như đi trên đất bằng, đi vào bên trong khe núi.

Cậu nhìn chằm chằm núi đá trước mặt, nhìn thấy thế nào cũng có chút bất thường.

Vì sao… cậu lại có cảm giác khá quen mắt nhỉ?

Lúc này, Thời An trừng lớn hai mắt, giãy giụa nhảy xuống lưng Ngựa Xương Khô, sau đó khập khiễng bò lên trên một khối nham thạch cao lớn bên cạnh.

Dưới thị giác nhìn từ trên cao xuống, dường như Thời An rốt cuộc cũng phát hiện được điều gì đó.

Cậu chậm rãi trừng lớn hai mắt.

Quả thật rất quen thuộc.

Quen đến mức không thể nào quen hơn.

Nơi này chính là hang động của cậu! Là hang động cậu đã ngủ hơn vạn năm đó!!!!!

Dường như là vì nơi này từng mở ra một vết nứt vực sâu, nó vừa khéo liên thông với hang động cậu từng ở trước đó. Tuy rằng vết nứt vực sâu kia đã được phong bế kịp thời thế nhưng phần lớn vẫn còn lưu lại trên đại lục này.

Hơn nữa chính vì bị phong bế, thế nên ở giữa bị bổ xuống một đường thẳng tắp, chỉ còn lại một góc sắc nhọn chỉa thẳng về phía chân trời.

Thời An ngớ người, tròng mắt chấn động.

Hang động của cậu… 70% nằm trên đại lục, 30% còn lại nằm ở dưới đáy vực sâu.

Mà điều càng quan trọng hơn là –

Nếu như đây là hang động của cậu, vậy, vậy, vậy tài bảo cậu để trong hang động đâu hết rồi!!!

Thời An luống cuống.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng đến chỗ dưới tường đá, một ngọn long diễm bay ra từ trong lòng bàn tay, chậm rãi bay tới vách đá trước mặt.

Ầm ầm!

Tiếng ma sát giữa các tảng đá vang lên.

Ngay sau đó, nham thạch to lớn trước mắt hé ra một lối đi, dường như nó đang hoan ngênh chủ nhân xa cách đã lâu về nhà.

Thời An xông vào.

Vạn năm trôi qua, bản thân cái hang cũng bị biến dạng gần như không nhận ra nổi. Vì bị không gian đè ép, hang động vốn rộng lớn giờ lại trở nên nhỏ hẹp lại gập ghềnh. Khắp nơi đều là đá vụn, địa hình trong hang động vô cùng phức tạp. Thời An gần như phải dùng hết sức lực mới tìm được đường thông vào hang động chính.

Cuối cùng, hang động trước mặt cũng trở nên quen thuộc, dần hiện ra bộ dạng trong trí nhớ.

Thời An hít sâu một hơi, cất bước đi vào bên trong.

Xin mi đó…

Tài bảo của cậu nhất định phải ở đó nha…

Trước mặt là một hang động rộng lớn.

Khối đá cứng rắn cổ xưa chất chồng tầng tầng lớp lớp, tuyết lắng đọng một lớp dày trên mặt đá lạnh băng, bóng râm bao phủ cả hang động.

Chỗ cao trên đỉnh hang động lộ ra một lỗ hổng nhỏ hẹp, tia sáng mỏng manh rơi xuống từ bên trên, miễn cưỡng xua tan bóng tối trong hang động, chiếu sáng tầm mắt của Thời An.

Trống không.

Thời An: “…”

Cái con mẹ nó!

Trong nháy mắt, một cơn phẫn nộ mãnh liệt xông thẳng lên não, nhìn hang động trống rỗng trước mặt, Thời An giận điên rồi.

Một món cũng không còn!!!

Không còn lại gì hết!!!

Toàn bộ, toàn bộ, toàn bộ đều không còn mất rồi!!!

Cậu nhớ rất rõ, trước khi bản thân ngủ say, dưới thân thể toàn là vàng, bảo thạch, thạch anh,… Ngọn núi nhỏ màu vàng như thác chảy, theo sự di chuyện của cậu mà phát ra tiếng vang thanh thúy mê người, ánh vàng rực rỡ phản chiếu trên lớp vảy của cậu, chiếu sáng cả hang động.

Thế nhưng hiện tại…

Đều không thấy đâu cả!

Bị dọn sạch sẽ, vừa nhìn là biết không phải chúng tự mất đi, mà là bị người trộm đi mất rồi!

“Không—!”

Thời An tức đỏ cả mắt.

Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 43 nhé <3

Giọng thiếu niên khàn khàn, giống như bị cát sỏi thô ráp nóng hổi lăn qua cổ họng, dưới cơn phẫn nộ giọng nói vốn trong trẻo bị xé nát thành từng mảnh vụn:

“Tên trộm! Kẻ cắp! Cường đạo!”

Hết chương 35.

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Hành đang phá cửa: “?”

Hình như anh nghe thấy tiếng gì ấy nhỉ?

Editor: Valentine vui vẻ nhé mn. Tui thì vẫn FA ở nhà với bé An nè, mn có đi đâu chơi không:)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK