Editor: Lam Phi Ngư
Bên ngoài phòng bệnh.
“Đúng, cậu ấy bị cảm lạnh rồi.”
Bác sĩ đưa giấy khám bệnh cho Vương Lê, sau đó nhét bút lại vào trong túi áo: “Tôi đã kê thuốc, theo lẽ thường thì hẳn sẽ hết nhanh thôi. Nhưng mà lượng kem ly cậu ấy ăn thật sự quá nhiều, vì vậy tốt nhất là nên ở lại bệnh viện một ngày để theo dõi.”
Ừm, giống với những gì Vương Lê đoán.
Vương Lê cảm ơn bác sĩ rồi sau đó đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Thời An đang nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, mặt cậu trắng bệch, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ngấn nước, yếu ớt nói:
“Tôi sắp chết rồi.”
Vương Lê: “…”
Khóe miệng Vương Lê giật một cái: “Yên tâm đi, cậu không chết được đâu. Cậu chẳng qua là ăn quá nhiều kem ly nên bị cảm lạnh thôi.”
Nhìn thiếu niên ốm yếu trước mặt, Vương Lê không nhịn được mà thở dài.
Lần này Vương Lê cũng có lỗi.
Ban đầu Vương Lê nghĩ rằng Thời An ăn nhiều kem ly đến vậy là vì Thời An đã tự nắm chắc, nhưng Vương Lê lại không ngờ rằng cậu chỉ đơn giản là không tự chủ được mà thôi.
Vương Lê mở miệng hỏi:
“Tôi tính ra ngoài nói chuyện với mấy thành viên còn lại một lát, cậu có cần tôi mua gì không?”
Thời An suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói:
“Cái thứ chiều hôm nay á, lạnh lạnh ngọt ngọt…”
Vương Lê: “…”
Cậu còn muốn ăn nữa hả!
Lông mày Vương Lê không nhịn được giật giật, Vương Lê cắn răng nói: “Cái đó thì không thể!”
Thời An tủi thân im lặng.
Vương Lê vừa tức vừa buồn cười: “Tôi chưa từng thấy người nào ham ăn chocolate parfait ăn đến mức tự mình nhập viện luôn. Lẽ nào đây là lần đầu tiên cậu ăn nó à?”
Thời An khẽ chớp mắt, gật đầu nói: “Đúng đó.”
Việc này lại khiến Vương Lê sửng sốt: “…Hả?”
Thời An nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên tôi ăn món này á, ăn siêu ngon luôn.”
Vương Lê ngây người, cậu ta dùng ánh mắt bất ngờ nhìn Thời An đang nằm trên giường bệnh một lượt từ trên xuống dưới.
Thiếu niên rất gầy, nằm dưới chăn gần như không hề có chút trọng lượng, thoạt nhìn phảng phất như bị giường bệnh trắng như tuyết nhấn chìm, cần cổ lộ ra ngoài vô cùng nhỏ nhắn dễ gãy, đường cong quai hàm gầy thấy rõ, có một loại ngây thơ yếu ớt và nhỏ bé không hợp với tuổi.
Lại nhớ tới những lời đồn tranh đấu nội bộ trong Thời gia, ánh mắt Vương Lê không khỏi trở nên phức tạp.
Hiển nhiên là Thời An ở Thời gia đã không được coi trọng đến một trình độ nào đó luôn rồi.
Dẫu sao Thời gia cũng là một gia tộc sung túc giàu có, sao lại ngược đãi dày vò con trai trưởng đến thế?
Lẽ nào…
Thì ra là vậy, thế nên Thời An mới phải âm thầm che giấu thực lực của bản thân?
Thời An hoàn toàn không biết trong đầu Vương Lê đang tự suy diễn tình tiết đau khổ gì.
Bởi vì lần này mọi chuyện thật sự chỉ vì cậu nhất thời tham ăn mà thôi.
Bàn tay đặt dưới chăn của Thời An hơi run run, cậu đau khổ hít hít mũi.
Cậu siêu sợ đau.
Vương Lê dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thời An.
Vương Lê thở dài một hơi rồi nói với giọng dịu dàng: “Cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, sau này cậu muốn ăn bao nhiêu chocolate parfait cũng được.”
Thời An: “Thật vậy hở!”
Vương Lê gật đầu: “Thật.”
Vương Lê nhẹ chân xoay người ra khỏi phòng bệnh, còn thuận tay đóng lại cửa phòng.
Thời An và Triệu Xã nằm cùng một bệnh viện nhưng khác khu. Một người nằm ở khu bệnh bình thường, một người thì bị ma lực tổn thương nên nằm ở khu bệnh đặc biệt.
Vương Lê đi trên hành lang trống trải, vừa nghĩ tới sắp gặp ba người đồng đội đang đợi ở khu bệnh khác, Vương Lê liền cảm thấy đầu mình ẩn ẩn đau.
Aizz… phải giải thích với họ thế nào đây, nói ra sự thật Thời An chỉ đơn giản là ăn quá nhiều kem ly à?
Khi sắp rời khỏi khu bệnh bình thường, đột nhiên Vương Lê phát hiện có vật gì đó đang rung rung trong túi áo.
Vương Lê móc ra một cái điện thoại.
Vương Lê khẽ giật mình, lúc này mới chậm chạp phản ứng lại.
Đây là điện thoại của Thời An.
Vừa rồi vì Vương Lê vội vã đưa Thời An đến bệnh viện nên đã tiện tay bỏ điện thoại của Thời An vào trong túi áo.
Màn hình điện thoại sáng lên, nhưng lại không thấy tên người gọi.
Vương Lê nhận điện thoại, lễ phép nói: “A lô? Xin hỏi ngài là?”
Điện thoại bên kia yên lặng vài giây.
Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên: “Thời An đâu?”
Vương Lê: “Thật ngại quá, hiện tại Thời An đang ở bệnh viện, e rằng không tiện nghe máy, xin hỏi ngài có cần chuyển lời gì không?”
Cuộc gọi đã cúp.
Vương Lê hơi khó hiểu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, chỉ có một dãy số, cũng không nhìn ra được gì.
…Thôi kệ vậy.
Vương Lê lắc đầu, thuận tay kéo một chị y tá lại đưa điện thoại cho đối phương, nhờ cô lát nữa trả điện thoại cho Thời An, sau đó Vương Lê vội vã rời khỏi bệnh viện.
Mục Hành thả điện thoại xuống.
Tầm mắt anh rơi lên màn hình vài giây, đáy mắt thâm trầm không thể nhìn thấu chút cảm xúc dư thừa nào.
“Ôn Dao.” Mục Hành đột nhiên mở miệng.
Ôn Dao đang chuẩn bị báo cáo tiến độ nhiệm vụ điều tra ngước mắt nhìn: “Có.”
“Xác định vị trí của số điện thoại này.” Dứt lời, Mục Hành đưa điện thoại tới.
Ôn Dao khẽ giật mình.
Định vị…?
Thế nhưng, là một cấp dưới xứng chức, Ôn Dao không nhiều lời truy hỏi mà lập tức bắt đầu sử dụng quyền hạn của mình để hoàn tất việc Mục Hành giao.
Rất nhanh sau đó, Ôn Dao ngẩng đầu báo cáo ngắn gọn: “Nơi định vị cuối cùng hiển thị vị trí tại bệnh viện tư nhân phía Tây.”
“Ừm.” Mục Hành hơi gật đầu, anh rũ mắt, ánh mắt rơi lên báo cáo nhiệm vụ trong tay.
“Đi ra ngoài đi.” Mục Hành lạnh nhạt nói.
“Vâng.” Ôn Dao xoay người ra khỏi văn phòng Mục Hành, cô thuận tay đóng lại cánh cửa sau lưng.
Trong văn phòng lại trở nên tĩnh lặng, qua một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng báo cáo nhiệm vụ lật qua lật lại vang lên.
Mười lăm phút sau.
Cửa văn phòng được mở ra từ bên trong, trên khuỷu tay Mục Hành vắt áo bành tô, thoạt nhìn giống như đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Ôn Dao hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn lập tức đứng dậy: “Trưởng quan, ngài còn gì dặn dò không ạ?”
Mục Hành lắc đầu: “Không.”
Anh vừa đi vừa đeo găng tay vào, nhìn lướt qua Ôn Dao đang tiến lại gần, nói: “Giải tán đi, hôm nay tan việc sớm.”
Ôn Dao khẽ giật mình, trên mặt cô nàng lộ ra dấu hỏi chấm.
Này, rõ rành rành là trưởng quan vừa mới trở về không lâu… đột nhiên rời đi là vì có chuyện gì gấp sao?
Ở nơi khác.
Vương Lê cong ngón tay, khẽ gõ cửa phòng bệnh:
“Thế nào rồi?”
Trần Mộng và Ngô Hoán Thanh đang ngồi cạnh giường bệnh, Triệu Xã cao lớn như cột điện lại suy yếu ngồi trên giường. Tuy sắc mặt Triệu Xã vẫn còn rất tệ nhưng đã tốt hơn nhiều so với khi vừa mới bước ra khỏi cabin kim loại.
Triệu Xã gật đầu với Vương Lê: “Đỡ hơn một chút rồi.”
Vương Lê: “Bác sĩ nói sao?”
Trần Mộng đáp: “Ma lực chấn động quá mức dẫn đến khí huyết hỗn loạn và chấn động não. Tố chất thân thể Triệu Xã khá mạnh nên nghỉ ngơi một ngày là khỏe, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ của chúng ta.”
Vương Lê gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời khắc mấu chốt như lúc này, bất kì thành viên nào trong đội tụt lại phía sau đều là tổn thất cho cả đội.
Ngô Hoán Thành ở bên cạnh cất tiếng hỏi: “Thời An bên đó sao rồi?”
Vương Lê do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra sự thật: “Thời An chỉ bị thương ngoài da thôi, không quá nghiêm trọng.”
Trần Mộng nhíu mày: “Đội trưởng, hệ thống xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đột nhiên xuất hiện trục trặc nghiêm trọng đến vậy?”
Vương Lê lắc đầu, áy náy nói: “Việc này tôi chưa rõ lắm nhưng tôi đã gọi nhân viên đến sửa chữa và kiểm tra rồi, chắc hẳn chờ một lát là sẽ biết được nguyên nhân trục trặc.”
Trần Mộng: “Nếu thế thì kết quả so tài lần này không tính…”
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 35 nhé mn
Trần Mộng còn chưa dứt lời thì đã bị Triệu Xã trên giường bệnh cắt ngang: “Tôi thua rồi.”