Mục lục
Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh - Tác giả: Tang Ốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lam Phi Ngư

Thành viên cục quản lí chia thành nhiều tiểu đội, trật tự đi tới trước từng lối thoát hiểm của tất cả khu vực.

Tuy bầu không khí trong phòng điều khiển vẫn rất căng thẳng nhưng nó đã khôi phục lại sự ngay ngắn trật tự lúc trước.

Cùng lúc đó, nhân viên kỹ thuật đã sửa chữa gấp thiết bị, cuối cùng cũng khôi phục được một phần chức năng trong hệ thống mô phỏng thực chiến.

Mặc dù phần lớn màn hình trên tường vẫn tối đen như cũ, nhưng một số khu vực đã sáng lên.

Hiện tại, tuy vẫn chưa có cách nào định vị vị trí cụ thể của từng học viên, thế nhưng hiện tại đã có thể quan sát được bên trong mỗi khu vực rốt cuộc còn sót lại bao nhiêu học sinh, thế này ít nhất có thể tránh được việc phải đi tìm kiếm theo kiểu trải thảm.

“Khu sông băng 52 người, khu rừng mưa 48 người, khu sa mạc 9 người, khu rừng rậm…”

Nhân viên công tác cúi đầu nhớ kĩ danh sách, đột nhiên hơi dừng lại: “Khu đất khô cằn 2 người.”

“Khu đất khô cằn?” Người phụ trách truy hỏi.

Chính là khu vực xuất hiện vết nứt vực sâu kia ư…?

Vẻ mặt nhân viên công tác cũng rất khó coi, anh ta thấp giọng nói: “Đúng vậy.”

Tuy anh ta dốt đặc cán mai về tác chiến nhưng vẫn hiểu rõ một chuyện… Hai người học sinh này chỉ e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

Người phụ trách hít sâu một hơi, dùng tay bóp bóp mũi, khuôn mặt già nua đầy mệt mỏi.

Ông nói: “Cậu đi làm việc của mình đi, chuyện về khu đất khô cằn tôi sẽ tự mình nói với Mục trưởng quan.”

Sau khi dặn dò kế hoạch hành động xong, người phụ trách đi về phía Mục Hành đang đứng cách đó không xa.

Mục Hành quay đầu nhìn ông ta, nhíu mày đầy nghi vấn.

Người phụ trách: “Trưởng quan… Vừa xảy ra một chuyện không may.”

Ông hít sâu một hơi: “Tôi vừa mới được biết, có hai tân sinh bị nhốt ở khu đất khô cằn.”

Người phụ trách do dự một lát, nói: “Ngài nói xem, hai đứa nó còn có khả năng sống sót không?”

Mục Hành dừng một chút: “Có thể.”

“…Mặc kệ có thể hay không, xin cảm ơn ngài.” Người phụ trách thở dài, đưa một chiếc đồng hồ tới: “Ngài cầm lấy cái này đi, tuy chức năng GPS của bản đồ đã mất tác dụng, nhưng nếu có học sinh tiến vào phạm vi của ngài trong vòng trăm mét thì nó sẽ thông báo cho ngài.”

Mục Hành gật đầu, tiếp nhận đồng hồ rồi bỏ vào trong túi quần của mình:

“Tôi sẽ cố hết sức.”

Đột nhiên, anh chợt nghĩ tới điều gì đó, nói: “Hai học sinh ở khu đất khô cằn tên là gì vậy?”

Người phụ trách sững sờ, dường như ông không nghĩ tới Mục Hành sẽ hỏi vấn đề này.

Ông trả lời: “Chuyện này… Hiện tại chúng tôi chưa biết được, hệ thống vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Hiện giờ, chúng tôi mới chỉ có thể biết được số lượng học viên bị nhốt ở mỗi khu vực mà thôi, không biết được cụ thể là học sinh nào bị nhốt.”

Người phụ trách: “Ngài muốn tìm kiếm học sinh nào ạ?”

Mục Hành thu tầm mắt lại: “Không có, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”

Lâm Ngạn Minh liên tục nhìn trộm về phía Thời An đang đi trước chính mình.

Trong bóng tối, gò má thiếu niên tái nhợt có vẻ mơ hồ lại xa cách, chỉ có thể thấp thoáng thấy được hình dáng quai hàm rõ nét lưu loát, thoạt nhìn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Dù đã đi ra ngoài được một khoảng cách khá xa, nhưng ngay chóp mũi của Lâm Ngạn Minh vẫn quanh quẩn mùi khét lẹt như trước.

Lâm Ngạn Minh chớp mắt vài cái.

Trên võng mạc dường như vẫn còn lưu lại di chứng từ trận lửa lớn kia, lốm đốm đen do tia lửa nóng bóng gây ra như ẩn như hiện trước mắt.

Cậu ta hít sâu một hơi, làm đủ chuẩn bị tâm lí trong lòng, cuối cùng mở miệng nói:

“Thời An…”

Thời An nghiêng đầu sang nhìn, không tim không phổi “Hả?” một tiếng.

Vẻ mặt cậu thật sự quá mức tự nhiên, dường như trận lửa lớn đáng sợ kia không hề liên quan đến bản thân cậu.

“Vừa rồi, chính là cái đó đó…ma lực của cậu, trận lửa đó…”

Lâm Ngạn Minh vắt hết óc tìm kiếm từ để miêu tả.

“À! Cái đó hả!” Thời An lộ ra vẻ mặt giật mình.

Cậu hiểu mà đúng không!

Cậu hiểu tôi muốn hỏi cậu cái gì mà!

Lâm Ngạn Minh mừng rỡ, chờ mong nhìn Thời An.

Chỉ thấy thiếu niên trước mắt gãi gãi sau gáy nói lời xin lỗi:

“Không phải khi nãy tôi không muốn tiếp thu ý kiến của cậu đâu, nhưng mà tôi thật sự không biết hệ quang á.”

Lâm Ngạn Minh: “…”

Cậu hiểu cái beep á.

Trong nháy mắt không chú ý, Lâm Ngạn Minh đột nhiên đạp vào khoảng không.

Trong lòng Lâm Ngạn Minh cả kinh, sau khi lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng ổn định được thân mình, may mà không trực tiếp ngã sấp xuống.

Ánh sáng từ đèn pin dự phòng chiếu rọi mảnh đất nhỏ trước mắt.

Chất đất là một loại đất đen kịt vừa dày vừa nặng lại sâu lắng, nhưng nó lại không có chút hơi nước, giống như bị nướng cháy, đường vân rạn nứt bất quy tắc lan tràn trên mặt đất, lan đến tận nơi bị bóng tối che khuất.

Chờ đã…

Lâm Ngạn Minh cứng người.

Đột nhiên cậu ta ý thức được dường như có lẽ đã rất rất lâu mình không thấy cây cối hay tảng đá nào. Không biết bắt đầu từ lúc nào, xung quanh đã trở thành một vùng trống trải. Hai người họ giống như đang di chuyển trên một vùng bình nguyên không có bất kì vật che chắn.

Lâm Ngạn Minh cảm thấy đầu óc mình như bánh răng bị rỉ sét không thể vận hành, phát ra tiếng ken két uổng công vô ích.

Cậu ta ngớ người ngẩng đầu, dùng đèn pin dự phòng chiếu sáng màn đêm trước mặt mình, cẩn thận phân biệt con đường bị bóng tối bao trùm trước mắt.

Đây tuyệt đối không phải là khu rừng mưa.

Càng không phải là khu rừng rậm.

Vậy cũng chỉ còn lại…

“Thời… Thời An.” Lâm Ngạn Minh nghe thấy giọng nói run rẩy mông lung của chính mình.

Thời An nghe thấy bèn dừng bước, cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Ngạn Minh, không hề tự giác nói: “Sao vậy?”

“Cậu…cậu xác định mình biết đường hả?”

Thời An: “Đương nhiên, sao thế?”

“Nhưng mà, chỗ này…nơi này, tôi cảm thấy đây không phải là khu rừng rậm.” Lâm Ngạn Minh dại ra nói.

Bất ngờ chính là dường như Thời An không hề cảm nhận được sự khác thường của cậu ta, cậu cực kì tự nhiên nhẹ gật đầu: “Đúng rồi đó.”

Lâm Ngạn Minh: “…”

?

??

Lâm Ngạn Minh bối rối, gần như không thể tin vào lỗ tai của mình.

Cậu ta trợn mắt há mồm nghiêng đầu, đờ đẫn nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh.

Chỉ thấy Thời An vẻ mặt vô tội, tiếp tục nói một cách đương nhiên:

“Nơi này là khu vực sát phía đông nhất á, yên tâm đi, tôi khẳng định không có dẫn cậu đi sai đường đâu.”

Sát phía đông nhất là…

Khu nguy hiểm cấp S, khu đất khô cằn.

“…”

Lâm Ngạn Minh cảm thấy mình đã mất đi năng lực tư duy.

Thời An tiến lại gần, quơ quơ tay trước mắt Lâm Ngạn Minh: “Cậu sao vậy?”

— làm sao hả?! Cậu nói thử đi?!

Nhìn vẻ mặt vô tội của Thời An, Lâm Ngạn Minh cảm thấy bản thân cần gấp một một cuộc trị liệu phục hồi tim phổi chuyên nghiệp.

Lâm Ngạn Minh ngay cả việc nói chuyện cũng ngập ngừng:

“Cậu…cậu…phía đông! Tôi muốn đi khu rừng rậm phía đông, chứ không phải là… không phải là cái chỗ này —”

Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 18 nhé mn.

“Hở?” Thời An lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Vậy mà tôi cứ tưởng hai đứa mình tiện đường á?”

Hóa ra ngay từ đầu con mẹ nó cậu chuẩn bị đi tới chỗ này đấy hả?!

— Tiện đường cái quỷ ấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK