Thời gian của vòng thi số năm - vòng thi cuối cùng - đã bắt đầu. Hải Anh vẫn tiếp tục công cuộc xin nghỉ để "chăm chồng". Nhưng hiển nhiên cô không dùng thời gian ấy để chết dí ở bệnh viện mà tất bật làm những việc khác.
Trong khi các thí sinh của Sự kiện bắt đầu đi vào công đoạn sản xuất những sản phẩm đầu tiên và đưa ra thị trường, Hải Anh lại mải miết ra ra vào vào ngân hàng. Cô lấy hết giấy tờ nhà đất của Đức, bắt đầu xin các loại chứng từ, chữ kí dự định vay một khoản lớn. Vì là "khách quen" của nơi này nên Hải Anh không mất quá nhiều thời gian, đợi thẩm định xong xuôi liền có thể nhận được tiền ngay rồi. Trong lúc chờ bên ngân hàng phản hồi, Hải Anh thu xếp trang sức của mình, cái gì có giá trị kỉ niệm thì giữ lại, thứ gì không liền chuẩn bị mang bán. Dù sao cũng nên "diễn" cho thật một chút, với lại mấy thứ vật ngoài thân này mua lại lúc nào chẳng được, cô không tiếc chút nào. Xe ô tô là quà bố mẹ mua dĩ nhiên Hải Anh không thể bán, lúc đó cứ lấy cớ qua loa rằng xe này cũ bị trả giá rẻ quá nên cô tiếc là được. Đức cũng không thể lột da, róc xương cô. Với lại hắn đang nằm bệt trên giường bệnh làm sao ra ngoài mà biết được cô có đang đi xe cũ hay không chứ?
Việc khó nhất nhưng cũng đáng mong chờ nhất chính là 40% cổ phần chưa thuộc về hắn. Đức muốn thế chấp như thế nào, liệu có tay anh chị nào sẵn sàng cầm cố một tài sản mơ hồ vậy không đây?
Hải Anh không quen biết nhiều nên việc móc nối đến những đường dây này là điều không thể. Cô nhờ bên thám tử, đưa ra yêu cầu và chờ đợi cậu ta phản hồi.
"Thực sự khó lắm, em hỏi mấy nhà cầm đồ trên đường A họ đều nói không muốn dây dưa!" Hải Anh thở dài, điện thoại cho Đức diễn trò vất vả "Hiện tại phải làm thế nào? Khoản đó của anh sợ không thế chấp được!"
"Sao em ngốc thế?" Đức trách cứ, còn tiện thể vẽ đường "Anh trai em để làm gì? Hải Đăng giỏi nhất trong việc này đấy!"
"Anh ấy ra nước ngoài công tác rồi, ít nhất phải ba ngày nữa mới về cơ!" Hải Anh giải thích "Thôi để em nghĩ cách, đến lúc tìm được người em sẽ đưa họ tới gặp trực tiếp anh để bàn bạc chứ em chẳng biết gì về cái này cả!"
"Rồi!" Đức gật đầu "Người bán đất khoảng hai ngày nữa sẽ tới đây, khi đó bốn người chúng ta sẽ cùng nói chuyện!"
"Anh hẹn trong bệnh viện luôn à?" Hải Anh cười thầm, tốt lắm, hắn cũng phải trực tiếp xem màn trao tiền này mới được, nếu không sau này Hải Anh biết ăn nói thế nào? "Vâng, em biết rồi, chắc mai là nhận được tiền bên ngân hàng thôi. Mà này, sao anh không yêu cầu trả dần? Cầm một cục vậy biết làm sao được?"
"Cạnh tranh gay gắt, ai nhanh người đó được!" Đức cằn nhằn "Đừng hỏi những điều vớ vẩn nữa đi, tập trung chuyện của mình ấy!"
*
Hải Anh cầm được một khoản tiền lớn từ nhân viên ngân hàng. Vì thân gái dặm trường quá nguy hiểm nên cô liên hệ bên thám tử thuê vài ba vệ sĩ ẩn thân. Dù gì sau vụ vận chuyển này cũng có việc cần đến họ. Người nhiều lực nhiều, thế đông ai nhìn chả hốt, tới khi đó làm gì cũng dễ.
Thám tử làm việc rất nhanh, ngay khi đưa người môi giới đến đã đem cho cô hơn chục anh cao to đen hôi tùy ý cô chọn. Tiền thuê vài ngày không đáng là bao nên Hải Anh vung tay thuê hết. Yêu cầu duy nhất của Hải Anh là bọn họ phải cải trang như không hề quen biết gì với cô, muốn bảo vệ cũng phải cách xa 2 mét! Điều này với những người có nghiệp vụ cao như họ chỉ là chuyện nhỏ nên ai nấy răp rắp nghe theo, mọi thứ sắp xếp đã đâu vào đấy cả.
Người môi giới khoảng hơn 60 tuổi, trông rất đáng tin cậy. Ông ta nói cần đến gặp chủ nhân thực sự của tài sản thừa kế, cũng muốn xem bản chính di chúc hoặc bản sao có công chứng. Sau khi ông ta thẩm định xong mới có thể mời "ông lớn" đến làm thủ tục. Vì việc này khá rắc rối nên Hải Anh không xen vào quá nhiều, cô dắt ông ta tới thẳng bệnh viện gặp Đức, lại liên hệ với luật sư của bố mượn di chúc bản sao. Sau khi làm xong mọi việc cũng đã tối muộn nên việc gặp "ông lớn" buộc phải dời tới ngày hôm sau. Hải Anh lịch sự mời người môi giới đi ăn một bữa, thành công lấy được phương thức liên lạc với người này. Quả nhiên là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thâm sâu khó lường mới có thể tùy ý đi lại giữa hai giới hắc bạch. Ngày sau Hải Anh còn cần làm kinh doanh, thêm một mối quan hệ chắc chắn tốt hơn không có gì. Biểu hiện của người môi giới rất hài lòng, sau khi biết cô là con nhà ai lại càng thích thú hơn nữa. Còn rất ý nhị hỏi xem Hải Anh có biết Khánh hay không.. và điều này là điều làm cô cảm thấy kì lạ nhất.
"Chúng cháu chỉ quen sơ!" Hải Anh vừa ăn đồ tráng miệng vừa đáp lời. Ông ta nhướn mày nhìn cô, sau đó quay sang xem di động trên bàn của mình. Màn hình vừa sáng đã bị người ta lướt mở khóa, giao diện tin nhắn nhảy ra, chủ nhân điện thoại dùng tốc độ bàn thờ nhắn gì đó Hải Anh không thấy rõ.. cũng rất lịch sự không nhìn.
Nhưng phải công nhận ông ta nhắn nhanh thật, lạch tạch lạch tạch Hải Anh hoa cả mắt luôn.
"Anh ta là chủ tịch SM, rất giỏi!"
"Đúng là rất giỏi, nhưng hơi ngỗ nghịch!" Ông ta mỉm cười đồng tình "Từ nhỏ nó đã luôn như thế, chưa vừa mắt ai bao giờ cả."
"Thiên tài thường có chỗ khác người.." Hải Anh thực sự muốn hỏi vì sao ông nhắc đến anh ta, nhưng cuối cùng lại không dám nói. Có lẽ chủ đề này sẽ nhanh chóng bị bỏ qua mà thôi, vì Hải Anh không biết nói gì về anh ta nữa đâu!
"Bác có vẻ hiểu rất rõ anh ta, hai người thân quen lắm ạ?"
"Quen chứ, rất quen nữa là khác!" Ông ta gật đầu, sau đó hướng mắt về phía sau Hải Anh như thể đang chào hỏi người nào đó. Cô thấy vậy liền ngoảnh mặt lại, chỉ thấy một người đàn ông cũng tầm tuổi ông ta đang tiến đến. Gương mặt này.. có mấy phần giống với Khánh, đây.. "Bác là bác cả của nó, còn đó.. là bố nó!"
"Chào bác!" Hải Anh đứng dậy, lịch sự đưa tay ra. Bố Khánh mỉm cười với cô, đôi mắt xanh giống hệt của anh ta hơi cong lên thể hiện sự vừa ý. Hai người bắt tay nhau một cái, rồi nhanh chóng tự ổn định chỗ ngồi "Cháu là Hải Anh!"
"Đường đột thế này hẳn là phiền cháu lắm.." Bố Khánh gật đầu tỏ ý đã biết, lúc phục vụ tới ông không tiếp mà để mặc anh trai mình sắp xếp "..nhưng không tìm được dịp nào tiện hơn lúc này nên khi anh trai bác gọi bác lập tức qua ngay."
"Cháu và bố Khánh cứ ngồi nói chuyện nhé!" Ông ta đứng dậy sau khi gọi thêm món cho bố Khánh xong xuôi. Hai người đàn ông trao đổi với nhau một cái nhìn rồi nhanh chóng quay đi "Bác còn có việc bận, việc kia ngày mai tiến hành như bình thường! Hẹn gặp lại!"
"Cháu chào bác!" Hải Anh nhìn bóng dáng người môi giới đi khuất, cố giấu đi sự lúng túng trong lòng bằng cách đưa tay khuấy tách cafe đã nguội trên bàn. Tình huống này đúng là kì quái thật, cô đang đi gặp người môi giới cơ mà, tự dưng lại biến thành bố Khánh là sao? Và quan trọng hơn nữa là bố anh ta cứ nhìn cô bằng ánh mắt thể như xem con dâu mới thế là thế nào?
"Không biết bác muốn gặp cháu để làm gì ạ?"
"Chắc Khánh đã trao đổi với cháu trước rồi.." Bố Khánh lên tiếng, đôi mắt xanh này hòa nhã hơn của Khánh nhiều, và cái nhìn kia của ông không hề khiến cô khó chịu. Với người có tình cảm tích cực với mình, làm sao mình có thể khó chịu được chứ? "Việc làm mẹ nuôi của Khải ấy."
"Cháu nghĩ điều ấy không cần thiết lắm." Hải Anh nói ngay "Vì có chức danh mẹ nuôi hay không thì cháu vẫn sẽ đối xử tốt với Khải nhất có thể!"
"Bác biết cháu tốt với thằng bé, chính vì thế nên mới không thể để cháu áo gấm đi đêm!" Bố Khánh quả quyết "Với lại cháu cũng rõ hoàn cảnh của Khải và tính cách của bố nó rồi đấy.. Ở với thằng Khánh bác không hề yên tâm một chút nào, song nó lại không cho ai nuôi Khải, Khải lại không muốn có bảo mẫu.."
"Cháu có thể thuyết phục Khải làm quen với một vài cô bảo mẫu. Hoặc bác giúp việc hôm trước cũng rất tốt, bác ấy quan tâm thằng bé lắm ạ!"