Ngày 15 rất nhanh đã đến, vì hôm nay có thông báo lịch quay chụp nên sáng sớm Hải Anh đã phải dậy trang điểm các loại. Cô không phải người thích nổi bật, cũng không phải nhân vật chính trong sự kiện lần này nhưng ai nói trước được điều gì. Nhỡ lúc cô đứng cạnh Khánh bị máy quay vô tình lia phải mà mặt trông như con chết trôi thì còn ra thể thống gì nữa?
Phụ nữ trang điểm đẹp không phải chỉ để đàn ông ngắm mà còn là để bản thân tự tin hơn nữa. Làm gì thì làm, có lòng tin vẫn tốt hơn là tối ngày lo sợ không biết nhan sắc mình lúc này thế nào.
Xong xuôi, cô chọn cho mình một chiếc váy trắng xòe và đôi hài bệt kiểu vintage, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Nhìn nhan sắc và vóc dáng này của Hải Anh chẳng ai nghĩ cô đã 27, có một con cả. Đặt cạnh Ngọc Hà không khác gì sinh viên chung lớp luôn chứ đùa. Trẻ lâu cũng đâu phải lỗi của cô, là tạo hóa trêu ngươi thôi, Hải Anh tỏ vẻ.. ha!ha!ha điều này tuyệt vời lắm nha các bạnnnn!
"Mẹ hôm nay xinh như nàng tiên ấy!" Đức Anh đang chán nản chờ mẹ ở phòng khách, thấy cô mở cửa đi ra lập tức híp mắt cười "Xinh quá! Xinh quá!"
"Cảm ơn cục cưng!" Hải Anh vui vẻ bẹo má con trai, chồng cô đã đi làm trước rồi, bỏ thằng bé lại phòng khách mà chẳng thèm báo với cô tiếng nào cả. Theo đuổi tình yêu thì nhiệt thành và đầy ích kỉ, với con lại vô tâm không ngờ.
Tra nam!
Cặn bã!
Trước đây nhất định là mắt Hải Anh mù rồi mới thấy hắn ta tuyệt vời!
"Chúng ta tới trường đi, hôm nay con phải thật vui vẻ nhé!"
"Được ạ!" Đức Anh gật đầu "Đi học với anh Khải vui lắm mẹ, hôm trước anh ấy còn trốn sang lớp con.."
"Cái gì?" Hải Anh hỏi lại "Sao mẹ không biết chuyện này? Các con giấu mẹ?"
"Đâu.. Đâu có.." Đức Anh lảng tránh, vừa tầm Hải Anh mở cửa, căn nhà hàng xóm vừa lúc cũng ra ngoài. Nó thấy vị cứu tinh tới, lập tức hớn hở chạy qua "Anh Khải! Anh Khải! Chào bố anh Khải!"
"Đức Anh!" Hẳn là bố anh Khải! Hải Anh thấy hơi bất lực rồi đó nha! "Đi chậm thôi con, anh Khải có chạy mất đâu mà con vội thế?"
"Mẹ Hải Anh!" Khải thấy cô lập tức chạy lại, thân thiết vừa nắm tay cô vừa nắm tay Đức Anh, bỏ mặc luôn ông bố đáng thương nào đó đang đen mặt đứng bên cạnh "Con đi lớp cùng mẹ!"
"Bố con đang đứng chờ kìa!" Nhìn thái độ của Khánh có vẻ không ổn lắm, mặc dù anh ta vẫn gật đầu chào cô nhưng sự ghen tị vẫn đang dâng tràn kia! Hải Anh tri kỉ mà khuyên nhủ con trai lớn "Cục cưng, con làm vậy bố con sẽ buồn lắm đó!"
"Thôi được rồi!" Khánh quét thẻ khóa cửa xong, nhanh chóng cầm cặp bước qua chỗ hai trẻ con, một người lớn đang đứng. Hôm nay anh ta mặc một bộ vest đen thuần được cắt may thủ công, chiếc cài áo kim cương vô cùng tinh mỹ điểm xuyết trên áo. Bên trong là sơ mi trắng làm bằng vải lụa, nhìn vừa mềm mại lại vừa gợi cảm. Mái tóc được hất ngược ra phía sau để lộ vầng trán cao, đôi mắt xanh thấp thoáng sau gọng kính vàng tri thức.
Đúng là người đẹp vì lụa!
Nếu mọi hôm anh ta đáng 9/10 thì hôm nay Hải Anh tình nguyện chấm cho anh ta 100000000../10. Ý da, số 0 bị kẹt, thỉnh quý độc giả không cần nghĩ nữ chính mê trai!
"Chúng ta đi chung đi, dù gì đích đến cũng cùng nhau mà!"
"Nhưng lịch trình.."
"Lái xe của cô là được chứ hả?" Khánh bước trước, không cho phép bất kì ai cự tuyệt "Thế nào, trợ lý của tôi?"
"Oa, con muốn đi xe của mẹ Hải Anh!"
"Thích quá! Thích quá!.."
╮(╯_╰)╭, được rồi, vì lũ trẻ đấy nhé! Nếu không anh nhất định không có cửa leo lên xe tôi đâu!
Vì bị kèm theo chức danh "trợ lý" nên Hải Anh bắt buộc phải lái xe. Sự đời sao lại lạ lùng thế, người đàn ông này thuyết phục hai đứa trẻ chơi ở ghế sau, chính anh ta lại ngồi ung dung ở ghế phụ, thoải mái mở cặp tài liệu ra xem xét.
Hai đứa nhóc không hề thấy tình cảnh này kì quái, chúng còn ở sau chơi đố chữ vui quên trời đất, thoáng thấy nhà trẻ lập tức chạy biến vào. Đức Anh vừa hôn tạm biệt mẹ xong đã nắm lấy tay Khải, tinh quái: "Mẹ quên luôn chuyện anh trốn học rồi! Mẹ Hải Anh đúng là ngây thơ!"
"Phải đó! Nhanh vào lớp nào!"
"¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯" Con trai nói tôi ngây thơ, phải làm sao?
Online chờ, rất rất rất gấp!
"Ngây thơ cơ đấy?" Khánh phì cười, nhấc đôi mắt xanh như biển rộng ta khỏi trang giấy mà liếc qua cô "Đúng là cũng có chút ngây thơ thật, nếu không sao để người ta lừa chết được chứ?"
"Anh thì còn sống chắc?" Hải Anh bĩu môi, khởi động xe tới trường "Nghe nói anh bị ngộ sát? Là ai làm vậy?"
"Hung thủ không phải vẫn ngày ngày gọi cô là mẹ sao?" Khánh không ngần ngại trả lời, và câu trả lời này làm Hải Anh muốn sốc!
Chắc chắn không phải Đức Anh nhà cô vì đời trước hai gia đình không hề giao thoa. Lúc anh ta chết đi Đức Anh mới 13 tuổi, ngây thơ chưa hiểu sự đời thì làm sao ngộ sát người được. Vậy là chỉ còn một người.. Thằng nhóc Khải?
Nghĩ đến khuôn mặt non nớt của thằng bé, một đứa nhóc ngây ngô luôn mong muốn được yêu thương.. ấy thế mà lúc lớn lên lại dám ngộ sát chính bố ruột của mình? Thông tin này có vẻ quá ảo, Hải Anh muốn kiểm chứng lại!
"Nổi loạn tuổi dậy thì, tôi không dạy dỗ nó cẩn thận, lúc nó hỏng muốn uống thì không uốn nổi nữa. Nó tức giận vung tay một cái, tôi ngã từ tầng ba xuống chết không kịp ngáp!"