Giấc mơ chập chờn kéo dài suốt một đêm, lúc tỉnh dậy tinh thần của Hải Anh không tốt lắm. Nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ, con trai cô vẫn cần đi học, còn cô.. vẫn phải đến trường như thường lệ.
Nghĩ đến trường học, Hải Anh không nhịn được kích động. Đó là công việc cô yêu thích nhất, cũng là việc cô làm giỏi nhất. Ấy vậy mà chỉ vì bản thân, hai người nào đó đang tâm bôi nhọ danh phẩm của cô, tước đoạt đi tất cả mọi quyền lợi của cô - kể cả quyền được làm việc. Nhưng nói đi cũng cần nói lại, đến cả chuyện lấy mạng cô bọn họ còn làm được, nói gì tới mấy điều cỏn con kia?
Đức vẫn còn say giấc nồng bên cạnh, điện thoại anh ta để đầu giường bỗng nhiên bật sáng rồi lại tắt ngóm. Hải Anh nghĩ tới chuyện gì đó, mắt đưa sang phía ấy rồi ngay lập tức quay người. Cô coi như chưa từng thấy gì, nhanh chóng bước xuống giường làm công việc thường ngày. Dọn dẹp, chuẩn bị bữa sáng, gọi con trai dậy.. khi mọi thứ đã hòm hòm rồi Đức mới tỉnh ngủ, ra khỏi phòng để ăn sáng. Hắn ta không nhìn Hải Anh, cũng không hỏi han cô đêm qua thế nào, coi vết thương trên trán vợ như một điều quá đỗi bình thường.
Lòng Hải Anh nguội lạnh nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thản hết sức. Có gì cần nghĩ nữa ư? Chuyện vừa mới hôm qua hay cách đây mười năm đều như vậy, cô nghĩ rằng mình đủ năng lực cướp về một trái tim không hướng về mình hay sao?