Khánh đưa Khải trở về, Hải Anh cũng không lang thang ở đó nữa mà lái xe tới bệnh viện. Đức Anh nên thăm bố của nó chứ nhỉ, dù sao cũng đã mấy ngày rồi nó không tới đó. Tuy rằng Đức và mẹ Đức chẳng quan tâm hỏi han gì thằng bé nhưng Hải Anh - với tâm thái là một cô con dâu aka một người vợ hết lòng vì chồng - vẫn phải đưa con tới cho nó gần gũi bố.
Ai da, nghĩ thôi mà não hết cả lòng. Chính Hải Anh là người muốn tách con ra khỏi đoàn thể đó hơn ai hết, vậy mà giờ lại phải hai tay dâng nó trở lại miệng cọp.
Bố Đức vẫn đi du lịch cùng gia đình Hoàng Nam, tít mít bên trời tây mãi chưa thấy trở lại. Được cái ông nội và cậu vẫn còn nhớ cháu lắm, cũng có thể là Hoàng Nam nhớ cô nên đòi gọi điện thoại về. Họ đi chơi khắp nơi, đến đâu cũng điện thoại cho Hải Anh giới thiệu. Ông bà ngoại của Hoàng Nam nghe cậu ta kể chuyện về Hải Anh cũng yêu thích cô lắm. Họ còn mua bao nhiêu quà cho Hải Anh, chỉ đợi chuyến du lịch kết thúc là đem hết đặc sản bên đó về cho hai mẹ con cô.
Mẹ Đức chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tâm trạng của chồng, ông ta càng vui thì bà càng suy sụp ác. Cả đời sống như công chúa, tự dưng một ngày nọ bị chồng hắt hủi hỏi xem làm sao bà chịu đựng nổi. Tuy Ngọc Hà thường xuyên bên cạnh động viên, bà cũng chăm đi gặp các bạn bè nói chuyện, spa giải tỏa các loại.. nhưng tâm trạng vẫn chẳng khá hơn là bao. Thậm chí còn càng lúc càng tệ, thể hiện rõ ra tính cách và thái độ hiện tại của bà. Thường xuyên cáu giận vô cớ, nóng lạnh thất thường, lời lẽ đưa ra miệng lúc nào cũng chua ngoa, đầy tính chọc ngoáy.
Không vấn đề.
Càng tệ càng tốt, rồi tới một lúc nào đó vì tính cách này của bà sẽ chẳng ai thèm lại gần bà nữa. Cô đơn một mình không phải sự trừng phạt tốt nhất hay sao?
"Mẹ, tại sao chúng ta phải đến bệnh viện ạ?" Đức Anh ngồi trên ghế phụ, gương mặt nhỏ hơi xị xuống, buồn bã hỏi "Ở đó khó chịu lắm, mùi kinh chết đi được!"
"Bố con đang nằm viện mà.." Hải Anh giải thích "...Nếu con không đến bố sẽ nhớ con và buồn lắm đó!"
"Bố không nhớ con đâu!" Thằng bé chẳng hề ngần ngại, nhìn thẳng vào vấn đề mà nhận xét "Lần trước con đến bố còn chả nhìn con, luôn nói chuyện điện thoại với ai ấy. Bà nội cũng ghét con!"
"Sao con lại nghĩ thế? Mọi người đều rất yêu con, chỉ là vì phải kiếm tiền nên hơi bận.."
"Không đâu, anh Khải nói hết với con rồi!" Đức Anh tiết lộ một sự thật "Bố bận kiếm tiền nhưng nếu yêu con sẽ ôm con, đằng này bố đâu có ôm con. Bà còn mắng con nữa, chỉ vì con nhỡ tay hất nước ướt áo bà.."
"Tay bố con bị đau mà.."'Treo hết cả giò lên còn muốn ôm, cái ông mãnh này lấy đâu ra đạo lý ấy thế không biết? "Cục cưng ngoan, đừng buồn, bố mẹ yêu con!"
"Con chả buồn!" Đức Anh cười hì hì, thật thà "Anh Khải nói anh ấy thương con là đủ, nếu không thì để bố anh ấy thương nữa. À, nhưng chuyện này phải bí mật cấm được nói với ai!"
'!(•̀ᴗ•́)و ̑̑" Hình như tui lại vừa biết bí mật nào đó của tụi trẻ, tui có nên giả ngốc ngay bây giờ không?