• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, ba ngày đã trôi qua từ lúc nào không hay, trong ba ngày này Hạ Thanh Trì ăn ngon ngủ yên, vui vẻ khỏi phải bàn, thương tích trên người cũng đã gần lành hẳn.

“Cố Đình Thuấn, ăn xong cơm trưa, tôi sẽ dẫn Janey rời đi, thời gian này cảm ơn anh đã chăm sóc.” Lộ Tiểu Kỳ tỏ ý cảm ơn Cố Đình Thuấn.

Hạ Thanh Trì ở kế bên, mấy hôm nay cô luôn đóng vai người ngoài cuộc, cô biết Lộ Tiểu Kỳ thích Cố Đình Thuấn, và Cố Đình Thuấn cũng có thiện cảm với Lộ Tiểu Kỳ.

“Đúng vậy, cảm ơn anh, mấy ngày nay không những vết thương đã lành, mà tôi cũng mập thêm mấy ký.” Sau khi ở cùng nhau mấy ngày, Hạ Thanh Trì và Cố Đình Thuấn đã trở nên thân quen, vậy nên khi nói chuyện cũng không bị mất tự nhiên như hồi trước nữa.

Cố Đình Thuấn nhìn Hạ Thanh Trì, rồi lại nhìn Lộ Tiểu Kỳ, anh ta biết vết thương của Hạ Thanh Trì đã gần như lành hẳn, ngay cả vết thương nghiêm trọng ở chân cũng đã không còn trở ngại gì nữa, đúng là đã đến lúc họ phải đi rồi.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Cố Đình Thuấn lại có cảm giác khác lạ, như là thiếu đi chút gì đó vậy, có lẽ là do bởi vì lần này vẫn chưa đạt được mục đích một cách trọn vẹn.

“Được, vậy lát nữa tôi tiễn hai người về.” Ngoài mặt thì Cố Đình Thuấn vẫn rất nho nhã.

Lộ Tiểu Kỳ hiếm khi không tươi cười như lúc này, Hạ Thanh Trì nhìn hai người như thế nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Trong phút chốc, ba người ôm mối tâm sự của riêng mình, trong phòng lặng ngắt như tờ.

“Đừng như vậy mà, mọi người là bạn bè với nhau, sau này vẫn sẽ còn tụ họp, hoặc là lần sau tôi với Tiểu Kỳ tìm anh đi ăn, tôi sẽ dẫn Hạ Bảo Bối đến cùng luôn.”

Hạ Thanh Trì mở lời phá vỡ sự im lặng, cố để giọng điệu thật thoải mái.

“Được, thế thì hứa rồi nhé, lần sau phải để tôi gặp Hạ Bảo Bối đó.” Cố Đình Thuấn đáp lại ngay.

Lộ Tiểu Kỳ “ừm” một tiếng: “Đúng vậy, chúng ta là bạn mà, phải thường xuyên liên lạc với nhau.”

Câu này hiển nhiên là nói cho Cố Đình Thuấn nghe, Lộ Tiểu Kỳ và Hạ Thanh Trì dăm ba bữa là liên lạc với nhau, đương nhiên chẳng cần nhấn mạnh làm gì, Lộ Tiểu Kỳ chỉ là sợ bị mất liên lạc, sau này không gặp mặt nhau được nữa.

“Được.” Cố Đình Thuấn nâng ly rượu lên: “Sau này sẽ thường liên lạc.” Cố Đình Thuấn nghĩ bụng, phải thường xuyên liên lạc chứ, nếu không thì công sức làm trâu làm ngựa mấy ngày nay coi như bỏ hết.

Hạ Thanh Trì và Lộ Tiểu Kỳ cũng nâng ly lên, ba người cùng nhau uống rượu.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Đình Thuấn tiễn Lộ Tiểu Kỳ và Hạ Thanh Trì về nhà của Hạ Thanh Trì, tuy rằng vết thương ở chân của Hạ Thanh Trì đã gần khỏi, nhưng đi đứng vẫn còn chưa được linh hoạt cho lắm.

Lộ Tiểu Kỳ vốn muốn nói thêm mấy câu tạm biệt với Cố Đình Thuấn, nhưng nhìn dáng vẻ của Hạ Thanh Trì, cô ấy không thể để Hạ Thanh Trì khập khà khập khiễng bước lên lầu được, loại chuyện thấy sắc quên bạn như vầy, Lộ Tiểu Kỳ tuyệt đối không làm.

Thế nên, Lộ Tiểu Kỳ dìu Hạ Thanh Trì đi từng bước lên lầu, còn Cố Đình Thuấn cũng lái xe rời đi.

Lộ Tiểu Kỳ quay đầu lại, nhìn xe của Cố Đình Thuấn đã khuất xa, nơi đáy mắt  đầy sự hụt hẫng. Thế nhưng, chút cảm xúc vụn vặt này không thể giấu được Hạ Thanh Trì.

“Thích thì phải cố mà giành lấy, nếu không cậu sẽ hối hận đó.” Hạ Thanh Trì lờ mờ nói.

Lộ Tiểu Kỳ hơi sững lại: “Cậu nhìn ra à?”

“Đúng vậy, tớ hiểu cậu như thế, sao có thể không nhìn ra được chứ?” Hạ Thanh Trì nói với vẻ hơi bất lực, ai cũng nói người đang yêu thì IQ chỉ bằng không, xem ra không chỉ mình cô, mà ngay cả Lộ Tiểu Kỳ cũng không may mắn được ngoại lệ.

“Nhưng mà, Cố Đình Thuấn là người thông minh như thế, sao có thể không nhận ra?” Lộ Tiểu Kỳ hụt hẫng nói: “Anh ấy không nói rõ chuyện này ra, chắc chắn là vì không thích tớ, sợ nói rõ ra thì đến cả bạn bè cũng không thể làm được.”

“Chưa biết chừng.” Hạ Thanh Trì cười với vẻ thần bí: “Tớ vẫn luôn là người ngoài cuộc, tục ngữ nói người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, tớ là người nhìn mọi chuyện sáng suốt nhất, Cố Đình Thuấn, chắc chắn là có ý với cậu.”

“Nhưng mà, nếu như có, thì sao anh ấy không nói rõ ra?” Lộ Tiểu Kỳ thấy khó hiểu.

“Thì không phải cậu cũng chưa nói rõ ra à.” Hạ Thanh Trì đáp: “Huống chi Cố Đình Thuấn là đàn ông, có thể suy nghĩ của đàn ông không giống của phụ nữ, mấy chuyện như vậy cũng bị chậm nửa nhịp.”

“Tớ không nói rõ ra là vì sợ rằng sau này không thể làm bạn với nhau được nữa.” Lộ Tiểu Kỳ ủ rũ nói, thật lòng thì, khi nhìn xe của Cố Đình Thuấn khuất bóng xa dần, Lộ Tiểu Kỳ đã thấy hối hận rồi.

“Nhưng bây giờ hai người có thể làm bạn bè với nhau một cách hẳn hoi được à?” Hạ Thanh Trì hỏi ngược lại: “Bạn bè là phải thành tâm chúc phúc cho nhau, mai này Cố Đình Thuấn có bạn gái, cậu có thể thành tâm chúc phúc được sao?”

Lộ Tiểu Kỳ im lặng, quả thật, Hạ Thanh Trì nói rất có lý.

“Thẳng thừng với nhau, kết cuộc xấu nhất là không thể làm bạn được nữa, cùng lắm là sẽ thấy rất buồn, nhưng qua mấy ngày thì cũng thôi, nhưng, nếu như không nói, để lỡ mất nhau, Tiểu Kỳ, cậu sẽ hối hận, sẽ tiếc nuối, sẽ canh cánh chuyện này cả đời.”

Nói đến đây, Hạ Thanh Trì nắm tay Lộ Tiểu Kỳ, nghiêm mặt bảo: “Tiểu Kỳ, thứ giày vò con người ta nhất chính là nỗi ân hận, cứ liều một phen đi, đừng để cuộc đời lưu lại tiếc nuối.”

Những lời nói của Hạ Thanh Trì thắp lên ánh lửa ngời sáng nơi đôi mắt Lộ Tiểu Kỳ, cô ấy nắm chặt tay Hạ Thanh Trì: “Thanh Trì, cậu nói đúng, tớ không muốn để lại tiếc nuối, tớ nhất định sẽ giáp mặt hỏi cho thật rõ ràng.”

Dứt lời, Lộ Tiểu Kỳ quay người chạy đi, Hạ Thanh Trì nhìn bóng lưng Lộ Tiểu Kỳ, trên gương mặt treo lên nụ cười hiền từ của người mẹ, thế nhưng, Lộ Tiểu Kỳ chưa chạy được mấy bước, thì đột nhiên lại quay về.

“Cậu sao vậy? Sao lại quay về rồi?” Hạ Thanh Trì hỏi với vẻ khó hiểu.

Lộ Tiểu Kỳ dìu Hạ Thanh Trì, nói hổn hển: “Tớ không thể thấy sắc quên bạn được, tớ phải dìu cậu đi lên trước, sau đó đi rước Hạ Bảo Bối, rồi mới có thể theo đuổi hạnh phúc của mình được.”

“Không cần đâu, Tiểu Kỳ, cậu đi đi, đợi lát nữa tớ đi đón Hạ Bảo Bối là được rồi.” Hạ Thanh Trì cảm thấy Tiểu Kỳ thật sự là đáng yêu chết đi được, nhưng cô cũng rất biết ơn ông trời, đã cho cô một người bạn thân tốt như vậy.

Có được tri kỷ như thế, còn mong cầu gì hơn.

“Không được, bây giờ cậu đi đứng không tiện, tớ phải lo liệu cho cậu và Hạ Bảo Bối ổn thỏa trước, tớ mới yên tâm được.” Lộ Tiểu Kỳ khăng khăng.

Hạ Thanh Trì không bướng được như cô ấy, đành đồng ý, Lộ Tiểu Kỳ dìu Hạ Thanh Trì vào phòng, còn rót nước cho cô, Lộ Tiểu Kỳ bận rộn tới lui săn sóc cho Hạ Thanh Trì, cứ như Hạ Thanh Trì là người không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân vậy.

Dọn chỗ này, dẹp chỗ kia, đã sắp đến giờ, Lộ Tiểu Kỳ mới vội vã đi rước Hạ Bảo Bối tan học.

Sau khi Lộ Tiểu Kỳ đi, Hạ Thanh Trì nhìn ngắm ngôi nhà quen thuộc, trong lòng thấy thật ấm áp, đúng thật là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.

Nhớ đến những chuyện vụn vặt khi sống cùng nhau của Lộ Tiểu Kỳ và Cố Đình Thuấn trong khoảng thời gian này, nếu họ có thể người có tình nên duyên giai ngẫu, Hạ Thanh Trì cũng sẽ thấy vui cho họ.

Nhìn thời gian, Hạ Bảo Bối cũng sắp về, nhớ đến việc nhiều ngày như thế chưa được gặp con gái, Hạ Thanh Trì cũng nhớ Hạ Bảo Bối lắm, bỗng từ phía trước cổng truyền đến tiếng mở cửa.

“Mẹ ơi.” Hạ Thanh Trì cử động hơi khó khăn, còn chưa kịp nhìn kĩ thì một em bé mũm mĩm đã đeo lên cổ cô rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK