• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế này đi, tôi đưa anh tiền, có tiền rồi, các anh có thể đi tìm những người phụ nữ xinh đẹp khác."

Hạ Thanh Trì cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, thương lượng với những người đàn ông này, cô nghĩ rằng chỉ cần cô đưa ra những điều kiện tốt hơn, những người đàn ông này sẽ để cô đi.

Nhưng điều mà Hạ Thanh Trì không biết là, những người đàn ông này đến là vì cô, cho nên dù thế nào thì cũng vô dụng.

“Không kịp rồi, cô bé, một phút nữa cũng không đợi được.” Người đàn ông nói, lại vươn tay ra, ý đồ muốn xé toạc hoàn toàn quần áo của Hạ Thanh Trì.

Nhưng vào lúc này, mắt Hạ Thanh Trì đã thích ứng được với bóng tối, cô nhìn thấy bàn tay đang dang ra của người đàn ông, cũng nhanh chóng tránh được.


“Vậy các anh nói xem, làm thế nào mới có thể buông tha cho tôi?” Hạ Thanh Trì vẫn là không chịu thua, vẫn còn hy vọng còn có thể thương lượng.

“Các anh em, đừng nhiều lời với cô ta, lên đi.” một người đàn ông đầu đinh nói, những tên khác cũng đồng ý, cùng tiến về phía Hạ Thanh Trì.

“Trừ khi các người giết tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ làm theo ý của các người!” Giọng điệu Hạ Thanh Trì kiên định, có cảm giác như xem cái chết như không.

Quả nhiên, động tác của những người đàn ông này có vẻ do dự.


Hạ Thanh Trì thấy có vẻ hữu dụng, chật vật đứng lên, vừa nãy lúc bị ngã xuống đất, chân bị trật, bây giờ cử động một chút cũng như lấy muối xát vào.

Nhưng để bảo toàn mạng sống, Hạ Thanh Trì vẫn cố gắng gượng dậy, cô thấy người đàn ông đầu đinh có vẻ như là một trong những kẻ cầm đầu, cô mặt đối mặt với người đàn ông đầu đinh, cố gắng lấy hết chút can đảm cuối cùng.

"Các người chỉ muốn vui vẻ một chút, không nhất thiết phải làm chết người đâu chứ."

Lúc này, Hạ Thanh Trì tóc tai hơi rối, trang điểm cũng có chút lấm lem, quần áo xộc xệch, vai áo cũng bị xé rách, mặc dù Hạ Thanh Trì cố gắng nắm lấy, nhưng vẫn lộ ra một mảng lớn.

Tên đàn ông đầu đinh nhìn cảnh đẹp tuyệt mỹ này qua ánh đèn mờ ảo, trong chốc lát đầu óc nóng lên: "Khi hoa mẫu đơn tàn, là quỷ cũng phong lưu, người ông đây muốn là cô!"

Vừa nói xong, người đàn ông đầu đinh đẩy Hạ Thanh Trì ngã xuống đất, đè lên người Hạ Thanh Trì.



Hạ Thanh Trì không ngờ đối phương lại phản ứng như vậy, cô muốn tìm một thứ gì gần đó giống như một viên gạch, để bảo vệ bản thân.

Nhưng ý định của Hạ Thanh Trì đã bị những người đàn ông khác nhìn thấu, bọn họ bước tới, hai người nắm lấy tay Hạ Thanh Trì, một người khống chế chân của Hạ Thanh Trì.

Hạ Thanh Trì mất hết khả năng chống trả, dùng hết sức vùng vẫy nhưng người đàn ông đầu đinh có thể dễ dàng xé rách váy của Hạ Thanh Trì.

Rẹt...

Đây là âm thanh tuyệt vọng nhất mà Hạ Thanh Trì từng nghe: "Hãy tha cho tôi, làm ơn.” Hạ Thanh Trì van xin, nước mắt chảy xuống.

Chiếc váy bị xé toạc, lộ ra áo trong và làn da trắng nõn bên trong, Hạ Thanh Trì thậm chí không thể đưa tay chặn lại, chỉ có thể chấp nhận ánh mắt trần trụi của những người đàn ông.

Người đàn ông đầu đinh lại dùng lực thêm một lần nữa, quần áo nửa người trên của Hạ Thanh Trì đã hoàn toàn biến mất, những người đàn ông nhìn chằm chằm màn đẹp mắt này, hai mắt sáng ngời.

“Làm ơn, hãy tha cho tôi đi,” Hạ Thanh Trì không ngừng cầu xin.

Người đàn ông đầu đinh đưa tay chạm vào eo Hạ Thanh Trì, hắn ta không khỏi xúc động với vòng eo xinh đẹp như vậy, giống như được tạc ra, dọc theo đường eo hắn ta di chuyển xuống một chút.

“Không, không, làm ơn, hãy tha cho tôi,” Hạ Thanh Trì cảm nhận được ý định của người đàn ông đầu đinh, van xin trong đau khổ, nhưng không còn cách nào khác, hai tay hay chân đều bị khống chế, Hạ Thanh Trì giãy giụa nhưng không thể thoát ra.

Người đàn ông đầu đinh lại càng hưng phấn nói: "Chờ một lát, các anh em sẽ làm cho cô được thỏa mãn, cô yên tâm đi."

người đàn ông đầu đinh thực sự phấn khích, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy, vừa có thể lấy tiền, còn có thể hưởng thụ một người đẹp như thế này, đúng thật là một công đôi việc, nhất cử lưỡng tiện.

Ánh mắt Hạ Thanh Trì bất lực nhìn bàn tay của người đàn ông đầu đinh đưa dọc theo vòng eo, nhưng cô không thể làm gì hơn, chỉ có thể nhắm mắt lại và khóc.

Gương mặt của Hạ Bảo Bối, gương mặt của Đường Tiểu Kỳ lóe lên trước mắt Hạ Thanh Trì, thậm chí cả gương mặt của Hạ Lăng An, cuối cùng là gương mặt của Cố Đình Xuyên. Đột nhiên, Hạ Thanh Trì mở tròn mắt, bởi vì tay của người đàn ông đầu đinh đã chạm đến quần lót của cô.

Hạ Thanh Trì chống cự theo bản năng, nhưng đối với những kẻ mạnh này, đều vô dụng.

Người đàn ông đầu đinh đã tiến vào từng chút, trên mặt lộ ra nụ cười dung tục: "Tôi sẽ không để cô thất vọng đâu."



Hạ Thanh Trì chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực, thậm chí còn không có sức lực để nói, cô đã cảm thấy được người đàn ông đầu đinh đang túm lấy quần lót của cô, chỉ cần dùng lực một chút...

Vào lúc này, Hạ Thanh Trì đột nhiên nghe thấy bên ngoài rừng cây có tiếng người nói chuyện, buổi tiệc chiêu đãi của Cố Thị đã kết thúc! Hạ Thanh Trì đột nhiên lấy lại được tinh thần, muốn kêu cứu.

Nhưng người đàn ông đầu đinh và những người khác cũng đã nghe thấy tiếng nói, người đàn ông đầu đinh miễn cưỡng dừng hành động, mà lấy tay che miệng Hạ Thanh Trì, dù sao cô gái nhỏ này cũng là bữa ăn của họ rồi, cũng không cần vội vàng vào lúc này.

Hạ Thanh Trì nhìn thấy túi xách của mình cách đó không xa, nếu chị Diêu hay Đường Tiểu Kỳ gọi điện thoại cho cô, sẽ có người nghe thấy bên trong có tiếng động.

Toàn bộ hy vọng của Hạ Thanh Trì đều đặt lên chiếc điện thoại di động, những người đàn ông cũng đang căng thẳng cực độ, sợ bị người khác phát hiện, thịt thiên nga đến miệng rồi cũng mất.

Trên con đường nhỏ cách đó không xa, cộng sự của Gu lần lượt rời đi, mọi người đang tán gẫu cười nói rất vui vẻ, không ai có thể nghĩ lúc này Hạ Thanh Trì lại bị mấy người đàn ông đè xuống đất.

Giọng nói càng ngày nhỏ đi, hy vọng của Hạ Thanh Trì đang dần bị tiêu tan.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Thanh Trì đột nhiên rung lên, là WeChat, có người gửi tin nhắn WeChat cho cô, dây thần kinh của mấy người đàn ông trở nên rất căng thẳng, người đàn ông đầu đinh rời khỏi người Hạ Thanh Trì, đi xử lý chiếc điện thoại vướng víu.

Những người đàn ông khác cũng tập trung sự chú ý vào người đàn ông đầu đinh, những bàn tay khống chế Hạ Thanh Trì cũng thả lỏng ra một chút. Hạ Thanh Trì nắm lấy thời cơ, cố gắng thoát ra khỏi, những người đàn ông không chút phòng bị, Hạ Thanh Trì thành công thoát khỏi sự khống chế.

Hạ Thanh Trì không quan tâm đến cơn đau của chân mình, cô liều mạng chạy về phía trước, nhưng vừa mới đứng dậy chạy một bước, Hạ Thanh Trì đã bị người đàn ông đầu đinh đè xuống đất trước, thậm chí còn chưa kịp kêu một tiếng.

“Cô định chạy đi đâu?” Người đàn ông đầu đinh đẩy Hạ Thanh Trì xuống đất rồi lại đè lên người Hạ Thanh Trì, đồng bọn của hắn ta cũng nhân cơ hội nhét khăn vào miệng Hạ Thanh Trì.


“Sao cô lại không thành thực như vậy? Hay là đợi không được?” người đàn ông đầu đinh dùng một tay khống chế hai tay Hạ Thanh Trì, tay kia cởi thắt lưng của hắn ta.


"Đừng gấp gáp, anh sẽ đến ngay," người đàn ông đầu đinh cúi thấp người xuống ngửi tóc của Hạ Thanh Trì.


"Đình Xuyên," giọng nói của Hạ Lăng An đột nhiên xuất hiện, Hạ Thanh Trì lại một lần nữa được thắp lên hy vọng.


Hạ Thanh Trì nhìn thấy bóng dáng của Cố Đình Xuyên qua những nhánh cây lốm đốm, cô tuyệt vọng rên rỉ, hy vọng rằng Cố Đình Xuyên có thể nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK