• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày liên tiếp đều có thời tiết rất đẹp, Hạ Thanh Trì này nào cũng đến Cố thị làm việc, không còn phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Đinh Linh, hiệu quả công việc mỗi ngày của cô đều cao hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay, Hạ Thanh Trì phải vội vàng hợp tác với Vạn Khang, bản thảo thiết kế không có vấn đề gì, chỉ cần sửa một vài chi tiết mà thôi, cho nên việc này cũng chẳng hao phí quá nhiều tinh lực của Hạ Thanh Trì.

Cho nên nói chung là, mấy ngày nay cuộc sống của Hạ Thanh Trì rất thoải mái. Nhưng trong lòng Hạ Thanh Trì luôn nghĩ đến chuyện ngày đó ở quán bar, chẳng lẽ Cố Đình Xuyên thực sự phái Từ Khải đến theo dõi mình?

Hạ Thanh Trì trong lúc nhất thời nghĩ mãi không ra kết quả, nhưng dù sao cũng đã đến giờ tan tầm, Hạ Thanh Trì bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà trẻ đón Hạ Bảo Bối.

Hôm nay tan tầm sớm nên đường đi rất thuận lợi, vì vậy Hạ Thanh Trì đã vội vàng xuất hiện trước cả khi trường mẫu giáo tan học.

Chỉ chốc lát sau, các bạn nhỏ đeo cặp sách nhỏ nhảy nhót đi ra, Hạ Thanh Trì từ xa đã nhìn thấy Hạ Bảo Bối. Cô bé kéo tay Cố Thần, hai gương mặt nhỏ nhắn dính sát vào nhau như đang nói chuyện gì đó.

“Hạ Niệm.” Có lẽ con bé đã quen đứng ở cửa chờ Hạ Thanh Trì đến đón, Hạ Bảo Bối đi tới cửa căn bản không ngẩng đầu lên tìm mà cứ thế trực tiếp đứng ở cổng trường chờ Hạ Thanh Trì đến đón.

Thấy vậy, Hạ Thanh Trì không khỏi cảm thấy có chút chua xót, cô bình ổn lại tâm trạng rồi lớn tiếng gọi tên Hạ Bảo Bối.

Hạ Bảo Bối nghe được tên của mình, đầu tiên là sửng sốt sau đó vui vẻ chạy ào về phía Hạ Thanh Trì rồi lập tức bổ nhào vào trong ngực cô. Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ lên hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đón con sớm vậy? ”

Hạ Thanh Trì ôm con gái mình: “Từ nay về sau mẹ sẽ không bận nữa, cố gắng ngày nào cũng đến đón con sớm thế này có được không?”

Hạ Bảo Bối xua xua tay: “Không cần, không cần đâu mẹ, mẹ phải làm việc chăm chỉ, nếu không thì Hạ Bảo Bối sẽ không được ăn đồ ăn ngon, với cả sau khi khi tan ca thì mẹ cứ tới từ từ là được, đừng sốt ruột quá, Hạ Bảo Bối đợi ở đây một lát là được.”

Nói tới đây, Hạ Bảo Bối cảnh giác nhìn thầy giáo phía sau một cái, tiến về phía trước càng kề sát Hạ Thanh Trì nói: “Hơn nữa, ngày nào con cũng được học mẫu giáo nhiều hơn những đứa trẻ khác một tiếng đồng hồ, mà chúng ta lại chẳng phải nộp thêm tiền.”

Hạ Bảo Bối vừa nói vừa chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của mình: “Mẹ à, nếu tính như vậy thì chúng ta lời to rồi. ”

Hạ Thanh Trì thật sự bị lối suy nghĩ của con gái mình đánh bại, Hạ Bảo Bối lại tự hào nói: “Mẹ, chúng ta lãi rồi, có phải nên đi ăn gì đó ngon hay không?”

Thì ra điểm quan trọng là ở chỗ này à. Hạ Thanh Trì hiểu được ý đồ của Hạ Bảo Bối, cô sờ sờ mũi Hạ Bảo Bối: “Được, đi ăn ngon, con muốn ăn cái gì thì mẹ cũng sẽ đi cùng con.”

Hạ Bảo Bối nhìn thoáng qua Cố Thần, cầu xin: “Mẹ, chúng ta ra ngoài ăn đồ ăn ngon có thể đưa anh Cố Thần theo không?”

Hạ Thanh Trì nhìn Cố Thần, cảm giác Cố Thần cũng muốn đi cùng Hạ Bảo Bối, Hạ Thanh Trì hỏi: “Nhưng mà không biết bạn Cố Thần tối nay có rảnh không?”

Khuôn mặt Cố Thần vẫn không chút thay đổi như cũ, về điểm này rất giống Cố Đình Xuyên: “Dì ơi, tối nay cháu không bận gì đâu.”

Không đợi Hạ Thanh Trì nói chuyện, Hạ Bảo Bối nhảy cẫng lên: “Yay, thật tuyệt vời, có thể đi ăn cơm cùng anh Cố Thần rồi.”

Hạ Thanh Trì thấy không có cách nào từ chối nữa nên đành phải nghe theo Hạ Bảo Bối, cô lấy điện thoại di động ra đưa cho Cố Thần: “Gọi điện thoại cho cha cháu đi.”

Cố Thần nhận lấy điện thoại di động, thuần thục ấn số điện thoại di động của Cố Đình Xuyên, chỉ chốc lát sau điện thoại đã nối máy, Cố Thần nghiêm trang nói: “Alo, cha ơi, là con đây, con là Cố Thần.”

Hạ Thanh Trì nhìn dáng vẻ của Cố Thần không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng yêu, gọi điện thoại cho cha mình mà còn phải giới thiệu bản thân nữa, chẳng lẽ cha cậu bé ngoài cậu bé ra còn đứa con nào khác sao?

Suy nghĩ này đột nhiên nảy ra, Hạ Thanh Trì nghĩ, chẳng lẽ Cố Đình Xuyên thật sự không chỉ có một đứa con trai là Cố Thần? Cũng chưa chắc, Hạ Bảo Bối còn không phải là con gái của Cố Đình Xuyên sao.

“Tối nay con và Hạ Bảo Bối với cả mẹ của em ấy ra ngoài ăn cơm, cha không cần chờ con, ăn cơm xong con sẽ gọi tài xế đưa con về nhà.” Cố Thần nói ngắn gọn.

Vừa nói xong câu này, không được mấy giây sau thì Cố Thần đã cúp điện thoại, trả lại điện thoại cho Hạ Thanh Trì: “Dì ơi, chúng ta đi được rồi, cha cháu đã đồng ý rồi.”

Hạ Thanh Trì bị khiếp sợ bởi sự thành thục của Cố Thần, trong lòng không khỏi cảm thán, đứa nhỏ này phải trải qua những gì mới có thể thành thục như vậy.

“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Hạ Thanh Trì sờ sờ đầu Hạ Bảo Bối và Cố Thần, dịu dàng nói.

Nhìn Hạ Bảo Bối và Cố Thần nắm tay nhau đi phía trước, trong lòng Hạ Thanh Trì có chút cảm khái, nếu anh em bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm giữa hai đứa không biết sẽ tốt đến mức nào đây.

Nhìn lúm đồng tiền mà Cố Thần chỉ để lộ cho một mình Hạ Bảo Bối nhìn thấy, Hạ Thanh Trì nghĩ, cho dù là thành thục như Cố Thần thì chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, ân oán oán giữa cô và Hạ Lăng An không liên quan gì đến đứa trẻ.

Chờ một chút, Hạ Thanh Trì đột nhiên nhớ tới những lời bà cụ Cố đã nói với cô lúc trước ở nhà họ Cố, chiếu theo những lời mà bà cụ Cố đã nói, năm đó Hạ Lăng An không có thai, cho nên Cố Thần không phải là con trai của Hạ Lăng An.

Trong lúc suy tư, ba người đã đến chỗ ăn cơm, Hạ Bảo Bối ngựa quen đường cũ kéo Cố Thần đến vị trí mà cô bé thường hay ngồi, sau đó ra hiệu cho Hạ Thanh Trì ngồi đối diện.

“Anh Cố Thần, em thường cùng mẹ đến ăn pizza nhà này, nhà họ làm rất ngon, anh thích khẩu vị gì? Tôi sẽ giúp anh một chút. Hạ Bảo Bối bao nặng nói.

Cố Thần đón lấy thực đơn, nhìn kỹ, Hạ Bảo Bối hào sảng nói: “Anh Cố Thần, anh muốn ăn cái gì thì cứ gọi, mẹ em sẽ trả tiền. ”

Trên mặt Hạ Thanh Trì hiện ra ba vạch đen, cô đúng là đã nuôi được một đứa con gái giỏi, xem ra Hạ Thanh Trì còn phải làm việc thật tốt để kiếm tiền, không chỉ phải nuôi Hạ Bảo Bối mà cả bạn học của Hạ Bảo Bối nữa.

“Bạn Cố Thần, cháu muốn ăn cái gì cứ gọi thoải mái.” Trong lòng Hạ Thanh Trì ngổn ngang trăm mối nhưng trên mặt lại tỏ vẻ không có gì quan trọng.

“Anh nhìn thấy chưa, mẹ em hào phóng lắm, anh cứ gọi tuỳ ý.” Hạ Bảo Bối còn ở bên cạnh chêm vào.

Cố Thần và Hạ Bảo Bối đều gọi món mình thích ăn, chỉ chốc lát sau bàn ăn đã chất đầy, Hạ Thanh Trì nhìn hai đứa nhỏ ăn ngấu ăn nghiến, bản thân cô cũng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc.

“Cố Thần, đến lau tay nào.” Hạ Thanh Trì nhìn Cố Thần lấy tay sờ mặt khiến cho khuôn mặt của cậu bé toàn là sốt cà chua, Hạ Thanh Trì quan tâm nhắc nhở.

Cố Thần nhận lấy khăn giấy rồi nói lời cảm ơn, sau đó lau qua loa hai cái. Hạ Thanh Trì thấy vậy thì bất đắc dĩ cười cười, cô lại lấy ra một tờ khăn giấy, một tay nâng mặt Cố Thần lên, vừa dịu dàng giúp Cố Thần lau sạch mặt.

Trong nháy mắt đó, Cố Thần cảm nhận được sự dịu dàng, đó là sự dịu dàng của tình mẹ, ánh mắt cậu bé nhìn Hạ Thanh Trì cũng bớt đề phòng vài phần.

“Được rồi, ăn nhanh đi, để lâu lại nguội mất.” Hạ Thanh Trì sờ sờ mặt Cố Thần nói.

Cố Thần nghe lời tiếp tục ăn, một lúc lâu sau, Cố Thần đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hạ Thanh Trì, nói: “Cháu cảm ơn dì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK