Mặc dù Thiệu Khải xuất phát trước, nhưng với Lâm Phi thì điều đó không ảnh hưởng gì.
Hiệu năng của chiếc Ferrari mà Thiệu Khải đang điều khiển tốt hơn nhiều so với chiếc Mercesder của Hứa Doanh Doanh. Vì thế mà Lâm Phi cũng chưa một lần vượt qua được Thiệu Khải, nhưng bù lại là luôn theo sát phía sau chiếc Ferrari.
Thiệu Khải vốn cũng lo lắng liệu cậu ta xuất phát trước như thế Lâm Phi có khi nào sẽ không xuất phát mà đợi cậu ta quay để xuất phát lại, lái xe đi rồi, Thiệu Khải mới có chút hối hận, cậu ta cũng lo lắng vì chuyện đó mà Hứa Doanh Doanh sẽ từ chối cuộc đua này.
Thế nhưng khi nghe thấy tiếng động cơ phía sau lưng, cùng với ánh đèn của chiếc Mercesder, Thiệu Khải trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi, liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Thiệu Khải cười nhạt thành tiếng, chân đạp số lao vụt lên khỏi chiếc xe của Lâm Phi.
Thế nhưng, Thiệu Khải còn chưa kịp thu ánh nhìn ra khỏi gương chiếu hậu, đã thấy chiếc Mercesder phía sau tăng tốc, lao vụt qua chiếc Ferrari ở một góc rất lạ.
“Lái xe nhanh lên, đừng để chú chờ cháu ở trên đỉnh núi quá lâu đấy.”
Chiếc Mercesder vụt qua ở khúc cua phía trước, chỉ còn lại văng vẳng bên tai Thiệu Khải những âm thanh dai dẳng.
Kít!
Trông thấy chiếc Ferrari sắp đâm vào tấm chắn ở vành núi, Thiệu Khải vội vã đạp phanh, tránh khỏi bị xe tàn người phế.
Nhân lúc chiếc xe phải dừng lại đột ngột, Thiệu Khải cũng bình tâm trở lại, nhưng trong đầu cậu ta hình ảnh Lâm Phi ngậm điếu thuốc như một tia điện chốc chốc lại hiện ra.
Thiệu Khải cả người choáng váng, hình ảnh Lâm Phi lướt xe qua cùng câu: “Đừng để chú chờ cháu ở trên đỉnh núi quá lâu đấy”, như một gáo nước lạnh dội vào đầu Thiệu Khải.
“Sao lại, sao lại có thể…”
Thiệu Khải nắm lấy tay lái thất thần, cậu ta không bao giờ nghĩ đến chuyện cái chiến thắng gần như nắm chắc trong tay lại có thể thành ra như thế này.
Theo như cậu ta thấy, Lâm Phi không chừng còn chưa bao giờ động đến chiếc xe đua, làm sao trong chớp mắt lại có thể vượt qua cậu ta, Thiệu Khải như người bị ma nhập.
Phải mất một lúc lâu, Thiệu Khải cuối cùng cũng bình tâm trở lại, tiếp tục lái xe. Có điều, Thiệu Khải không hướng về phía đỉnh núi mà quay xe trở lại chân núi.
Cậu ta cũng không ngốc, lúc này mà tiếp tục lên đỉnh núi thì kiểu gì cũng không thể thắng được Lâm Phi. Thiệu Khải quyết định không làm thì thôi nhưng đã làm phải làm đến cùng, quay xe trở về chân núi.
Đằng nào thì trên đỉnh núi cũng không có ai nhìn thấy, chỉ cần cậu ta trở về chân núi trước, thế thì kết quả của cuộc đua cũng do cậu ta quyết định. Hơn nữa, khả năng chiến thắng của chiếc Ferrari trong tay cậu ta cũng cao hơn so với chiếc Mercesder của Lâm Phi.
Trong lòng ôm mộng đó, Thiệu Khải nhanh chóng lái xe trở lại chân núi, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn mấy phần so với lúc đi lên núi.
…..
Đêm, khoảng không gian yên tĩnh trên đường lớn của núi Liên Bàn, chiếc Ferrari màu vàng đang hướng về phía chân núi.
Thiệu Khải trong xe, nắm lấy tay lái rú còi liên tục, có điều, cậu ta không ý định giảm tốc độ, mà ngược lại còn không ngừng đạp ga. Vì thế, mà trong thời gian ngắn nhất có thể đã xuống tới chân núi.
Mọi chuyện đêm nay, Thiệu Khải đã tính toán rất kỹ lưỡng, không dễ dàng gì mời lừa được Hứa Doanh Doanh đến núi Liên Bàn này để thắng được chiếc xe của Hứa Doanh Doanh. Vốn nghĩ rằng, lợi dụng điều đó để đe dọa Hứa Doanh Doanh phải ngoan ngoan nghe lời.
Không ngờ rằng giữa chừng lại bị tên Lâm Phi ngáng đường. Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng thắng được hắn, ngược lại lại bị hắn bỏ lại sau lưng. Định dồn người khác vào chân tường không được, ngược lại còn để người ta bắt nạt lại mình.
Từ trước tới giờ, ở trường Thiệu Khải luôn cậy gia vào gia thế mà đi bắt nạt người khác. Từ bé đến lớn cuộc đời cậu ta có thể coi là luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng chính bởi Hứa Doanh Doanh đã bóp méo nó.
Thiệu Khải sớm đã nuôi dưỡng trong mình sự ngạo mạn, cậu ta không thích thất bại, hoặc đúng hơn là không đủ dũng khí chấp nhận thất bại. Vì thế, mà sau khi thấy không còn cơ hội chiến thắng, cậu ta bình tĩnh lại và lập tức quay xe. Muốn là trở thành người xuống núi trước, để sau đó làm đảo lộn sự thật.
Có thể nói, cách này quả thực không tệ, chỉ tiếc rằng đối thủ của cậu ta lại là Lâm Phi.
Trong lúc Thiệu Khải đang hào hứng quay trở lại chân núi để tuyên bố rằng mình đã thắng, thì chiếc Mercesder màu bạc lại một lần nữa bám ngay sau đuôi chiếc Ferrari.
Khi cảm nhận được tiếng động cơ ở phía sau, Thiệu Khải liền đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc Mercesder màu bạc quen thuộc mang theo cảm giác sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn biến mất trở lại với Thiệu Khải.
Thiểu Khải muốn dừng xe lại, thế nhưng nghĩ đến việc nếu giành chiến thắng có thể khiến Hứa Doanh Doanh vui vẻ với hắn một đêm. Thiệu Khải liền cắn răng, tăng ga, chiếc Ferrari màu xe liền phóng như bay về phía chân núi.
Chiếc Mercesder màu bạc bám sát ngay sau chiếc Ferrari, trong xe Lâm Phi ngậm điếu thuốc, gương mặt không thể hiện chút biểu cảm vui buồn nào cả.
Lâm Phi lên tới đỉnh núi trước, từ trên đó nhìn xuống có thể nhìn thấy ánh đèn xe của chiếc Ferrari, biết được chiếc Ferrari màu vàng đó không chạy về phía đỉnh núi, mà ngược lại quay đầu trở lại hướng chân núi.
Lâm Phi suy nghĩ một chút liền hiểu ra ý định của Thiệu Khải. Cũng không còn hứng thú tiếp tục thưởng thức cảnh đêm trên đỉnh núi, trở lại xe quay đầu đuổi theo Thiệu Khải.
Thực tế, Lâm Phi mặc dù có vẻ lạnh nhạt nhưng cũng không thể nào đạt được cảnh giới không quan tâm hơn thua như thánh nhân được. Nhưng, quan tâm hơn thua cũng phải tùy đối thủ. Với thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch như Thiệu Khải thì Lâm Phi đúng là không quan tâm thắng thua.
Nếu như Thiệu Khải có thể dùng thực lực của mình thắng được Lâm Phi, thì có dù thằng nhóc này có gài Hứa Doanh Doanh thật, Lâm Phi cũng phải có lời khen ngợi cho hắn.
Nhưng, Thiệu Khải lại dám dở trò sau lưng hắn, điều này khiến Lâm Phi có chút bực bội. Nếu đúng là bị Thiệu Khải chơi xấu, mà để chuyện này đồn ra ngoài, Lâm Phi sau này sao làm sao có thể quay lại làm lính đánh thuê được nữa.
Chuyện này không đơn giản chỉ còn là chuyện thể diện nữa, mà các nhà dụng binh cũng sẽ vì chuyện này mà hoài nghi năng lực của Lâm Phi.
Trong lòng cảm thấy bực bội, Lâm Phi cũng chẳng còn hứng thú chơi đùa với Thiệu Khải, tận dụng lợi thế của đoạn cua, chiếc Mercesder màu bạc vượt lên chạy ngang với chiếc Ferrari.
Bụp!
Quay thật nhanh tay lái đến hết cỡ, chiếc Mercesder màu bạc của Lâm Phi đâm sầm vào thân chiếc ferrari.
Nếu đã dám chơi xấu, thì phải chấp nhận được cái giá của việc chơi xấu, nhóc không dừng xe chứ gì, ông đây sẽ đâm cho nhóc dừng xe thì thôi. Bị Thiệu Khái chơi một vố, khiến trong lòng Lâm Phi cũng bắt đầu phát hỏa.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Sau vài lần đâm liên tiếp, chiếc xe Ferrari màu vàng cũng bị đâm cho méo mó, Thiệu Khải ngồi trong xe cũng bị mấy phát đâm cho loạng choạng, cả cơ thể lảo đảo.
Dù gì thì Thiệu Khải cũng mới là học sinh phổ thông, dù có từng học đua xe được hai năm, nhưng chưa phải là học một cách quy củ, cũng chưa từng đi quá tốc độ 160km/h.
Thiệu Khải học đua xe cũng chỉ xuất phát từ sự đua đòi và lòng hiếu kỳ, chứ hoàn toàn không phải là đam mê của cậu ta.
Cậu ta cũng đâu từng gặp qua cảnh tượng đâm xe chỉ có trong phim ảnh như thế này, Lâm Phi đâm cậu ta phát đầu tiên, ba hồn bảy vía cậu ta đều đã bay đi hết luôn cả rồi.
Sau những lần đâm liên tiếp của Lâm Phi, chiếc Ferrari đã phải dừng ở một khúc cua.
Lâm Phi xuống xe, đến đứng phía trước chiếc Ferrari, gõ vào cửa xe, ra hiệu cho Thiệu Khải xuống xe.
Không ngờ rằng Thiệu Khải sớm đã bị mấy cú đâm vừa rồi của Lâm Phi làm cho ngu cả người rồi, gương mặt thì trắng bệch như tờ giấy, cả người run rẩy không ngừng. Thấy Lâm Phi đến trước xe gõ vào cửa kính, Thiệu Khải chỉ muốn tránh thật xa Lâm Phi, chứ nào còn dám đi xuống xe nữa.
Lâm Phi gõ đến mấy lần, thấy Thiệu Khải không có dấu hiệu hạ cửa kính hay xuống xe, ngược lại như muốn trốn ở trong đó luôn.
Lâm Phi cau mày, tay phải cầm điếu thuốc rẻ tiền đang ngậm trên miệng xuống, những đầu ngón tay kẹp lại.
Rắc rắc!
Cửa kính xe phía trước của chiếc Ferrari bị tàn thuốc Lâm Phi cầm trên tay chọc vỡ tan. Phần lớn những mảnh vỡ rơi xuống đầu của Thiệu Khải, một vài mảnh vỡ còn rạch vào mặt, tạo thành vài vệt máu.
“Cứu-----cứu----“
Những mảnh vỡ rạch trên mặt khiến Thiệu Khải phải chịu không ít đau đớn, nhưng điều thực sự khiến cậu ta kêu cứu không phải là vì điều đó, mà là Lâm Phi đã luồn bàn tay to lớn của mình vào trong cửa kính xe.
Không còn tấm kính che chắn nữa, Lâm Phi thò tay vào xe, lôi cổ Thiệu Khải. Thấy Thiệu Khải giãy giụa kêu cứu, Lâm Phi nắm lấy cổ họng cậu ta mà lôi ra khỏi xe.
“Sợ thì đừng học đòi người ta đua xe, nhóc để tiền của nha đầu kia ở chỗ nào?”
Với những loại công tử bột nhát chết như Thiệu Khải, Lâm Phi cũng chán chả buồn phí lời. Loại người này sớm đã bị cưng chiều làm cho hư hỏng rồi, ngay cả những tinh thần cơ bản nhất của một cuộc đua cũng không có, có nói nhiều với thằng nhóc này cũng chỉ như gió thổi bên tai thôi.
Chỉ đơn giản là cần lấy lại số tiền Hứa Doanh Doanh đã thua ban nãy. Trước cuộc đua, Hứa Doanh Doanh đã nhắc đến cái này, thì Lâm Phi nhất định không để con bé phải thất vọng.
Bị Lâm Phi bóp cổ, Thiệu Khải đến thở còn khó khăn, đâu còn quan tâm nổi đến những vệt máu đang chảy trên mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào trong chiếc Ferrari.
Cậu ta thực sự là đã bị Lâm Phi dọa cho chết khiếp, khi bị Lâm Phi hỏi, phản ứng đầu tiên đó là trả lời, chứ trong đầu của cậu ta không thể nghĩ được bất cứ thứ gì.
“Đi lấy ra đây, chú chỉ có năm giây cho nhóc thôi đấy.”
Lâm Phi thả lỏng bàn tay trên cổ Thiệu Khải, dùng tay đưa nó qua cửa kính chiếc Ferrari.