“Tôi là người đã có vợ, cô chủ động dụ dỗ tôi thế này rõ ràng là đang muốn tôi phạm tội. Tiểu Mai Mai, cô có biết sức hấp dẫn của cô với đàn ông lớn cỡ nào không, cũng may tôi là một người đàn ông đàng hoàng, nếu đổi thành kẻ khác không kiên định thì e rằng hắn đã lao vào cô lâu rồi.”
Lâm Phi dùng bộ mặt nghiêm túc giáo huấn Huyết Mai.
Nếu lúc này có người xuất hiện ở đây thì cũng sẽ bị lừa bởi khả năng diễn xuất như sao hạng A của Lâm Phi mà tin rằng nguồn cơn tạo nên cảnh tượng này chính là sự dụ dỗ của Huyết Mai.
Đương nhiên, trong khu biệt thự không có ai khác, cũng không thể có người khác vào đây. Dù sao ở đây cũng chính là biệt thự Hoa Hồng, Huyết Mai là chủ nhân của khu biệt thự này, cũng là hội trưởng Hoa Hồng Gai, khi không có sự cho phép của cô ta thì trong biệt thự không ai dám nửa đêm xông vào.
Trong cả khu biệt thự chỉ có hai người là Huyết Mai và Lâm Phi.
Ở một mức độ nào đó cũng vì lý do này mà Huyết Mai mới tiếp tục giữ cái lí trí cuối cùng của mình, cũng chỉ là một chút cuối cùng mà thôi.
Bị Lâm Phi ép đến mức phải cởi đồ cho hắn xem đã đủ khiến Huyết Mai nhục nhã xấu hổ lắm rồi. Nếu không phải trước đó đã bị hắn nhìn một lần mà lần này lại do Huyết Mai bày sẵn Hồng Môn Yến trước thì Huyết Mai tuyệt đối không thể bỏ đi sự dè dặt của người con gái mà để toàn bộ cơ thể đẹp hoàn hảo của mình phô bày ra trước mặt Lâm Phi.
Mặc dù cô ta chín chắn yêu kiều nhưng về phương diện nam nữ thì lại khá bảo thủ.
Bao nhiêu năm nay cô ta chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, có thể nhận thấy dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp chính là cái khí chất vốn có của cô ta, nó không giống với kiểu khi trưởng thành mới có của Thẩm Bội Ni. Sự yêu kiều xinh đẹp của Huyết Mai nói chính xác ra là kiểu đẹp lạnh lùng.
Vẻ đẹp lạnh lùng kiêu ngạo vốn có trong cốt cách của Huyết Mai.
Tính cách của cô ta được hun đúc sau những lần trải nghiệm. Nếu cô ta không phải là người nắm trong tay một trong ba bang hội lớn nhất của thành phố Trung Hải thì có lẽ vẻ đẹp của cô ta lại là một kiểu khác.
Một bông hoa hồng kiều diễm bung nở đủ khiến cho phân nửa đàn ông trên thế giới này đắm chìm mê say.
Tuy nhiên một bông hoa hồng màu đỏ bung nở nhưng lại mang vài phần băng giá lại càng khiến nam nhân trên thế gian này say mê hơn.
Chết vì hoa hồng đẹp, làm quỷ cũng đáng.
“Thôi xin, khi anh nói tôi dụ dỗ anh thì đôi mắt anh có thể bớt đi cái nhìn chằm chằm đầy dung tục đó vào tôi không. Nếu như thế thì lời anh nói cũng còn có sức thuyết phục.”
Huyết Mai sinh ra vốn xinh đẹp như bông hồng là sự thật không phải bàn cãi, nhưng những kinh nghiệm sau này mà cô ta có lại vấy lên sắc máu cho bông hồng ấy. Người muốn tuỳ tiện chơi với một bông hồng có gai chắc chắn sẽ bị gai đâm, huống hồ đây lại là một bông hồng màu máu.
Để đảm bảo sự an toàn cho mọi thành viên trong biệt thự hh, Huyết Mai có thể bỏ đi sự dè dặt của một người con gái. Vì biệt thự Hoa Hồng chính là nơi nương tựa về thể xác và tinh thần của cô ta.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Huyết Mai sẽ chịu cảnh bị Lâm Phi ức hiếp thế nào cũng được. Cô ta khó khăn lắm mới cởi bỏ bộ đồ đang mặc nhưng lại bị Lâm Phi nói thành do mình chủ động dụ dỗ hắn.
Đối với một người con gái chín chắn và đầy tự trọng như Huyết Mai mà nói thì danh tiếng đôi khi thậm chí còn quan trọng hơn sinh mạng.
Lâm Phi hết lần này đến lần khác đùa cợt cô ta, Huyết Mai dù giữ cái lí trí cuối cùng của mình nhưng cô ta cũng không chuẩ bị tiếp tục hy sinh danh dự của mình thêm nữa.
“Đôi mắt là cánh cửa tâm hồn, cái miệng có thể biết nói dối nhưng đôi mắt thì không.”
Lâm Phi không hề có ý định thu lại ánh mắt dung tục đó của mình, một người con gái như Huyết Mai có thừa sức khơi gợi ham muốn của đàn ông.
Một người con gái với thân hình tuyệt mỹ như vậy đứng trước mặt mình mà lại đi chớp mắt thì còn gì là đàn ông tốt nữa.
Là đại diện cho phái nam, Lâm Phi sao có thể che giấu giả vờ ánh mắt của mình. Đương nhiên nắm chắc mọi thứ có thể tận dụng được thời gian tận hưởng, cơ hội để tận hưởng cơ thể ngọc ngà của hội trưởng Huyết Mai không phải ngày nào cũng có.
“Vậy anh nhìn đủ chưa?”
Đôi mắt Huyết Mai liếc đi liếc lại, đương nhiên trong đôi mắt đó không thể thiếu được sự lạnh lùng đang dâng lên đến tột độ.
Cô ta vẫn luôn nhạy cảm với ánh mắt của người khác phái nhìn vào cơ thể mình. Ánh mắt đó của Lâm Phi lại quá trắng trợn, Huyết Mai cảm thấy ánh mắt đó như cánh tay vô hình đang sờ soạng kháp nơi khiến cô ta vô cùng khó chịu.
“Nếu chỉ nhìn thì chẳng bao giờ là đủ.”
Lâm Phi thành thật trả lời.
“Lẽ nào anh còn muốn chạm vào sao?” Huyết Mai lên tiếng lạnh lùng như đẩy người ta vào vùng đất Siberia.
Thế nhưng Lâm Phi lại dùng ánh mắt như loé sáng trả lời: “Có thể không?”
“Anh có thể thử.” Lí trí mà Huyết Mai còn giữ lại trong mình như sắp bị cơn giận giữ bùng lên thiêu trụi. Hiện giờ cô ta giống như ngọn núi chỉ còn chút bình tĩnh được kìm nén trong vài giây ngắn ngủi trước khi phun trào.
“Vậy tôi không khách khí nữa.”
Lâm Phi không quan tâm xem lý trí hay không lý trí, núi lửa có phun hay không phun. Huyết Mai đã lên tiếng bảo hắn thử thì hắn há phải khách khí.
Vừa dứt lời, thân thể đẹp hoàn mĩ của Huyết Mai sà vào lòng Lâm Phi. Không quá không phẩy mấy giây, Huyết Mai thậm chí còn không nhìn thấy Lâm Phi đứng dậy lúc nào chứ đừng nói đến việc cô ta có thể tránh ra làm sao.
Mặc dù cô ta có dự cảm Lâm Phi sẽ ra tay với mình, cũng đã có tâm lí phòng bị sẵn nhưng khi cô ta kịp phản ứng lại thì đã bị Lâm Phi bế ngửa trong lòng rồi.
Dù Lâm Phi đánh úp nhưng Huyết Mai lại như tỉnh ngộ, cô ta đột nhiên hiểu ra một số chuyện. Tại sao camera và vô số linh gác được sắp đặt ở vị trí kín đáo trong biệt thự Hoa Hồng lại không thể nào phát hiện ra Lâm Phi. Một người có tốc độ như Lâm Phi thì quả thực có thể tuỳ ý ra vào biệt thự Hoa Hồng bất cứ lúc nào mà không hề để ai phát hiện ra.
Nghĩ vậy, Huyết Mai đột nhiên thấy vui mừng và không xung đột trực diện với Lâm Phi. Với một người có tốc độ như Lâm Phi thì cô ta không thể có cơ hội mời vào làm thành viên Hoa Hồng Gai, kể cả gọi người vào vây quanh Lâm Phi thì e cũng sẽ không ngăn được hắn bỏ trốn.
Tuy nhiên suy nghĩ này mới chỉ chợt loé lên trong đầu Huyết Mai, cô đã bị hành động và lời nói của Lâm Phi làm cho hoàn hồn.
“Thật to, thật mềm, tôi có thể cắn một miếng không?”
Một người đẹp sắc nước hương trời nằm trong lòng, Lâm Phi sao lại có thể làm một người quân tử không xao động chứ. Ngay từ giây phút đầu tiên bế Huyết Mai vào lòng, cánh tay của hắn đã chụp hẳn vào đôi gò bồng đào căng tròn không kém cạnh so với Thẩm Bội Ni.
Sự tròn đầy trong bàn tay, cảm giác tê dại khi chạm vào đã cho Lâm Phi cảm nhận vô cùng thích thú. Dù miệng hắn hỏi Huyết Mai có thể cắn một miếng hay không nhưng động tác tay của hắn lại không hề chậm trễ, hắn đưa tay xuống dưới người Huyết Mai, mau lẹ sờ soạng, chẳng mấy chốc đã cởi được nốt thắt của phần áo con còn lại cuối cùng trên người Huyết Mai.
“Lâm Phi! Dừng lại!”
Trong giây phút bất chợt thất thần đó mà một trong những bộ phận quan trọng nhất của người con gái đã bị lộ trong tay của Lâm Phi.
Đôi gò bồng đào căng tròn trắng như tuyết không còn lớp áo che đậy mà phơi bày ra ngoài không khí khiến Huyết Mai bất giác giật mình, vội lấy tay che đi bộ phận đang ngạo nghễ đó đi.
“Tiểu Mai Mai, là cô chủ động dụ dỗ tôi. Giờ tôi nổi hứng rồi, cô lại bắt tôi dừng lại, không phải cô muốn lật lọng đó sao?”
Làn da của Huyết Mai trắng nõn mỡ màng như mỡ cừu, lại mềm mại như tơ lụa còn Huyết Mai thì cứ thế nằm gọn trong lòng Lâm Phi.
Nếu Huyết Mai lạnh lùng như Mộ San San thì Lâm Phi cũng không đến mức phản ứng nhanh như vậy, cô ta miệng thì nói đừng nhưng đôi tay che đi đôi gò bồng đào còn ánh mắt lại đầy phong tình khêu gợi.
Cái bộ dạng từ chối nhưng như muốn mời chào đó đối với đàn ông mà nói thì rõ ràng là một liều tiên dược kích dục.