Thứ hai, tòa Vọng Nguyệt trụ sở tập đoàn Mộ Thị.
Bởi vì dậy muộn, không được phép sử dụng xe BMW của Mộ San San đi làm nên Lâm Phi lại vinh hạnh đi muộn một lần nữa. Khi Lâm Phi tới tòa Vọng Nguyệt, đã là hơn mười giờ trưa rồi.
Không thể trách Lâm Phi không tuân thủ quy định của công ty, mà thực sự những lời tối qua sếp Mộ nói khiến Lâm Phi bị chấn động tâm lý lớn tới mức tối qua hắn mãi không ngủ được. Hậu quả của việc không ngủ sớm được chính là ngủ nướng không chạy bộ cùng Mộ San San bị cô cấm không cho lên xe chứ Lâm Phi không muốn tới muộn cũng không được.
Đương nhiên, bây giờ dù gì Lâm Phi cũng là phó phòng bảo vệ an ninh, nói thế nào cũng là quản lý cao cấp của tập đoàn Mộ Thị. Có chuyện moi được năm mươi triệu của Phương Văn Hi, cả tập đoàn Mộ Thị này ngoài tổng giám đốc núi băng Mộ San San ra, thực sự không có mấy người dám nói phó phòng hắn tới muộn.
“Lão đại, hôm nay anh Lưu xuất viện rồi, tối nay các anh em muốn tụ họp uống rượu một bữa, họ muốn em hỏi xem, tối nay anh cỏ rảnh ra ngoài khuây khỏa không.” Lúc Lâm Phi đi vào sảnh lớn của tòa Vọng Nguyệt, hai bảo vệ đội hai đang trực ban kéo hắn ra hỏi chuyện.
Từ khi Lâm Phi chống lưng cho bảo vệ đội hai, lừa được Phương Văn Hi năm mươi triệu, các bảo vệ đội hai đã nhất trí gọi Lâm Phi là “lão đại”, đương nhiên trừ Lưu Huy đã có tuổi ra.
“Tối nay?” Bị hai bảo vệ kéo ra hỏi chuyện, Lâm Phi mới nhớ ra, từ khi Lưu Huy và những bảo vệ khác bị đánh bị thương nghiêm trọng dưới hầm để xe, Lâm Phi mới đến thăm qua loa khi họ được đưa vào bệnh viện. Nếu như không phải hôm nay bị hai bảo vệ này kéo lại, hắn cũng đã quên mất.
Đương nhiên, không phải Lâm Phi không quan tâm tình hình của các anh em, thực tế ngày Lưu Huy và các anh em khác nằm viện, Lâm Phi cũng tới tìm cô vợ giám đốc của mình đòi viện phí cho họ. Hơn nữa, Lâm Phi còn vì đòi thêm cho họ, mỗi người năm mươi nghìn tệ tiền mất phí làm việc.
Sếp Mộ lắm tiền nhiều của thường xuyên siết chặt kinh tế của Lâm Phi nhưng lại rất rộng rãi với đám người của Lưu Huy, tất cả yêu cầu của bên Lưu Huy, cô đều đáp ứng.
Cũng chính vì vậy, sau khi xong chuyện Lâm Phi liền quên béng đi mất.
Đương nhiên chuyện của công ty, Lâm Phi chưa từng để tâm cũng là một nguyên nhân quan trọng.
“Lão đại, các anh em đều nhờ anh mới có thể về lại công ty làm việc. Những ngày đi theo anh, các anh em đỡ phải sống luồn cúi như trước. Hôm nay anh mà không tới, buổi liên hoan này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Thấy Lâm Phi chau mày, không biết đang nghĩ gì, mấy bảo vệ một lòng muốn kéo Lâm Phi cùng đi uống rượu có hơi e ngại mới tiếp tục thuyết phục Lâm Phi.
“Đúng vậy, lão đại à, theo anh lâu như vậy rồi, anh cũng chưa đi uống rượu với tụi này bao giờ. Các anh em đều biết, anh không phải người làm giá, anh đừng làm các anh em thất vọng đó.”
“Các cậu đợi một lát, tôi gọi điện cho vợ xin phép.”
Hai bảo vệ đã xuống mình nói tới như vậy, Lâm Phi đương nhiên cũng không tiện từ chối nhưng những lời cảnh cáo tối qua của Mộ San San, Lâm Phi vẫn nhớ rất rõ. Đây là lần đầu tiên Mộ San San đưa là yêu cầu với tư cách là vợ hắn. Nếu như uống say không về, nhất định Mộ San San sẽ giày vò phó phòng Lâm mất.
Lúc này, Lâm Phi liền lấy điện thoại ra gọi.
Lâm Phi không biết, hành động này của hắn khiến hai bảo vệ kinh ngạc tới mức nào!
Nếu như tập đoàn Mộ Thị tiến cử một quản lý cao cấp, người gần đây khiến các nhân viên kính phục nhất cõ lẽ Lâm Phi sẽ vượt qua cả tổng giám đốc Mộ San San.
Diệt Cát Huy, khiến lãnh đạo cấp cao trong hội nghị cổ đông kinh hồn bạt vía, lừa được năm mươi triệu của tổng giám đốc Phương Hưng...những chuyện này có thể nói đã khiến danh tiếng của phó phòng Lâm trong tập đoàn Mộ Thị bay cao bay xa.
Trong tập đoàn Mộ Thị, xếp hạng của Lâm Phi trong danh sách những người không thể chọc ghẹo có độ còn vượt qua sếp Mộ, được những người nhiều chuyện trong công ty xếp vào hạng nhất.
Mạnh mẽ! Kiêu ngạo! Độc đoán!
Không ít những nhân viên trong tập đoàn Mộ Thị có những đánh giá như vậy về Lâm Phi. Đặc biệt, trong lòng bảo vệ đội hai, Lâm Phi đã là vị lãnh tụ tinh thần vĩ đại.
Trong khi đó vị lãnh tụ tinh thần này buổi tối ra ngoài uống rượu lại cần gọi điện xin phép vợ. Hai người bảo vệ nhìn nhau phát hiện ra sự kinh ngạc trong mặt đối phương.
Hóa ra là vợ quản chặt!
Đây chính là suy nghĩ chung của hai bảo vệ.
“Chuyện đó vợ tôi đồng ý rồi, tối nay chúng ta hội họp ở đâu?”
Lâm Phi không hề nhận ra vì một cuộc gọi mà hình tượng của mình đã mất đi ít nhiều, sau khi được vợ cho phép, hắn liền cất điện thoại đi quay người hỏi hai bảo vệ.
Hai bảo vệ tập trung trở lại vội vàng trả lời: “Ừm, chuyện đó, lão đại à, chúng em bàn bạc rồi, tới nơi khác không tiết kiệm, chúng ta tới quán thịt nướng của anh Lưu đi. Rượu xong chúng ta đi hát, tới khi thanh toán chia đều, lão đại, anh...”
“Chia đều à, mỗi người cần bao nhiêu tiền?” Lâm Phi chưa từng coi mình là cấp trên khi tham gia tiệc tùng trong công ty không hề biết các bảo vệ không hề định để hắn bỏ tiền. Vừa nghe tới chia đều, Lâm Phi trên người vốn chẳng có một xu dính túi, liền hỏi như một thói quen.
“Khoảng một, hai trăm là đủ.” Lâm Phi là lãnh đạo, cho dù không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy nhưng đương nhiên hai bảo vệ vẫn trả lời.
Thực tế những bữa liên hoan nhỏ như vậy, thực sự cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Vấn đề ở chỗ, Lâm Phi bị Mộ San San siết chặt chi tiêu, từ khi đi làm tới giờ vẫn chưa nhận lương lấy một lần, cả người góp nhặt lại cũng không đủ một trăm.
Lúc này, Lâm Phi liền lấy điện thoại ra gọi cho Mộ San San: “Vợ ơi, tới khi tan ca, em có thể cho anh ít tiền. Họ nói đi liên hoan chia đều, trên người anh không có tiền.”
Khi Lâm Phi gọi điện, hai bảo vệ chưa đi ngay nên biết được chuyện Lâm Phi mượn tiền Mộ San San.
Sau khi gọi điện thoại xong, Lâm Phi rời khỏi cửa sảnh lớn không hề biết, tin phó phòng Lâm bị vợ quản chặt đã bắt đầu lan truyền rộng rãi trong công ty!