Đêm tối như đen như mực, chiếc BMW 7 Series chầm chậm đi về biệt thự Lệ Thủy.
Xe dừng, một bóng hồng yêu kiều mở cửa bước xuống.
Thân hình uyển chuyển quyến rũ, gương mặt tinh tế hoàn mỹ ấy ngoài Mộ San San, nữ thần kinh doanh thành phố Trung Hải ra không còn người thứ hai.
Vẻ mặt của Mộ San San vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng nếu nhìn kỹ vào gương mặt ánh trăng soi tỏ ấy có thể nhận ra, ngoài vẻ lạnh nhạt ngày thường, trong đôi mắt long lanh của Mộ San San cũng có chút muộn phiền.
Cô là Mộ San San, là người nắm quyền thực sự tập đoàn Mộ Thị, nữ thần kinh doanh nổi tiếng thành phố Trung Hải, có chuyện gì có thể khiến cô phải lo lắng chứ.
Hơn nữa cách đó không lâu nhằm đặt nền móng vững chắc cho sự nghiệp tiến quân vào ngành ẩm thực, cô còn đầu từ ba trăm triệu vào tập đoàn Mỹ Thực Lâm. Trong tình hình như vậy, người luôn coi trọng sự nghiệp như Mộ San San càng không nên phiền muộn mới đúng.
Nhưng thực sự sếp Mộ đang lo lắng, phiền lòng.
Không phải vì sự nghiệp cô luôn coi trọng mà là vì Lâm Phi, gã chồng hời thường xuyên bắt nạt cô.
Khi rời bãi đỗ xe nhỏ trước nhà hàng Mỹ Thực Lâm, trong chiếc BMW Series 7 có hai người nhưng khi quay về biệt thự Lệ Thủy chỉ còn lại một mình Mộ San San.
Nói đơn giản là gã chồng hời Lâm Phi không về biệt thự Lệ Thủy cùng cô.
Đây cũng chính là vấn đề, Mộ San San đang lo lắng cho gã chồng hời không về biệt thự cùng cô.
Đương nhiên không phải Lâm Phi nửa đường hối hận bỏ rơi Mộ San San đi tìm Thẩm Bội Ni, sống thế giới của hai người.
Nếu thật như vậy, Mộ San San đương nhiên sẽ không lo lắng, rầu rĩ vì Lâm Phi mà ngay khi Lâm Phi xuống xe, sếp Mộ đã lái xe đá bay Lâm Phi rồi.
Cho dù đâm chết Lâm Phi, Mộ San San cũng không âu lo chút nào.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Mặc dù Lâm Phi rất muốn tới biệt thự ven biển của Thẩm Bội Ni ôm ấp cô trên giường nhưng rõ ràng hắn không hỗn xược tới mức không coi sếp Mộ ra gì.
Lâm Phi không xuống xe bỏ mặc Mộ San San, mà sau khi Mộ San San thu quỹ đen của Lâm Phi xong cũng không định đuổi Lâm Phi xuống xe.
Lâm Phi bị người ta ép xuống xe.
Nói đơn giản là Mộ San San và Lâm Phi gặp cướp giữa đường.
Vậy mà kẻ đánh cướp họ chỉ nhằm vào Lâm Phi, vì vậy Mộ San San được thả, còn Lâm Phi bị giữ lại.
“Những kẻ này không đơn giản, mục tiêu của chúng là anh. Em về nhà trước, không cần lo lắng, anh sẽ theo sau.” Đây là câu cuối cùng Lâm Phi nói khi xuống xe, cũng là câu duy nhất.
Nói xong, Lâm Phi không hề cho Mộ San San cơ hội giữ hắn lại mà xuống xe, đi theo bọn cướp biến mất trong màn đêm.
Sau khi Mộ San San hoàn hồn ngay lập tức liền nghĩ tới báo cảnh sát nhưng khổ nỗi cô đã tìm cả trong bóp và khoang xe ô tô cũng không tìm thấy điện thoại.
Tâm lý của Mộ San San vốn đã vững hơn người bình thường, nếu không cô không thể điều hành cả một tập đoàn Mộ Thị, cũng không thể viết lên thần thoại kinh doanh của Mộ Thị. Sau khi bình tĩnh lại, sếp Mộ rất nhanh đã nghĩ ra mấu chốt vấn đề.
Mộ San San nhớ rõ khi rời khỏi nhà hàng Mỹ Thực Lâm, điện thoại của cô vẫn còn ở trong bóp. Trên đường về, Mộ San San cũng không tiếp xúc với ai ngoài Lâm Phi, điện thoại không thể không cánh mà bay, khả năng duy nhất là bị Lâm Phi lấy đi rồi.
Gã chồng hời Lâm Phi lấy điện thoại của cô, trong khi đó bọn cướp không hề có ý ngăn cản cô. Chuyện này rất bất thường nên nhất thời, Mộ San San khó có thể hiểu ra mấu chốt.
Nhưng có một điều Mộ San San có thể nghĩ ra, đó chính là Lâm Phi không hy vọng cô báo cảnh sát và đám người đánh cướp Lâm Phi và cô cũng không sợ cô báo cảnh sát!
Cũng chính vì hiểu rõ điều này nên Mộ San San mới không ngốc nghếch đứng ở chỗ đó mà kìm nén nỗi kinh sợ lái xe về biệt thự Lệ Thủy ngay lập tức.
Trên đường về nhà, câu nói của Lâm Phi trước khi xuống xe luôn văng vẳng bên tai cô, cảnh tượng Lâm Phi khống chế Cát Huy, làm hội đồng cổ đông kinh hồn bạt vía cũng không ngừng hiển hiện trong đầu cô.
Mặc dù như vậy, tất cả những chuyện này cũng chưa từng làm Mộ San San yên tâm. Ngược lại còn vô tình khiến cô càng thêm lo lắng.
Trước ngày hôm nay, Mộ San San hiểu rõ chính xác cảm xúc của mình dành cho Lâm Phi, ngoài phẫn nộ và bất lực còn có chút gì đó không nói rõ.
Ngoài ra không còn gì khác.
Mộ San San luôn cho rằng như vậy, tới khi Lâm Phi biến mất ngay trước mắt mình, cô mới tỉnh ngộ, cô không hẳn không quan tâm tới Lâm Phi như bản thân nghĩ.
Không biết từ lúc nào, gã chồng hờ Lâm Phi đã tạo một dấu ấn khó quên trong trái tim cô. Mặc dù dấu ấn này có thể hơi mờ nhạt nhưng nó thực sự đang tồn tại.
Chỉ là sếp Mộ luôn không nhận ra.
Nhưng mà hôm nay, nỗi lo lắng dành cho Lâm Phi đang dâng trào trong trái tim mình, Mộ San San đã thầm quyết định.
Cô, sẽ đợi hắn ngoài cửa biệt thự, đợi mãi! Đợi tới khi gã chồng hời đó xuất hiện trước mắt cô.
Nếu như qua đêm nay vẫn chưa đợi được hắn trở về, vậy thì, cô sẽ điều động tất cả lực lượng có thể điều động đề tìm Lâm Phi về. Vì hắn, cô có thể kéo cả tập đoàn Mộ Thị vào cuộc.
Đây chính là quyết định của Mộ San San sau khi hiểu rõ cảm xúc của mình với Lâm Phi.
Giờ phút này, vị trí của Lâm Phi trong lòng sếp Mộ đã vượt qua tập đoàn Mộ Thị.
.............
Đêm, bên ngoại ô thanh bình nào đó ngoài thành phố Trung Hải.
“Tối nay các người mời tôi tới đây chắc không phải để ngắm trăng đấy chứ?” Thấy bọn cướp bắt mình tới đây đã đứng dưới ánh trăng lâu lắm rồi cũng không nói gì, Lâm Phi ngậm điếu thuốc của Trần Địch, “cậu em vợ” hờ kia cho, lên tiếng trước.
Hết cách rồi, không thể trách phó phòng Lâm không nhẫn nại mà thực sự mấy tên cướp bắt hắn nhịn quá giỏi, lâu thế rồi cũng không nói một tiếng, khiến phó phòng Lâm bất lực vô cùng.
Tối đêm rồi, ai còn muốn ngốc nghếch đứng ở ngoại ô ngắm trăng nữa, huống chi ở nhà còn có cô vợ tổng giám đốc đang chờ, làm xong chuyện về nhà sớm một chút để vợ khỏi lo chứ đúng không.