Mục lục
Cửu Dương Binh Vương (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Thủy Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không đi có được không?” Trong quán cà phê, Lâm Phi cảm nhận được sát khí trong ánh mắt của Trần Kỳ, mà khôn ngoan từ bỏ câu hỏi này.

“Không những là hôm nay? Tôi chưa chuẩn bị gì hết, ngộ nhỡ làm hỏng chuyện thì sao?” Mặc dù tính tình của Trần Kỳ có chút nóng nảy, nhưng cô gái này muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, huống hồ cô còn là một hoa khôi cảnh sát. Đóng vai là bạn trai Trần Kỳ, Lâm Phi không phải hoàn toàn không chấp nhận được, chỉ là “hạnh phúc” đến quá đột ngột, trong lòng Lâm Phi cũng có chút không yên tâm.

Thấy Lâm Phi không từ chối mình, Trần Kỳ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt xinh xắn càng lúc càng lạnh, "Nói thật với anh, ba mẹ tôi đã đợi anh ở nhà rồi. Nếu hôm nay anh không về cùng tôi. Tôi không dám đảm bảo rằng ngày mai mẹ tôi có đến nhà tìm anh không. "

Trần Kỳ nói xong hai câu, Lâm Phi cả người đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù trong lòng biết rõ, khả năng bị bố mẹ Trần Kỳ tìm đến nhà gần như là rất nhỏ, có điều, khi nghĩ đến người vợ hời của mình là Mộ San San, Lâm Phi vẫn sợ hãi không rõ lý do.

Nghĩ đến cảnh Trần Kỳ đưa mẹ cô tìm đến căn biệt thự Lệ Thủy, Lâm Phi khôn khéo lựa chọn đồng ý.

“Về nhà với cô, cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, có một điều tôi cần phải nói rõ, tôi giúp cô hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt và sự đồng cảm, cô tốt nhất đừng có nghĩ đến chuyện phim giả tình thật. Tất nhiên, nếu ngày nào đó cô thật sự không kìm chế được thì tôi có thể giúp cô. Có điều, tôi phải nói rõ chuyện này, tiền thuê phòng là do cô trả.

Bang!

“Ông chủ, tính tiền!”

Sau khi Lâm Phi nói xong, Trần Kỳ suýt chút nữa bị tức phát điên, nếu như không phải vì suy xét đến việc lát nữa Lâm Phi cần một thể trạng khỏe mạnh để cùng cô về nhà gặp bố mẹ, thì cú đấm này tuyệt đối sẽ không đập trúng mặt bàn mà khả năng cao là sẽ đập trúng mặt Lâm Phi.

Nếu không nghĩ đến trong quán cà phê vẫn còn khách hàng khác, Trần Kỳ thật sự muốn tóm lấy tai của Lâm Phi hỏi cho rõ, điểm nào trên cơ thể Lâm Phi anh đáng để một sỹ quan cảnh sát Trần như cô phải nhớ nhung chứ. Cho dù có là phim giả tình thật thì Trần Kỳ đây mới là người chịu thiệt.

Mặc dù Trần Kỳ thừa nhận Lâm Phi là một tên đẹp trai vô liêm sỉ, đặc biệt là vào đêm hắn cứu cô, dù hắn đã làm chuyện không biết xấu hổ với cô, nhưng dám trong hoàn cảnh một đám buôn ma túy cầm súng đuổi theo cô, cứu được cô, ít nhất cũng được coi là đàn ông.

Có điều là, có vài lúc Lâm Phi đã vô liêm sỉ đến mức khiến Trần Kỳ gần như phát điên.

Nếu không phải bị bố mẹ thúc giục, lại không muốn bị ép đi xem mắt, Trần Kỳ nhất định sẽ không chạy tới tìm Lâm Phi đóng giả làm bạn trai của cô.

Không phải Trần Kỳ chưa từng thấy người bỉ ổi, nhưng rõ ràng cô chưa từng thấy ai bỉ ổi như Lâm Phi. Không phải cô chưa từng thấy người vô liêm sỉ, nhưng hiển nhiên, cho đến bây giờ, cô chưa thấy có ai vô sỉ hơn Lâm Phi.

……

“Cô không lẽ cứ để tôi về nhà với cô như thế này sao?” Ra khỏi quán cà phê, Trần Kỳ có vẻ sợ Lâm Phi sẽ bỏ mình chạy mất, liền kéo Lâm Phi đi về nhà cô.

Trần Kỳ nhướng mày, lạnh lùng nói: "Làm sao? Có vấn đề gì?!"

Lâm Phi kinh ngạc, có thể không có vấn đề sao, vấn đề ở đây lớn lắm đấy.

“Cô có từng thấy bạn trai ai lần đầu tiên đến nhà bố vợ mà đi tay không không? Hay là bố mẹ cô khác người, không thích bạn trai cô mang quà đến tặng?” Lâm Phi chịu không nổi, trợn mắt mấy cái.

Trần Kỳ không tinh tế như vậy, không tìm được bạn trai, cũng không thể chỉ trách ông trời không có mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Kỳ hơi ửng đỏ, trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên một tia xấu hổ hiếm thấy, rõ ràng là bố mẹ cô cũng không phải khác người thích con rể tương lai tay không đến nhà.

Nhìn vẻ mặt của Trần Kỳ, Lâm Phi biết rằng khối lượng nhiệm vụ của mình hôm nay sẽ rất lớn, đối với một người phụ nữ thiếu tinh tế như vậy, Lâm Phi thật sự không dám hy vọng Trần Kỳ có thể giúp mình.

Tuy nhiên, Lâm Phi rõ ràng không phải loại người bỏ cuộc giữa chừng. Bây giờ anh đã đồng ý với Trần Kỳ, cho dù biết rõ con đường phía trước gập ghềnh, Lâm Phi cũng chỉ có thể cắn răng chịu trận.

Nhắc mới nhớ, Lâm Phi là nguyên nhân dẫn đến sự việc này. Suy cho cùng, chính Lâm Phi ngay từ đầu đã không giải thích rõ ràng nên đã bị cấp trên của Trần Kỳ hiểu lầm, vì thế mà cha mẹ của Trần Kỳ mới thúc ép cô.

Chuyện này là do Lâm Phi mà ra, Lâm Phi có trách nhiệm giúp Trần Kỳ vượt qua khó khăn này.

"Nếu không muốn bị bố mẹ cô phát hiện sơ hở, từ giờ trở đi mọi việc đều phải nghe lời tôi. Nếu cô cảm thấy khó xử, thì tôi khuyên cô mời người tài giỏi khác."

Trách nhiệm thì trách nhiệm, giúp đỡ thì giúp đỡ, Lâm Phi rõ ràng không muốn vì sự thiếu tinh tế của Trần Kỳ mà làm rối tung mọi chuyện, rồi gây ra một trò đùa.

Thấy Lâm Phi không có vẻ gì là đang nói đùa, nghĩ đến mình không có mấy kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, vì để mọi chuyện không rối tung lên, Trần Kỳ nghiến răng gật đầu đồng ý.

"Giờ tôi đã đóng vai làm bạn trai của cô, vì vậy chúng ta phải tỏ ra thân mật hơn một chút. Hơn nữa, để không bị ba mẹ của cô phát hiện sơ hở, chúng ta càng cư xử thân mật càng tốt. Thời gian bây giờ không còn nhiều, chúng ta phải tranh thủ luyện tập một chút. ” Thấy Trần Kỳ gật đầu, Lâm Phi lập tức ra hiệu cho cô chủ động nắm lấy cánh tay của anh.

Thật nực cười, Lâm Phi sao có thể bỏ qua cơ hội chủ động lợi dụng hoa khôi cảnh sát một cách quang minh chính đại thế này. Đây là do Trần Kỳ chủ động nhờ anh ta giúp đỡ, nếu không biết tận dụng tốt cơ hội, thu về chút thù lao hợp lý thì Lâm Phi chẳng phải quá thiệt thòi hay sao.

“Cánh tay nên thả lỏng, không nên cứng ngắc, cơ thể càng gần tôi càng tốt, khuôn mặt tươi cười.” Lâm Phi đưa Trần Kỳ đi mua quà gặp mặt cho ba mẹ, trên đường đi còn không ngừng huấn luyện Trần Kỳ.

“Mỉm cười, cười đi hiểu không.” Lâm Phi vô cùng thích thú nắm bắt cơ hội hiếm có này để dạy bảo cô hoa khôi cảnh sát. “Bây giờ tôi là bạn trai của cô, không phải tội phạm mà cô thường bắt. Từ tận đáy lòng mình cô phải ngắm nhìn tôi, khen ngợi tôi, yêu tôi, luôn mỉm cười với tôi và sự chú ý luôn phải dồn về tôi. "

Nhìn thấy Trần Kỳ bắt đầu thuận theo dòng suy nghĩ của mình, Lâm Phi miệng thì giảng lý thuyết với Trần Kỳ, còn bàn tay to của anh ta bắt đầu trở nên không trung thực.

"Tên khốn, tay anh đặt đâu đấy?!"

Khi chiếc eo nhỏ của mình bị Lâm Phi xâm chiếm, Trần Kỳ không cảm nhận được gì, đến khi đôi tay to lớn của Lâm Phi đặt lên bờ mông đầy đặn của cô, Trần Kỳ ngay lập tức giật mạnh.

"Tôi phải nhắc nhở cô rằng hiện tại tôi là bạn trai của cô, tôi có quyền khống chế thân thể của cô. Là bạn trai của cô, tôi còn không biết số đo ba vòng của cô, kịch này làm sao có thể diễn tiếp chứ?" Tay cầm thanh kiếm Thượng Phương, Lâm Phi trực tiếp bỏ qua tiếng gầm của Trần Kỳ, không khách sáo mà kéo Trần Kỳ qua, tiếp tục cảm nhận kích thước số đo 3 vòng của người phụ nữ.

“Nhưng, nhưng mà….”

“Nhưng cái gì mà nhưng, không lẽ cô muốn để bố mẹ phát hiện ra sơ hở.” Lâm Phi phong ấn toàn bộ tâm lý phản kháng Trần Kỳ chỉ bằng một câu nói, tranh thủ mọi thời gian cảm nhận ba vòng của hoa khôi cảnh sát Trần.

Tuy Trần Kỳ cảm nhận được Lâm Phi có ý đồ lợi dụng mình, nhưng cô lại chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện yêu đương. Vì thế mà Trần Kỳ không biết về những việc giữa hai người yêu nhau bình thường làm là gì.

Cũng vì thế mà Lâm Phi có thể yên tâm hành động, vuốt ve đôi tay nhỏ, mân mê cặp mông,.. những gì Lâm Phi đang chơi chẳng phải là rất vui vẻ sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK