Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Sau khi làm xong mọi chuyện, tôi và em trai xách hành lý, dân bổ mẹ đi thẳng vào trong phòng ở mới. Phòng này đã được người ta quét dọn. Mặc dù bên trong không có đồ dùng xa hoa, nhưng nhìn rất gọn gàng sạch sẽ đúng dáng vẻ của một ngôi nhà.
Bố mẹ rất thích phòng này. Có thể nói nó còn đẹp hơn phòng của trưởng thôn ở quê. Mẹ tôi thích trồng rau nên tôi bảo người ta để một bồn hoa ở ngoài ban công. Mặc dù không thể trồng rau trong bồn hoa này, nhưng trồng chút hoa có cũng vẫn đủ.
Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi tự chia phòng và đem hành lý sắp xếp đúng vị trí. Lúc suy nghĩ gần hết nửa ngày thì có người gọi điện thoại cho tôi, điện thoại kêu liên tuc.
Tôi phủi phủi bụi trên tay rồi mở điện thoại ra thì mới biết là
Lục Kính Đình gọi. Có lẽ do phải chờ quá lâu, khi tôi vừa nhận điện thoại thì nghe thấy giọng nói có chút giận dỗi của anh truyền từ đầu dây bên kia tới: "Em đang ở đâu?” “Em đang ở ngoài xử lý chút chuyện, sao vậy? Anh tìm em có chuyện gì à?” Tôi nằm trên ghế sofa, tiên tay mở chai nước khoảng trên bàn ra uống ừng ực mấy ngụm. Toàn thân tôi đau nhức nên cảm thấy hơi khó chịu. "Không có việc gì thì không được tìm em à? Em đang ở đâu?”
Lúc đầu, tôi cũng do dự có nên nói cho anh biết hay không? Dù sao, tôi cũng không muốn sau này có người tới quấy rầy bố mẹ tôi. Nhưng sau khi nghĩ lại thì tôi thấy có chuyện gì giấu được anh chứ? Thà nói thẳng ra cho xong. ở khu chung cư Hoa Đông, đang dọn dẹp nhà cửa
Ở đầu dây bên kia, Lục Kinh Đình một tiếng rồi cúp điện thoại. Tôi nghỉ ngơi một lúc thì mới nhớ ra mình còn vài món đồ chưa dời ra ngoài nên vội vã chạy vào phòng.
Kết quả, tôi vừa làm đến một nửa thì anh lại gọi điện thoại tới nói là sắp lên đến nơi. Nhưng tôi không cho Lục Kính lên, bảo anh đứng dưới chờ tối. Chuyện về bố mẹ tôi càng ít người biết càng tốt. Đối với tôi thì bọn họ là uy hiếp. Tôi như một con cái bụng mềm mại luôn giấu ở dưới cùng của lớp gai nhọn.
Tôi rửa tay và thay bộ áo khác, đang định đi ra ngoài thì ở ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Vừa mở ra thì thấy Lục Kính Đình đang đứng ở cửa, trên mặt không hề có cảm xúc. Anh đẩy tôi sang một bên và đi vào nhà. Tôi không ngờ Lục Đình lại đi thẳng vào nên ngẩn người ra, không biết phải làm sao. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lúc này, bố mẹ tôi đang sắp xếp một số đồ lặt vặt trên bàn ở phòng khách. Thấy anh tiến vào, họ đều dừng tay lại. Có lẽ, bố mẹ tôi thấy biểu cảm khiếp sợ của tôi nên nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, họ quay đầu nhìn tôi hỏi: "Ái Phương, cậu ấy tìm con
Tôi đột nhiên bị nghẹn lời, ngập ngừng không biết nói gì cho phải. Chẳng lẽ lại nói với bọn họ đây là người nổi danh trong giới xã hội đen? Hay là bảo đây là kim chủ hiện tại của tôi? Nếu tôi nói như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ điên
Trong giây lát, tôi hơi luống cuống tay chân, không biết nên giới thiệu người đàn ông trước này với họ như thế nào. “Anh Gia Kiệt vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra thì nghe thấy bố tôi hỏi như vậy, cậu ấy ngẩng đầu lên và
Tôi không ngờ em trai mình lại đột nhiên gọi như vậy. Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên không có chút sức lực nào. Nếu lúc đó, tôi có thể nhìn thấy sắc mặt của mình thì tôi nghĩ nhất định mặt tôi trắng bệch.
Bố tôi nghe Tân Gia Kiệt gọi như vậy thì nghĩ Lục Kính Đình là bạn trai tôi, ông ấy khách khí mời anh vào phòng khách ngồi.
Lục Kinh Đình cũng không hề từ chối, đi theo bố tôi vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa
Tôi đang định xông lên giải thích với bố tôi rằng đây chỉ là hiểu lầm thì mẹ tôi lại hỏi: “Ái Phương, con có người yêu từ bao giờ vậy? Sao mẹ không nghe con nói tới bao giờ
Bà ấy cười không khép được miệng lại, vội vã đi vào phòng bếp lấy nước. Tôi đứng trước mặt hai người họ, nhìn nụ cười trên mặt bố tôi, mấy lần tôi định lên tiếng giải thích nhưng lại không biết nói thế nào. Bởi vì, tôi thực sự không biết mình nên giải thích thế nào. Tôi rất rõ thân phận của bản thân là gì. Quan hệ giữa hai chúng tôi vốn không thể nói ra được.
Nghĩ mất nửa ngày, tôi thực sự không biết nên giải thích thế nào. Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm của Lục Kinh Đình: “Cháu và Ái Phương chính thức qua lại mới gần đây thôi. Chắc cô ấy chưa kịp nói với mọi người. “Anh!” Ngộ nhớ ngày nào đó thân phận của anh bị tiết lộ, chắc chắn bố mẹ tôi sẽ suy sụp. Lục Kinh Đình nói như vậy đã trực tiếp phá hủy đường lui, tôi cần răng nhìn anh chăm chăm
Tôi len lên liếc mắt nhìn Lục Kính Đình. Anh được bố tôi mời vào ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kĩ, nhưng trên mặt lại chẳng có vẻ gì là chê bai. Trái lại, Lục Kính Đình còn cười vô cùng ấm áp, khác hẳn với bộ dáng hung ác, lạnh lùng thường ngày. “Em đồng ý làm bạn gái anh từ lúc nào chứ?" Tôi dùng tay cản, liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh, mồ hôi chảy ròng ròng sau lung. "Câu này có ý gì?” Nụ cười trên mặt bố tôi lập tức trở nên cứng ngắc, ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi chăm chăm và hỏi. “Em đừng có xấu hổ." Lục Kính Đình nói xong thì quay đầu nhìn bố tôi và nói: “Chú à, Ái Phương xấu hổ quá nên vậy đấy. Bình thường chúng cháu thân mật lắm. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Lúc này, Lục Kính Đình vẫn không quân quay đầu lại cười với tôi. Nụ cười quyến rũ kia khiến xương cốt toàn thân của tôi như nhũn ra. Đã nói tới mức này rồi, tôi cũng chẳng biết phải nói gì hơn. Hơn nữa, nếu còn nói tiếp thì cả nhà tôi sẽ sinh nghỉ.
Tôi cũng không biết thể chất của anh là gì, năng lực thích ứng thật sự quá mạnh. Tôi cho rằng anh và người già như bố mẹ tôi sẽ không có lời gì để nói. Nhưng điều khiển tôi phải mở to mắt là bọn họ hàn huyện rất lâu và vui vẻ. Trái lại, đứa con gái như tôi ở bên cạnh lại chẳng chen được câu nào, đành phải yên lặng trốn sang bên cạnh làm việc.
Như vậy cũng đỡ phải lo lắng, đề phòng Lục Kính Đình nói gì lộ chuyện. Cũng may, hơn một tiếng trôi qua, bố tôi và anh vẫn nói chuyện vui vẻ như lúc đầu, giống như hai người bạn lâu ngày gặp lại vậy. Mặt thấy đã tới buổi tối, tôi đi rửa nguyên liệu, chuẩn bị nấu cơm. Lúc này, tôi mới nói với Lục Kính Đình rằng: “Trời không còn sớm nữa, chẳng phải anh còn có việc sao?” Lúc đầu, tôi định đuổi khách. Nhưng bố tôi nghe tới không còn sớm nữa thì lại bảo anh ở lại ăn cơm. Tôi nhìn căn phòng rộng 70 mét vuông này, trong lòng hơi cảm khái. Ở Thanh Hải, chín triệu đồng không thể thuê được căn phòng tốt nào. Nhưng nếu thuê đắt quá thì bố mẹ tôi sẽ không đồng ý. Vì thế, cuối cùng tìm tới tìm lui cũng tìm được nơi này.
Nhưng dù có như vậy thì căn hộ này cũng chỉ có hai phòng ngủ, phòng khách cũng cực kỳ nhỏ.
Lục Kính Đình là người ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, ăn quen sơn trận hải vị rồi. Vì thế, lúc bố tôi bảo anh ở lại ăn cơm, tôi không nói gì. Tôi cứ cho rằng Lục Kinh Đình sẽ từ chối rời đi. Nhưng điều tôi không ngờ tới là anh lại đồng ý.
Sự ủng họ của các bạn là động lực sang tạo của tạo giáo
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK