Chương 397: Chiếc váy đó
Tuy nhiên, cho dù tôi có từng nhìn thấy nó hay không, thì chiếc vòng này có nghĩa là ngôi nhà thuộc về Chu Phong và tôi này từng có người phụ nữ thứ hai xuất hiện mà người phụ nữ này lại không phải Triệu Mộng Tuyết. Thực ra, không chỉ vòng tay mà mỹ phẩm trên bàn trang điểm cũng khác so với lúc tôi rời đi.
Tôi thở dài, cho dù một người phụ nữ đã từng ở đây, tôi cũng không có quyền kiểm soát Chu Phong thích ai và anh ta quan hệ với người phụ nữ nào.
Tôi đặt sợi dây chuyền xuống, nhưng sau khi suy nghĩ, tôi lại cất nó vào túi.
Trở lại phòng ngủ, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, lúc nào cũng nghĩ lung tung.
Không biết đến mấy giờ, mới ép mình ngủ được một chút.
Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, Chu phong đã trở lại. “Em dậy rồi à?” Vừa mở mắt liền thấy Chu Phong nhìn mình cười. “Vâng” Tôi vừa tỉnh lại giọng vẫn còn khàn khàn, vươn ra ôm lấy Chu Phong.
Nhưng bụng tôi to quá, ngăn cách chúng tôi. “Em này.” Chu Phong nhìn tôi cười cười, dang hai tay ra ra vì sợ đè phải bụng tôi.
Anh hôn lên môi tôi, có vẻ không được thỏa mãn, anh lại dùng lưỡi cạy hàm răng của tôi ra, cuốn lấy lưỡi tôi.
Sau đó, anh duỗi tay đặt lên hai eo của tôi, khi anh ấy đến gần tam giác bí mật của tôi, tôi đột ngột nắm lấy tay anh ấy. "Không được, trong bụng em còn có con của anh đấy." “Không sao, hiện tại em cũng đã bảy tháng rồi. Không sao đâu” Chu Phong thở dốc, giọng nói tràn đầy ham muốn, lần lượt đè tay tôi ôm lên giường. “Chu Phong, không được đâu!” Không biết vì sao trong lòng lại có một chút hoảng sợ, tuy rằng hiện tại trở về với anh ta, nhưng tôi không muốn anh ta động vào mình. “Ngoan nào.” Chu Phong nhẹ nhàng nói với tôi như một đứa trẻ, dùng tay kia nâng váy ngủ của tôi lên. "Chu Phong, thật sự không được!"
Nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim tôi, tôi bị anh ta nắm chặt bằng cả hai tay, tôi không thể thoát ra được, chỉ có thể vặn vẹo người mình và chống cự lại anh ấy trong bất lực, giọng tôi như đang khóc.
Khi giọng nói vang lên, tôi đã cảm thấy sức nóng của anh ấy đang phả vào phần dưới của tôi.
Vừa định tiến vào thì tiếng gõ cửa vang lên, động tác của Chu Phong vì chuyện này mà dừng lại. Tôi nhanh chóng nhân cơ hội này lật người ngồi dậy, vén quần lót lên. “Cục trưởng Chu, anh để quên điện thoại di động trong xe. Vừa rồi cô X gọi tới.” Giọng của lão Trần vang lên ngoài cửa, tôi hơi bối rối không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Chu Phong cau mày, có chút cáu kỉnh, "Cúp máy đi, cử việc ném lên xe “Vâng.” Lão Trần ngoài cửa đáp lại, liền nghe thấy có tiếng bước chân xa dần.
Tôi nhanh chóng thu mình lại, sợ rằng Chu Phong sẽ tiếp tục. “Em cứ vậy mà ngang ngược chống lại anh sao?” Chu Phong thấy tôi hoảng sợ mà dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc, nói. “Không, em chỉ sợ đứa trẻ sẽ có vấn đề.” Tôi ngậm ngùi “Lần trước đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng suýt nữa đã sảy thai nghiêm trọng rồi, em không thể lặp lại chuyện này nữa.
Chu Phong không nói nữa, mà ôm tôi vào lòng cứ thế hút thuốc.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bất luận thế nào tôi cũng sẽ tránh né lần nữa.
Buổi chiều Chu Phong có việc lặt vặt, tôi muốn đi cùng anh ta nhưng anh ta không cho đi, tôi ở nhà một mình cũng chán, nên tôi muốn tìm chiếc váy mẹ để lại cho tôi. Trước đây, tôi nhớ là đã giữ nó. Nó ở nhà anh ta, nhưng tôi không tìm thấy.
Tôi tìm đi tìm lại không thấy lại bất ngờ thấy được một chiếc hộp.
Tôi có thể chắc rằng trước khi mình rời đi trong đây không hề có chiếc hộp như vậy, tôi tò mò lấy chiếc hộp ra xem, cùng. , nhưng những thứ bên trong làm tôi ngạc nhiên vô
Nó là một loại bột màu trắng.
Trong nhà tại sao lại có chuyện như vậy, chẳng lẽ là Chu Phong ... Không phải, anh ta trước nay chưa từng hút thứ bột màu trắng đó.
Tôi chợt nhận ra chiếc vòng tôi nhìn thấy đêm qua, lẽ nào nó thuộc về một người phụ nữ?
Đang miên man suy nghĩ thì ngoài cửa có tiếng mở khóa, tôi vội vàng đẩy chiếc hộp trở vào tủ, tùy tiện sắp xếp quần áo, cửa mở ra thì tôi đã đóng cửa tủ lại. “Em làm gì vậy?” Vừa ra khỏi phòng ngủ liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chu Phong.
Tôi nhéo vào lòng bàn tay để lấy lại bình tĩnh, "Em đang tìm chiếc váy mà mẹ em tặng cho "
Chu Phong cau mày, vẻ nghi hoặc trong mắt vẫn chưa tiêu tan, "Váy? Tìm được chưa?" "Chưa, em nhớ đã để nó ở đâu rồi, có thể nào đã để quên ở nhà họ Lục chăng"
Tôi dè dặt liếc nhìn anh ta, mặc dù tôi biết nhắc tới Lục Kính Đình ở trước mặt anh ta không tốt lắm, nhưng lúc này, chỉ cần dùng đến anh ta tôi mới có thể chuyển hướng sự chú ý của mình. "Thế này đi." Chu Phong gật đầu, "Em thích cái váy đó sao? Vừa hay buổi chiều anh không có việc gì làm. Anh dẫn em đi mua một chiếc khác." “Nhưng là mẹ tặng cho em, có mua cũng không tìm được chiếc như thế.” Tôi cụp mắt xuống, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng may anh ta không còn cảm thấy nghi ngờ nữa. “Vậy thì đi mua một cái đẹp hơn.” Chu Phong vòng tay ôm tôi vào lòng, rồi xoa đầu tôi. “Nhưng em chỉ muốn cái đó thôi. Tôi lắc đầu và cố nén hai hàng nước mắt “Em có thể nhờ anh làm giúp một việc được không?”. “Nói đi.” Chu Phong đặt cằm lên trên đầu tôi nói. “Em muốn quay lại đó lấy chiếc váy. Ngừng một chút, tôi vòng qua eo anh, “Đó là thứ cuối cùng mẹ để lại cho em". Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!
Chu Phong nghe tôi nói, im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu, "Nếu đã là chuyện quan trọng, vậy thì em đi đi." “Vâng” Tôi ngày người một lúc, không ngờ Chu Phong lại đồng ý để tôi đi dễ dàng như vậy.
Vốn dĩ tôi chỉ viện cớ, làm cho cái cớ này cảm giác chân thật hơn nên mới đưa ra yêu cầu, còn tưởng rằng Chu Phong sẽ không đồng ý, chuyện này cứ thế trôi qua, không ngờ anh ta lại thực sự đồng ý.
Cảm giác nguy hiểm như ngồi trên lưng cọp dần dần xuất hiện khắp cơ thể tôi.
Hơn nữa, điều khiến tôi không thể ngờ tới chính là buổi chiều anh ta còn đích thân lái xe đưa tôi đến nhà họ Lục. “Anh sợ là em đi rồi sẽ không còn muốn quay lại nữa.
Chu Phong nhún vai giải đáp những nghi ngờ của tôi. “Được thôi.” Tôi dựa vào tựa lưng phía sau, cảm giác được trên người đầy rẫy áp lực.
Tình cũ tình mới gặp nhau là loại tình huống mà bất kỳ cô gái nào đều không muốn gặp phải.
Lúc đi đường, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến vẻ mặt của Lục Kính Đình, tôi vội vàng lắc đầu, mở cửa kính xe ra nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. “Gió lạnh quá, em đừng để bị cảm lạnh” Chu Phong đóng cửa kính xe cho tôi, chỉ chừa một khe hở nhỏ.
Bất lực, tôi bĩu môi và bắt đầu quét vòng tròn bạn bè. Cuối cùng sau khi đến nhà Lục Kính Đình, Chu Phong và tôi cùng đi vào, Lục Kính Đình đợi chúng tôi ở nhà như đã thỏa thuận. “Chu Phong dừng lại. Sau khi tôi bước vào, Lục Kính
Đình đã đứng ở cửa, trực tiếp chặn đường Chu Phong. “Người phụ nữ của tôi ở trong nhà của người đàn ông khác, tôi không yên tâm” Chu Phong nhướng mày nói. “À, chứ không phải anh Chu sợ rằng người phụ nữ của mình ra một đi lại không trở lại sao” Lục Kính Đình sắc bén nói.
Hai người họ bất phân thắng bại, tôi ở bên cạnh nghe không lọt tại câu nào, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm váy.
Tìm váy vốn chỉ là cái cớ, váy cũng không ở Lục gia mà ở Thượng Hải quê tôi, thế là tôi tìm qua loa một chút tiền tay lấy một cái tương tự bước ra cửa.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, tôi nhìn lại và thở dài.
Chu Phong nắm lấy vai của tôi, "Thế nào, em không nỡ rời đi sao?" “Không có, ở đây vốn đã không còn gì để em lưu luyến nữa rồi.” Tôi lắc đầu nói, cất váy vào cốp rồi lên xe.
Chu Phong tối nay không phải xuất cảnh, anh ta cùng tôi ra ngoài ăn cơm, ăn xong còn đưa tôi dạo phố mua mấy bộ váy mới. “Sao vậy, hôm nay em không vui à?” Chu Phong liếc tôi một cái rồi nói. “Không, em chỉ hơi mệt thôi.” Đây không phải là nói dối, ôm bụng bao lâu nay tôi đã rất mệt rồi.
Vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK