Mục lục
Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - full 487 chap - Tần Ái Phương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 440: Ảnh của cô ta

Sau khi con ngủ say, Quyền Mai liền bể đi, nói là không muốn quấy rầy tôi nghỉ ngơi.

An Hào vừa đi, ông Dương liền tới. “Hai đứa đều ở đây sao?” Ông Dương vừa cười vừa tiến đến, tay cầm cái túi to đặt lên bàn cạnh đầu giường: “Buổi sáng đi dạo bố mua được một ít cam tươi, Ái Phương con ăn nhiều một chút.” “Con cảm ơn.” Tôi vừa cười vừa nói, không biết vì sao, từ khi biết ông là bố ruột của tôi, khi nói chuyện với ông tôi có chút khó xử.

Ông cũng cười lại với tôi, rồi ngồi lên ghế sô pha: “Dạo này con thấy khá hơn không?” “Tốt hơn nhiều ạ “À, mẹ của con... bà ấy đã về nước.” Ông Dương gật đầu, do dự một lúc rồi nói.

Trong lòng tôi kích động một chút, rồi mời nhận ra người ông Dương nói chính là bà Dương, không phải mẹ tôi. “Vậy sao.” Tôi không biết trả lời ra sao, liền đáp bừa một câu. Dù sao đối với tôi bà Dương là một người xa lạ, dù đã sống cùng bà năm năm, nhưng hiện tại tôi đã không còn chút ấn tượng nào. "Bà ấy muốn gặp con.” Ông Dương có lẽ cảm thấy xấu hổ, nên ngồi trên số pha có chút mất tự nhiên. “Được ạ.” Tôi không muốn làm ông ấy khó xử, liền cười nói, dù sao ông Dương nhìn rất đáng yêu. “Ông Dương, có thể nói chuyện một chút không?” Ông Dương đang muốn mở miệng nói gì đó thì chợt nghe tiếng

Lục Kính Đình gọi. “Được.” Ông gật đầu rồi ra khỏi phòng.

Tôi không tránh khỏi có chút tò mò, bọn họ muốn nói về chuyện gì mà phải tránh mặt tôi?

Nghĩ đến đây, tôi rón rén xuống giường, dựa người vào cánh cửa xem họ muốn nói chuyện gì.

Nhưng cánh cửa này cách âm rất tốt, từ đầu đến cuối tôi chỉ nghe được giọng nói lí nhí, cùng vài câu nói về tình hình hiện giờ của Dương Quốc Hưng.

Tôi nhíu mày, Dương Quốc Hưng sao? Anh ta có chuyện gì sao, đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy anh ta.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng mở ra, tôi vẫn giữ nguyên tư thế nghe trộm của mình, dường như cả thế giới đều tĩnh lặng lại. “Em đang làm gì vậy?” Giọng nói của Lục Kính Đình đập vào tại tôi, tôi vô cùng bối rối.

Trong lúc bối rối, tôi nảy ra một ý tưởng, liền ngồi xuống ôm lấy bụng: “Vết khâu đau...

Thực ra vết thương của tôi đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để đánh lạc hướng sự chú ý của Lục Kính Đình.

Quả nhiên, Lục Kính Đình liền ôm tôi lên, cau mày vội vàng gọi: “Bác sĩ” “Em chỉ là muốn đi ra ngoài, không ngờ vết thương đột nhiên đau, không chịu được em liền ngồi xổm xuống. Anh bể tôi lên giường, tôi giả bộ yếu ớt nói. “Chịu đựng một chút, bác sĩ sẽ tới ngay thôi.” Lục Kính

Đình vừa nhíu mày vừa xoa xoa đầu của tôi. Anh vừa nói xong bác sĩ liền tiến vào, bác sĩ kiểm tra qua vết thương của tôi, bảo tôi chú ý đến chế độ ăn uống và nghỉ ngơi rồi rời đi.

Tim tôi nhẹ hẳn đi, thở dài một tiếng, may bác sĩ không nói gì nhiều, nếu không tôi lộ mất. “Vừa nãy em có nghe thấy gì không?” Lục Kính Đình xác nhận tôi không sao, sau đó khẽ nói, có ý dò xét. “Hả? Cái gì?” Tôi có chút chột dạ, vội vàng giả bộ như không biết chuyện gì cả. “Không có việc gì thì em nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài với ông Dương.” Lục Kính Đình đỡ tôi nằm xuống giường, ánh mắt anh nhìn tôi có chút bất lực.

Tôi gật gật đầu, bảo anh về sớm một chút, rồi nhằm mắt lại.

Chờ bọn họ ra ngoài, tôi liền mở mắt bật người dậy, chạy đến bên của sổ nhìn bọn họ rời đi, trong lòng không khỏi bồn chồn, bọn họ vội vã ra ngoài như vậy không phải là Dương Quốc Hưng đã gặp chuyện gì rồi chứ?

Vẫn còn một chuyện cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi, mặc dù tình cảm giữa tôi và Lục Kính Đình đã được cải thiện không ít nhưng hình ảnh người phụ nữ mà ông Đinh đưa tôi xem cứ xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi thở dài một cái, lắc lắc đầu, trở mình, bây giờ lo lắng nhiều như vậy cũng không có ích gì, trước mắt vẫn là nghỉ ngơi thật tốt.

Ngay trước lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ, một tiếng chuồng chói tại vang lên, làm cho tôi giật mình bừng tỉnh.

Tôi mơ mơ màng màng sờ điện thoại thì nhìn thấy là một tin nhắn, là một bộ ảnh, tôi nghĩ đó chỉ là một tin nhắn quảng cáo của một sòng bài ở Ma Cao, định xóa đi thì nhìn thấy đuôi số điện thoại là 8621.

Đuôi số này... hình như tôi đã từng nhìn thấy ở điện thoại của Lục Kính Đình.

Tôi tò mò liền bấm vào tin nhắn, liền bị thu hút bởi khuôn mặt của Lục Kính Đình, bên cạnh anh còn có một người khác.

Đó là một người phụ nữ, chính là người trong bức ảnh hồi trước, cho dù đã thay đổi kiểu tóc, cách trang điểm nhưng tôi vẫn nhận ra được.

Sau khi nhìn thấy cô ta tôi ngồi bật dậy, nhấn vào tấm ảnh đầu tiên, Lục Kính Đình và người phụ nữ đó đang nói chuyện với nhau có vẻ như họ rất vui vẻ, tôi nhìn vào cánh tay của Lục Kính Đình, bên trên có vết răng cá sấu, bức ảnh này có lẽ là chụp sau sự cố ở nhà họ Đinh.

Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng lướt xuống, mỗi bức ảnh đều ở một địa điểm khác nhau, nhưng chúng giống nhau ở chỗ Lục Kính Đình đều cười.

Một nụ cười mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Nhìn những tấm ảnh, tôi cảm thấy nụ cười đó đối với mình giống như một quả b vô hình vậy, đầu óc tôi xáo trộn lên.

Tôi nằm xuống giường, di động cũng trượt xuống theo, đầu óc lúc này không muốn nghĩ gì cả.

Phải chăng Lục Kính Đình đã đến gặp người phụ nữ này trước lúc vết thương lành hẳn? Thảo nào lúc đó anh nóng lòng muốn xuất viện như vậy.

Thật ra tôi không muốn nghĩ đến chúng nữa, cảm thấy đã là quá khứ rồi thì không cần phải nhắc lại, nhưng... thực tế không phải như vậy.

Chuyện này là tôi xem là quá khứ mà thôi, còn trong lòng Lục Kính Đình chưa chắc đã xem nó là quá khứ. Những lời nói của ông Đinh cùng với lá thư lần trước nhìn được như muốn ăn mòn não bộ của tôi, Chẳng lẽ tôi thật sự chỉ là thế thân thôi sao?

Đang nghĩ ngợi, di động lại vang lên, tôi vội nhặt lên, vẫn là của số điện thoại đó, vẫn là những bức ảnh.

Đó là ở sân bay, có thể là Lục Kính Đình đang đi đón người phụ nữ đó, bọn họ ôm nhau, nhìn vẻ mặt của người phụ nữa kia không được tốt cho lắm, Lục Kính Đình quan tâm dìu cô ta bước đi, mọi cử chỉ của bọn họ đều làm tôi chói mắt vô cùng, trong những bức ảnh đó, có một bức người phụ nữ kia nhìn vào máy ảnh ng như đang cười vậy, là nụ cười mỉa mai.

Nụ cười đó có ý là cô ta đã trở lại, tôi nên trả lại vị trí cho cô ta, phải không?

Điện thoại trượt xuống, nước mắt tôi cũng rơi theo, có phải là từ lúc sinh xong tôi đã trở nên đa sầu đa cảm hay không, những tấm ảnh này hiện lên rõ ràng trước mắt tôi nhưng tôi vẫn không thể nào tin.

Tôi mơ hồ nhớ đến bữa tiệc tẩy trần của Đinh Thành ngày đó, chị Vu nói chị ta chưa từng thấy Lục Kính Đình đối xử với người phụ nữ nào tốt như đối với tôi. Lúc sau chị ta lại nói thêm một câu, lúc đó tôi không nghe rõ lắm, cũng không quá để ý, giờ nghĩ lại, hình như là một câu: “Ngoại trừ cô ấy. “Cô ấy” chắc là người phụ nữ trong bức ảnh kia. Tiếng cửa vang lên. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Là Lục Kính Đình đã quay lại.

Anh tiến lại gần chỗ tôi, lòng tôi lúc này không chút gợn sóng, trở mình một cái, không muốn nói chuyện.

Nghe được tiếng động có lẽ Lục Kính Đình đã nhặt điện thoại lên, tiếng tắt màn hình vang lên, căn phòng rơi vào im lặng.

Tôi không biết được lúc này Lục Kính Đình đang nghĩ gì, lúc này tôi chỉ muốn anh giải thích với tôi, giống như lúc trước, nói tất cả chỉ là hiểu lầm.

Nhưng anh đã không làm như vậy.

Lúc lâu sau, anh nói cùng với những tiếng thở dài: “Là ai gửi cho em?”

Tôi không nói gì, vẫn tiếp tục chờ đợi anh giải thích, nhưng anh vẫn không giải thích. “Ai gửi cho em?” Anh hỏi lại, sau khi không nhận được câu trả lời từ tôi, anh ấy bấm một dãy số cùng vài tiếng bíp, rồi xuất hiện giọng nói từ đầu dây bên kia. “Kiểm tra cho tôi vị trí của số điện thoại này...8621 Nói xong, anh cúp máy, rồi ngồi lên sô pha, căn phòng chìm vào sự im lặng chết người.

Tôi không nhớ rõ mình đã hi vọng anh giải thích như thế nào rồi chìm vào giấc ngủ. Lúc tôi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

Tôi xoa xoa đầu, ngồi dậy, trong phòng không có ai, có lẽ Lục Kính Đình đã đi từ lâu, tôi gọi Quyên Mai, rất nhanh đã nhận được câu trả lời. “Chị Phương, chị tỉnh rồi sao? Em đã hầm canh chim bồ câu cho chị tẩm bổ. Quyền Mai vừa ôm An Hào vào vừa nói.

Mấy hôm nay ngày nào tôi cũng phải ăn thứ canh béo ngày này, nên đã từ chối Quyền Mai. Rồi bế An Hào từ vòng tay của cô ấy, vuốt vuốt phía sau lưng... khỏe mỗi mỉm cười một cái. “Lục Kính Đình đâu?” Tôi có chút mệt nên đặt con vào trong nôi, do dự một chút rồi hỏi.

Trước đây tôi chưa từng hỏi câu hỏi này, nhưng kể từ sự việc ngày hôm qua trong lòng tôi cảm thấy vô cùng trống rỗng, nên muốn hỏi anh đi đâu. Cho dù Quyền Mai không biết đi chăng nữa, trong lòng tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. “Cậu ba nói anh ấy đến bến cảng lo chuyện hàng hóa, còn nói rằng mai có thể đón chị xuất viện” Quyên Mai dừng một chút, rồi nói: “Ngoài ra, bà Dương nói chiều nay sẽ đến thăm chị

Tôi sững người một lúc, chưa kịp nói gì thì An Hào đã bật khóc.

Tôi vội vàng bế con lên, xuống giường ôm c vào lòng dỗ dành, nhưng mà dỗ thế nào con cũng không nghe, nghĩ rằng con đói nên đã cho con uống sữa, nhưng con vẫn không chịu nín khóc,

Vừa dỗ dành, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, tôi vội kêu Quyền Mai ra mở cửa. “Xin chào bà Dương. Cùng với tiếng mở cửa là tiếng nói của Quyền Mai.

Tôi quay người lại, là một người phụ nữ rất có khí chất, chắc đây là bà Dương quanh năm sinh sống ở nước ngoài.

Dựa theo tuổi tác của Dương Linh, bà ấy năm nay chắc cũng phải ngoài năm mươi tuổi, có lẽ do chăm sóc tốt mà trên mặt bà dường như không có dấu vết của thời gian, so với người bốn mươi tuổi cũng không nhìn ra sự khác biệt. “Linh?” Bà ấy gật đầu với Quyền Mai rồi nhìn về phía tôi, bà có chút sửng sốt, bước nhanh tới chỗ tôi, liền vươn tay ôm lấy tôi, trong mắt đã có bọng nước.

Tôi vẫn chưa chấp nhận thân phận mới của mình một cách hoàn toàn, tôi đã không nhận ra bà gọi tôi cho đến khi bà gọi tôi thêm lần nữa. Tôi ngượng ngùng cười đáp lại. “Xin chào Bà Dương. Tôi lễ phép chào

Bà Dương nhíu mày lại, chậm rãi buông cánh tay đang ôm tôi ra, lùi về phía sau một bước, dường như bà đang cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Con gọi mẹ là Bà Dương sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK