Chương 462: Rốt cuộc thì cô đã nhìn thấy cái gì?
Sáng ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Lục Kính Đình đã không còn ở bên cạnh. Tôi lười biếng lật người, tiếp tục nằm trên giường một lát, rồi sau đó mới cầm điện thoại lên xem.
Bây giờ đã hơn mười một giờ trưa, có lẽ Lục Kính Đình đã đến được sân bay rồi.
Tôi ngồi dậy, miễn cưỡng xuống giường. Trong phòng, An Hào đang quấy nhiễu, không chịu ngồi yên, Quyên Mai phải ôm dỗ thằng bé. “Để tôi bế cho.” Tôi đưa tay ra bế An Hào vào trong ngực.
Có thể là do thấy tôi, thằng bé cũng dần không khóc nữa. Sau khi được cho uống đủ sữa, thằng bé chìm vào giấc ngủ. Ở độ tuổi phát triển cơ thể này, thằng bé ăn rất nhiều, ngủ cũng rất nhiều. Nếu không có chuyện gì xảy ra, thì một ngày sinh hoạt chính là sự thay đổi giữa ăn với ngủ mà thôi.
Buổi chiều, An Hào vẫn tiếp tục ngủ, Quyên Mai cũng bận rộn quét dọn ở trên lầu. Tôi ở một mình có chút rảnh rỗi, nên đã gọi điện video cho Lục Kính Đình.
Anh không nhận nhưng gửi lại cho tôi một đoạn tin thoại, nói là mình đang họp.
Lúc đầu, tin thoại này chỉ là một giọng nói rất bình thường, nhưng vào lúc kết thúc, tôi lại nghe thấy giọng nói của phụ nữ.
Tôi cứ như vậy trải qua liên tiếp ba ngày. Trong ba ngày này, hoạt động của tôi rất đơn giản. Nếu không phải là chăm sóc An Hào, thì chính là xem TV, thỉnh thoảng có cùng hai mẹ con Hồng Liên đi chơi.
Bây giờ, trạng thái tinh thần của Hồng Liên rất tốt. Dù đôi lúc có nhắc tới Đinh Thành, nhưng cô ấy không còn điên cuồng như trước, chỉ nói khi nào Đinh Thành trở về, cô ấy sẽ tha thứ cho anh, cùng anh tái hôn.
Tôi tính toán thời gian một chút, Lục Kính Đình nói anh ấy sẽ đi công tác một tuần, hôm nay đã là ngày thứ tư, có lẽ anh cũng sắp trở về rồi. Tôi nghĩ, mình nên đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, trong hai ngày này sẽ nghiên cứu một số món. Chờ đến khi anh trở về, tôi có thể làm cho anh một bàn tiệc chào đón, để anh có cảm giác mình có một người vợ hiền.
Nghĩ như vậy, tôi bảo với Quyền Mai một tiếng, để cô ấy chăm sóc cho An Hào, rồi đi ra cửa.
Trước khi đi, Lục Kính Đình có sắp xếp cho tôi một tài xế, nhưng tôi lại không muốn anh ta đi theo, tự mình lái xe đến Vạn Đạt.
Vào siêu thị, dựa theo ấn tượng của bản thân, tôi chọn lấy mấy món mà Lục Kính Đình thích ăn. Lúc ăn chung với nhau, anh vẫn luôn chiều theo sở thích của tôi, cho nên tôi cũng không biết rõ anh thích cái gì cho lắm.
Lúc đầu, tôi chỉ muốn vào mua thức ăn rồi đi, nhưng không ngờ, vừa xuống lầu, tôi lại bị một cửa hàng quần áo thu hút sự chú ý.
Vì lần trước đi cùng Lục Kính Đình, anh đã bao trọn cửa hàng, nên nhân viên ở đây vẫn còn chút ấn tượng với tôi. Khi tôi đi vào, họ rất nhiệt tình cầm túi giúp tôi.
Tôi chọn cho An Hào rất nhiều quần áo và giày dép đẹp.
Nhìn thấy quần áo nữ ở bên cạnh, bất chợt, tôi nảy ra một suy nghĩ: không biết mình có nên sinh thêm một bé gái, rồi cho con bé mặc những món đồ dễ thương này hay không?
Nhưng ngay sau đó tôi từ bỏ được ý định này, một mình An Hào tôi đã sắp không chịu được, nếu thêm một An Hào nữa, chắc tôi sẽ phát điên lên mất.
Nhân lúc nhân viên cửa hàng gói đồ, tôi đi đến nhà vệ sinh. Không giống như bình thường, lúc tôi đi vào, một loạt tiếng rên của phụ nữ vang lên.
Tôi ngạc nhiên, nghĩ thầm không ngờ lại có người dám làm chuyện đó ở đây.
Trong đầu, tôi không tự chủ được mà tự hỏi bản thân: tại sao mình lại gặp phải chuyện này.
Lúc đầu, tôi định xoay người rời đi, nhưng không có lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể cố gắng đi vào một gian phòng nào đó.
Không ngờ, tôi lại vào đúng gian phòng ở ngay bên cạnh phòng kia. Phía dưới có tận bốn cái chân của đàn ông, tiếng rên của người phụ nữ cũng càng ngày càng lớn hơn. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Khi tôi vừa bước ra, phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng phụ nữ rên rỉ thoải mái, sau đó thì âm thanh dừng lại. Tôi đang đứng rửa tay, chuẩn bị rời đi thì không ngờ, một người phụ nữ và ba người đàn ông cùng nhau đi ra từ đó.
Tôi hiếu kỳ nhìn lên. Cái này không nhìn thấy còn tốt, vừa nhìn thấy, tôi đã ngạc nhiên, nhanh chóng quay đầu lại.
Người phụ nữ kia, là Nhạc Danh.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của bọn họ, có là đồ đần cũng biết bọn họ vừa làm làm cái gì.
Có lẽ Nhạc Danh không nhìn thấy tôi. Cô ấy cùng với ba người đàn ông kia ôm ấp nhau đi ra ngoài.
Chờ âm thanh của bọn họ nhỏ dần, tôi mới dám ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng đến cửa hàng quần áo lấy đồ, rồi đi về nhà.
May mắn là cô ấy không nhìn thấy tôi, nếu không, tôi cũng không biết mình sẽ gặp phải chuyện phiền toái gì.
Trên đường trở về, trong đầu tôi toàn là chuyện của Nhạc Danh. Lúc trước ở yến hội, tôi có thấy cô ấy nói chuyện với Kiều Lam, biết người phụ nữ này không hề đơn giản, nhưng không nghĩ tới, cuộc sống riêng tư của cô ấy lại hỗn loạn như vậy.
Dù sao chuyện của cô ấy cũng không liên quan tới tôi. Tôi với cô ấy nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần cô ấy không động tới tôi là được. Hơn nữa, hôm nay, cô ấy cũng không nhìn thấy tôi lúc tôi đang rửa tay.
Sau khi trở về nhà, tôi đem chuyện này ném ra sau đầu, tập trung nghiên cứu thực đơn. Nhưng tôi làm sao cũng không thể nghĩ tới, cuối cùng, chuyện này lại mang đến rất nhiều phiền phức cho tôi.
Hôm sau, tôi đi đến nhà của Tân Gia Kiệt. Dù sao đã rất lâu rồi, tôi không có gặp nó, không biết gần đây nó sống thế nào.
Tân Gia Kiệt thấy tôi thì mỉm cười, nói muốn ăn sườn do tôi làm. Tôi không có cách nào khác, đành phải vào bếp làm cho nó ăn.
Đến khi hai người chúng tôi ăn được một nửa bữa cơm, nó bỗng nhiên nói: “Chị, em có chuyện muốn nói với chị. “Chuyện gì?” Tôi nhíu mày hỏi. “Em muốn đi làm, làm gì cũng được, chỉ cần đừng bắt em mãi ở trong nhà là được.” Tần Gia Kiệt dừng một chút, buông đũa xuống, nghiêm túc nói: “Chị, không có xui em làm như vậy. Chỉ là em không muốn cứ như thế này. Cuộc đời của em mới bắt đầu mà thôi, em không muốn lãng phí thời gian nửa đời sau như vậy” “Em sẽ nghiêm túc sao?” Nghe nó nói, tôi cứ nghĩ mình sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng không ngờ, tôi lại bình tĩnh đến lạ thường.
Lời Tân Gia Kiệt nói có phần đúng. Dù sao nó cũng phải ra ngoài trải nghiệm. Tôi không thể mãi bảo vệ nó được. Nó vẫn còn trẻ, cũng không thể lãng phí thời gian ở nhà đến cuối đời được.
Trước đó, tôi vẫn luôn phản đối vì sợ nó ra ngoài sẽ phải chịu tổn thương, sợ nó phạm phải sai lầm. Nhưng có lẽ, đó chỉ là do tôi suy nghĩ mà thôi. Nó đã sớm là người trưởng thành, sẽ có suy nghĩ của riêng mình. “Vâng ạ.” Tân Gia Kiệt gật đầu trả lời tôi, nó không nhiều lời mà chỉ một mặt mong đợi nhìn tôi.
Tôi cười với nó một cái, cuối cùng gật đầu: “Được, vậy em nghĩ đi, muốn làm công việc gì?” Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!
Tôi nói lời này ra có chút khó khăn, dù tôi hiểu nó, nhưng tôi vẫn sợ, ra ngoài, nó sẽ lại phải chịu tổn thương. “Làm gì cũng được, chỉ cần chị đừng bắt em ở nhà là được. Tân Gia Kiệt nháy mắt, nhảy lên vì sung sướng, bộ dạng vô cùng vui vẻ. Nó lại cầm đũa lên ăn một miếng sườn: “Cả đời này em sẽ không thể nào quên được sườn chị làm.” “Nhưng còn bố thì sao?” Tôi biết bố của mình còn sống, thì Tần Gia Kiệt cũng sẽ biết. Chỉ là khi đó tôi vừa sinh An Hào ra, phải ở cữ trong bệnh viện, không biết được nó đã từng kích động như thế nào. Theo lời của Lục Kính Đình, thì hôm đó, Tân Gia Kiệt đã uống đến nửa chai rượu trắng.
Tân Gia Kiệt bình thường không có uống rượu, chỉ khi nào buồn phiền hay những lúc vui vẻ, nó mới uống một chút. Vậy mà hôm đó, nó có thể uống tới nửa bình, chỉ cần như vậy cũng đủ để cho chấy nó đã vui vẻ đến mức nào. “Em hỏi bố rồi, bố bảo chỉ cần chị đồng ý là được.” Tôi vừa dứt lời, thì Tân Gia Kiệt đã ngay lập tức trả lời lại.
Nghĩ đến việc nó đã sớm hỏi qua bố, cũng đã sớm có kế hoạch làm việc, tôi cười, hỏi nó một câu: “Vậy được, chị sẽ sắp xếp cho em được không?” “Vâng ạ.” Tân Gia Kiệt không chút do dự trả lời.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của nó, tôi chỉ biết lắc đầu, thở dài một hơi. Dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn có chút lo lắng cho nó.
Tôi và Tân Gia Kiệt nói về rất nhiều nghề nghiệp, nghề nào nó cũng thích, còn nói chỉ cần không phải ở nhà, thì việc gì cũng được.
Thấy đã hơn mười giờ đêm, sắc trời cũng đã muộn, tôi liền đứng dậy đi về nhà.
Tôi đi thang máy xuống tầng hầm, rồi lái xe đi về nhà. Sau khi mang thai, đã một thời gian rồi tôi chưa có lái lại, nên tay cầm có chút không quen.
Tôi đi được một đoạn thì có cảm giác như đằng sau xe va vào cái gì đó. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua thì không thấy gì cả. Hơn nữa trước đó, tôi cũng đã bất ngờ dừng xe. Tôi cho rằng xe đằng sau theo quán tính mà đậm phải xe của tôi, cũng không quá để ý.
Nhưng khi khởi động xe lên, tôi cảm thấy có một trận va chạm nữa đã xảy ra. Lần va chạm này thực sự rất rõ ràng, tựa như đã đâm thẳng vào người tôi vậy. Tôi xuống xe, muốn xem là ai không biết lái xe như vậy. Nhưng vừa xuống, tôi liền cho rằng đây không phải là vô tình.
Bởi ngồi trên xe kia, chính là Nhạc Danh.
Trong nháy mắt, tôi liền nghĩ đến sự việc kia, hôm đó, không phải là cô ấy không nhìn thấy tôi sao?
Khi tôi còn đang suy nghĩ, Nhạc Danh lại một lần nữa đâm vào xe của tôi. Lần đầm này mạnh hơn rất nhiều so với hai lần trước. Cũng may là chất lượng tốt, xe chỉ bị xước một ít sơn. Nếu tôi còn ở trên xe giờ này, có lẽ, tôi đã bị va đập đến gục trên tay lái. “Tân Ái Phương đúng không?” Sau khi đã đụng xong, Nhạc Danh liền bước xuống xe, đi đến trước mặt tôi.
Tôi cố gắng không để lại dấu vết gì, nhíu mày một cái: “Chúng ta đâu có quen nhau?” “Đúng là vậy. Trước đó, chúng ta chỉ lướt qua nhau, nhưng tôi không có quên cô.” Nhạc Danh cười lạnh một tiếng, giọng điệu đầy tính khiêu khích. “Cô muốn gì thì nói thẳng ra đi.” Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, đến tám phần là vì chuyện trước đó. “Không có gì. Chỉ là lâu rồi không gặp cô, có chút nhớ cô. Nhạc Danh nhìn tôi một chút, bước lên hai bước: “Nếu cô Tân đã nói thẳng như vậy, tôi cũng xin phép được nói thẳng. Hôm đó ở Vạn Đạt, cô đã nhìn thấy cái gì?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK