Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Những lời này khiến cho tâm trí vốn đang chuẩn bị suy nghĩ lung tung của tôi bình tĩnh trở lại, trong lòng thấy hơi xúc động.
Tôi mim cười nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, nhớ đến cảnh anh ấy không chút do dự đỡ đạn cho tôi trước đó, lòng tôi lại càng ấm áp hơn. Cảm xúc mà tôi đã cố gắng kim nén mấy ngày nay cũng dâng trào một cách mất kiểm soát, chất chứa trong lòng tôi.
Đúng là tôi vẫn yêu Lục Kính Đình, hơn nữa càng ngày càng lún sâu hơn. Rất may là trong lòng đối phương cũng có tôi.
Cho dù lúc trước đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng bằng lòng tin rằng đó chỉ là sự trùng hợp chứ không phải cố ý, chính Phong Sa là người giết bố mẹ tôi, còn Vương Thiết Kiên là người gián tiếp gây ra bi kịch này.
Bởi vì chuyện chị Nam đổ thừa cho tôi, cho nên bây giờ tôi không tin lời chị Nam nói nữa rồi.
Phong Lạc Trung cười hì hì hỏi tôi có phải đang cảm động không.
Tôi đỏ mặt lác đầu, vội vàng đứng dậy, không dám nhìn vào mắt anh ta, sau đó nói: "Tôi xuống dưới mua ít đồ, lát nữa anh ấy ra ngoài chắc hẳn cũng muốn ăn chút gì đó. "Được rồi!"
Sau khi nhận được phản hồi, tôi vội vàng rời khỏi nơi này, đi về phía trước như một người mất thăng bằng, tâm trạng vui mừng dần dần bị dập tắt. Tôi quay người đi đến bưu điện, lấy USB ở trong túi ra, nhét vào trong một cái hộp cùng với một tờ giấy mà tôi đã chuẩn bị từ trước rồi gửi cho Chu Phong thông qua đường bưu điện.
Đó là thứ tôi đã ghi lại được vào đêm chị Nam chết.
Mặc dù tôi không thể để người khác biết Phong Sa là kẻ ta đã giết bố mẹ tôi, nhưng ông ta chắc chắn sẽ bị định tội giết người.
Gửi đồ xong, cả người tôi như trút được gánh nặng, sống mũi cay cay, ngẩng đầu nhìn cảnh mặt trời lặn, tôi cảm thấy rất buồn.
Tôi đã báo thù được cho bố mẹ rồi, nhưng người tôi hận nhất chính là bản thân, nếu như tôi không làm công việc này và tiếp xúc với những người như Phong Sẽ, tôi cũng sẽ không đi đến cục diện như bây giờ
Buổi tối, Lục Kính Đình không nằm viện mà trở về nhà cùng với tôi. Anh không tiện lái xe nên tôi đánh phải đích thân lái. Trên đường đi Lục Kính Đình rất trầm lặng, thỉnh thoảng tôi đưa mắt nhìn anh ấy, nhưng anh ấy lại nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không xoay đầu lại,
Cũng không biết anh đang nghĩ gì mà góc nhìn nghiêng lại buồn bã như vậy.
Lúc sắp về đến nhà, tôi không nhịn được nên đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Em nghe nói hôm nay anh định đến Thanh Đông tìm Kiều Lam."
Lục Kinh Đình chuyển động vai, quay đầu nhìn tôi, cau mày nói: "Ừ “Vậy anh sẽ vẫn đi đúng không?" “Về nhà thay quần áo rồi mới đi."
Tôi không ngờ anh ấy lại nóng lòng như vậy. Lo lắng cho vết thương mới băng bỏ chưa được bao lâu, tôi không vui nói: “Chỉ là kết hôn thôi mà. Quan trọng như vậy sao? Anh còn đang bị thương nữa, có thể đợi cho đến khi khỏe hẳn rồi mới đi được không?"
Vừa nói xong tôi đã thấy hối hận, đôi mắt đen láy của anh bỗng trở nên lạnh lẽo, cảm giác như có một trận gió lạnh thổi qua sống lưng tôi, đầu ngón tay tôi cũng lạnh ngắt.
Rất quan trong, vết thương này không có gì đáng
Tôi nghiến răng siết chặt vô lăng, thậm chí không nhận ra tốc độ xe đã chậm lại, còn không nhanh bằng một người đi bộ.
Im lặng một hồi, tôi vẫn không thể mặc kệ anh ấy được: "Được, vậy em sẽ đi cùng anh. Như vậy em sẽ có thể chăm sóc cho anh." “Không cần." Anh từ chối không chút do dự, giống như có một tảng đá lớn đập vào ngực tôi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net
Tôi đột ngột dừng xe, quay đầu nhìn anh ta, nhấn mạnh: “Tại sao?"
Anh ấy quay đầu đi, né tránh ánh mắt của tôi, hai cảnh môi áp chặt vào nhau: “Chuyện này không liên quan gì đến em."
Trước đây, tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi gần trong gang tấc, nhưng bây giờ chỉ một câu đã kéo tôi đến tận chân trời góc biển.
Trong lòng tôi có một cảm giác không thể nói thành lời, mà lúc này cũng đã dừng xe trước cửa nhà, tôi lái thắng xe vào ga ra tầng ngầm, sau đó anh mở cửa định xuống xe, Tôi vội vàng ngăn anh lại: “Lục Kinh Đình, em có một người họ hàng tên là Lộ khiết, không biết đã xảy ra chuyện gì ở Đông Quan, em muốn đi xem thế nào. cho nên
Lời này chỉ là một nửa ý định, ý định thứ hai là tôi muốn ở bên cạnh Lục Kinh Đình, bởi vì tôi không yên tâm về anh ấy và Kiều Lam.
Lục Kính Đình thoảng dừng lại, sau đó vẫn mở cửa bước xuống xe, quay đầu hỏi tôi muốn đưa người về hay là như thế nào.
Tôi ngây người, bối rối trả lời: "Em chỉ muốn đưa cô ấy về “Vậy em cứ chờ ở nhà đi, anh đưa người về cho em là được."
Tôi hết đường lý sự, ủ rũ theo anh xuống xe vào nhà.
Anh ấy càng như thế này, tôi càng lo lắng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra giữa anh ấy và Kiều Lam khi anh đến Thanh Đông.
Thế nhưng những suy nghĩ này đã đột ngột dừng lại sau khi tôi bước vào cửa.
Tôi thấy một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, mặc trang phục đời Đường, lông mày rậm, hai tay đang chống một cây gây có hình rồng xuống đất, tư thể ngồi ngay ngắn, trồng rất cao quý,
Tôi và Lục Kinh Đình cùng nhìn thấy ông ta, cùng dừng bước đứng ở bên vách ngăn. “Bố" Lục Kinh Đình gọi một tiếng, động tác cởi áo khoác trên người dừng lại.
Ông Lục quay đầu nhìn sang, ánh mắt sắc bén như điều hậu khiến cho người ta không dám nhìn thẳng: "Sao muộn thế này mới về? Vết thương trên người con là chuyện gì vậy?" “Đã xảy ra chút chuyện a, sao bổ lại tới đây?" Lục Kinh Đinh thản nhiên đáp, vừa đi đến đó vừa cởi áo khoác ném vào tay tôi. “Nghe nói con đã mua vẻ đi Thanh Đông, con đến đó làm gì?"
Lục Kính Đình ngồi xuống bên cạnh ông Lục, nói đối với vẻ bình tĩnh: “Làm ăn a “Nói láo." Ông Lục quát một tiếng, đồng thời gõ cây gậy xuống dưới mặt đất, giọng nói nặng nề làm tôi sơ hết hồn.
Tôi hơi sợ người này nên đứng thu mình lại sau lưng Lục Kính Đình, treo áo khoác lên mắc áo rồi vào bếp pha trà. Lục Kinh Đình bất mãn tại gọi bố, bầu không khi nặng nề như thế núi Thái Sơn đang đề trên đầu "Bố thay là con muốn đi ngăn cản đám cưới của Kiểu Lam thì có
Lục Kinh Đình không trả lời, nhưng một lúc sau thì đã trực tiếp thừa nhận: “Nếu như bố đã biết thì còn hỏi làm gì nữa ?" “Con..." Cảm xúc của Ông Lục lên lên xuống xuống, nhưng sau một thoảng, ông ta đã bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Lục Kính Đinh, bố không quan tâm con muốn làm gì, nhưng chuyện của Kiều Lam bố đã quyết định rồi, con còn dám quấy nhiễu bố thì đừng có mơ lấy được cô vợ này."
Bản tay đang cầm bình siêu tốc rót nước của tôi run lên vì lời nói của ông ta, suýt nữa thì làm đổ nước nóng ra ngoài.
Chẳng lẽ lời này là đang chỉ tôi? “Con sẽ lấy vợ, nhưng con cũng phải lo chuyện của Kiều Lam." Có câu hổ dữ không ăn thịt con, tôi đang nghĩ không biết có phải Lục Kinh Đình biết thể nên mới to gan chống đối ông Lục như vậy không. Anh ấy vừa mới nói ra lời này, bầu không khí lập tức lạnh đến mức đóng băng, Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tôi do dự một lúc, cuối cùng quyết định đợi thêm tí nữa rồi mới mang trái tới.
Ông Lục lại gỗ gãy, cử luôn miệng "cơn con con sau đó ông ta dọa: "Giỏi lắm, lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Nếu như đã nói đến nước này rồi, vậy bố sẽ để con lựa chọn, vợ con và Kiểu Lam, con hãy chọn một người đi
Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn hai người trong phòng khách, mà Lục Kinh Đình và ông Lục cũng đồng thời nhìn về phía tôi, một người mang ánh mắt phức tạp, một người tràn đầy vẻ chán ghét và tức giận.
Tôi vội vàng thu hồi ánh mắt, cắn chặt môi không lên tiếng, nhưng vẫn miễn cưỡng bưng trà tới đặt trước mặt họ. “Con và Ái Phương đã có giấy đăng ký kết hôn. Chuyện của bọn con bố không quản được. Còn chuyện của Kiểu Lam. Lần đầu con không lo, nhưng lần này, con nhất định phải lo "
Lần đầu mà anh ấy nói hình như chị Tiểu Tiểu đã từng nói với tôi, đó là khi Kiều Lam bị ông Lục đuổi ra khỏi nhà họ Lục.
Lời này của Lục Kính Đình đã hoàn toàn khiến ông Lục nổi giận.
Ông Lục nói liên tục hai chữ "giỏi lắm" rồi chống gây đứng dậy, thân ườn thẳng, tay cầm gậy, tư thế như thể sắp ra tay đánh người,
Nhưng ông ta lại thỏa hiệp một cách dễ dàng mà đi vòng qua ghế số pha đến vách ngăn, khi đến sánh, ông ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía chúng tôi, nói: "Lục Kính Đình, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay con nói cho bố. Ý của bố vẫn vậy. Người phụ nữ của con và Kiều Lam, con chỉ có thể chọn một trong hai. Lựa chọn sau đó của con sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ người còn lại "
Nói xong, ông ta rời khỏi biệt thự. Vì những lời cuối cùng của ông ta, toàn thân tôi như bị dội nước lạnh, lạnh đến nỗi phát run lên.
Ông Lục là một nhân vật mà Lục Kinh Đình không thể đối phó được, ông ta cũng là một người bí ẩn chính tà khó phân, muốn làm gì ai đó là chuyện rất đơn giản.
Nếu Lục Kinh Đình thực sự cứ cứng đầu, tôi là rằng sau này tôi và Kiều Lam sẽ rơi vào ngõ cụt. “Lục Kinh Đình.
Tôi gọi anh ấy. Lúc này, anh ấy đang ôm trần, cúi đầu thật sâu, còn thở dài một tiếng.
Nhìn sống lưng uốn cong giống như một cây cung cứng, “Thu dọn đồ đạc đi!" Anh nói, nhưng cả người tôi dần trở nên lạnh ngắt, ngay cả hơi thở cũng như bị đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, tôi mới “ăm" khá một tiếng rồi lên lầu thu dọn đồ đạc cho anh ấy, nhưng mỗi lần sắp xếp một món đồ gì đó, lòng tôi lại nhói đau.
Mặc dù không thể hiện ra mặt, nhưng cuối cùng Lục Kinh Đình đã chọn một mình bay đến Thanh Đông vào ngày hôm sau. Khi tôi tiễn anh ấy đi, tôi thực sự rất muốn hỏi có phải anh ấy đã từ bỏ tôi theo những lời ông Lục nói hôm qua hay không.
Nhưng sau khi mở miệng, tôi vẫn nuốt những lời này xuống, bởi vì kết quả đã quá rõ ràng, không phải sao? Sau khi tiễn Lục Kinh Đình đi, tôi trở về nhà với một trái tim nặng trĩu. Nhưng trong nhà lại có một người đàn ông đang đợi tôi. Đó là người tài xế đã lái xe lấy hành lý giúp tôi khi tôi đến Bắc Kinh lần trước, cũng là người của ông Lục.
Tôi dừng lại theo bản năng, không dám tiến lên trước. Sau khi nhìn ngó khắp nơi, chắc chắn ông Lục không có ở đây, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. “Cô Tân, ông chủ có chuyện muốn nói với cô mới có đi theo tôi
Tôi ngoan ngoãn đi lên xe theo lời anh ta. Sau đó anh ta đưa tôi đến một nhà hàng Tây và dẫn tôi lên khu vườn ngoài trời trên tầng cao nhất
Tầm nhìn ở đây rất rộng, cũng là nhà hàng Tây nhưng đẳng cấp, cao sang hơn và chi phí hợp với những người giàu có.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK