55
MAY MAY và CHIA PAO
Từ NHÀ LỚN của CHẠ RŨ đi ra mấy chị em MI NƯƠNG bước về phía một người đang đứng trong bóng tối trên sân. Người này thấy họ cũng nhào đến và đó là một cô gái trẻ. Rồi cô ta vừa đi cùng mọi người nhớn nhác hỏi người hầu gái MAY MAY.
_Có được không cô May May ?
_Được, MỴ NƯA cuả cô đã biết được mọi chuyện rồi.
MAY MAY đáp lại cô gái trẻ với một giọng rất nhỏ cùng một nét mặt qua ánh lửa leo lét phát ra từ trong ngôi nhà sàn mà họ đi qua có thể thấy được nỗi đớn đau ghê gớm. Cô gái trẻ nhìn chị ta rồi ngó sang hai chị em MI NƯƠNG và MI NA và đều nhìn thấy cùng một vẻ mặt như thế.
Cô gái thật không biết mấy người này mới gặp phải chuyện gì mà đã thay đổi đến vậy,ban ngày họ hãy còn rất vui vẻ hạch phúc bởi chuyện MỴ NƯA MI NƯƠNG mang bầu. Tuy trong lòng không khỏi tò mò nhưng cô gái trẻ cũng biết nghĩ để mà không lên tiếng hỏi han thêm câu nào nữa. Bốn người con gái trẻ cứ thế lầm lũi đi trong bóng đêm phủ kín làng chạ mà về tới căn nhà sàn nơi nhóm MI NƯƠNG nghỉ lại.
Rồi sau khi thu xếp cho MI NƯƠNG đi nằm thì người hầu gái MAY MAY với cô gái trẻ là người trong làng chạ này cùng nhau đi ra ngoài để cho MI NA ở lại của nàng. Bước chân khỏi buồng của chị em MI NƯƠNG mà MAY MAY vẫn rất nặng nề khi phải thấy nét mặt u sầu mệt mỏi MI NƯƠNG và ánh mắt nhìn nàng đầy lo âu,hoảng hốt của MI NA. Hai người con gái trẻ lặng lẽ suốt từ khi ở NHÀ LỚN của CHẠ RŨ về đến lúc này.
Và MAY MAY thấy mình thật đáng giận khi chẳng thể làm cách nào để giúp cho họ, giúp cho MỴ NƯA đáng thương. Chị ta đang nghĩ như thế thì bỗng nhớ ra cô gái trẻ đang lẽo đẽo bước sau lưng mình từ ban nãy. Chị mới vội nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cô gái mà dắt cô đi tới khoảng trống dưới tán lá của cái cây to trước nhà. Rồi hai người ngồi xuống đó mà nghỉ chân và MAY MAY bắt đầu nói với giọng xúc động.
_CHIA PAO này. Hai cô cháu mình thế là từ lúc nhận ra nhau tới bây giờ mới có dịp trò chuyện riêng lần nữa nhỉ ?
_ Vâng. Thì sau đấy ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU đưa được MỴ NƯA MI NƯƠNG và cậu PA NU từ đất HỜ RĂM bên kia về đây nên là cô…rồi thì cháu cùng mọi người ở nhà của GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU đều hối hả với chuyện tiếp đón CHÚA TỂ TỐI CAO, tiếp đón người của RẮN CHÍN ĐẦU nữa. Ai cũng bận rộn quá mà cô ơi.
Cô gái trẻ mang tên CHIA PAO hớn hở đáp lời với vẻ mặt tươi vui. MAY MAY trìu mến nhìn ngắm người cháu gái trong ánh sáng lờ mờ vẫn thấy cô gái có những nét rất giống với mình. Hai cô cháu cùng có một thân hình thấp đậm, mập mạp giống với ông bà, cha mẹ trước đây.
Và MAY MAY mỗi lúc một thấy trong lòng chị ta dâng lên cảm giác hạch phúc tưởng như có thể át đi phần nào nỗi buồn vì chuyện của MỴ NƯA MI NƯƠNG của mình. Rồi MAY MAY vừa đưa bàn tay của mình lên vuốt mái tóc của CHIA PAO vừa âu yếm nhìn cô gái này và nói tiếp với giọng bồi hồi.
_Cô là cô biết, ngay từ lúc nhìn thấy cái bớt trên cổ của cháu. Ngày xưa lúc cháu mới sinh ra ấy. Lúc đó cô hãy còn là con bé mười tuổi cứ là hay chạy vào xem em bé của chị dâu, cứ đòi được bế em bé.Hồi ấy cứ nghĩ hai cô cháu mình sẽ cùng nhau lớn lên, mọi người sẽ được sống vui vẻ cùng nhau mãi…Ai ngờ đâu, chỉ qua có vài ba mùa lúa thôi mọi thứ đã tan nát hết, hu hu…Làng chạ bị đốt phá, cha cháu thì bị giết, chị dâu bế cháu cùng ta chạy trốn vào rừng…Ôi cái cảnh đói khát…rồi lạc mất nhau…Rồi cô được người ta tìm thấy…Rồi cô theo họ về CHẠ LỚN và thành hầu gái cho nhà CHÚA TỂ TỐI CAO. Cô cứ nghĩ không biết mẹ con cháu thế nào, có còn sống không, chúng ta còn gặp lại nhau nữa không chứ…hu, hu.
_Cô đừng buồn nữa cô à. Cháu kể rồi còn gì…theo lời mẹ kể thì mẹ con cháu cũng may mẵn được người đi rừng tìm thấy rồi dẫn về kẻ chạ của họ. Sau ấy mẹ cháu lấy chồng, sinh ra thêm mấy đứa em. Rồi nhà cháu dọn đến CHẠ RŨ này được vài mùa lúa thì mẹ cháu mất. Cháu cũng đến nhà của GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU làm hầu gái. Cuộc sống của cháu cũng tốt lắm,GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU còn định tìm chồng cho cháu nữa. Cô yên bụng đi, đừng lo cho cháu .
CHIA PAO với khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt một mí hơi híp lại một chút đang vừa cười vừa nói rổn rảng .
_Ừ, hẳn là phải mừng rồi,cô mừng lắm chứ khi thấy CHIA PAO của chúng ta được như bây giờ. Mà lẽ ra là cô đã định là sẽ nhờ MỴ NƯA MI NƯƠNG với ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU xin với GIÀ CHẠ TÀ XO là cho cháu đi theo bọn cô về CHẠ LỚN chơi đấy chứ …Thế mà bây giờ thì có lẽ khó rồi. Có khi là mới gặp lại nhau thế này mà đã phải chia tay, không biết có còn lần sau nữa không đây ,hu hu …
MAY MAY vòng tay ôm lấy CHIA PAO,nói thủ thỉ bằng một giọng ban đầu còn đầy phấn khởi mà sau dần dần chuyển thành buồn bã. Chị ta đã khóc,và CHIA PAO khi nhìn kĩ vào khuôn mặt người cô trong bóng tối đã thấy rõ được những nét muộn phiền và tiếc nuối. Cô gái này đang định hỏi có chuyện gì đã xảy ra với người cô ruột nhưng đúng lúc đó thì có người từ trên nhà đang bước xuống cầu thang và bước nhanh về phía hai người. Họ nhận ra đó là MI NA và nàng khẽ cất tiếng.
_Chị MI NƯƠNG cuối cùng đã ngủ rồi, chị MAY MAY vào nhà trông chị ấy nhé . Em đi đây một chút…mà em này là CHIA PAO phải không chị ?
_Vâng, nó là CHIA PAO, là cháu ruột của tôi đấy. Mà cô định đi đâu à, nhưng bây giờ muộn lắm rồi đấy.
MAY MAY đứng giậy đáp lời MI NA với giọng ngỡ ngàng và còn hỏi lại nàng. MI NA vừa gật đầu vừa nói giọng nài nỉ.
_Em đi một chút thôi rồi về mà chị MAY MAY. Thật ra là em muốn nhờ CHIA PAO dẫn đi chỗ này một chút, xong bọn em về ngay. Chị trông chị MI NƯƠNG thay em nhé.
_Thôi được rồi, CHIA PAO dẫn cô MI NA đi cẩn thận nhé. Xong là hai người về luôn, không thì tôi lo lắm đấy.
MAY MAY dù thấy có gì đó không yên,nhưng có CHIA PAO đi cùng thì cũng đỡ hơn nên đành đồng ý MI NA. Và thế là MI NA và cháu gái của MAY MAY dần dần đi khỏi tầm mắt của chị ta. Đứng tần ngần một lát rồi MAY MAY đi vào buồng nơi MI NƯƠNG đang nằm và cũng ghé lưng nằm xuống bên nàng. MI NƯƠNG đang ngủ một cách nặng nhọc. Trong khi ấy ở cách đó không xa.
_Này PA NU, sao cậu có thể im thin thít khi chị tôi nói ra cái điều không thể chấp nhận nổi là…là cho chị ấy sang RẮN CHÍN ĐẦU để chiều lòng gã ÔN NẶC khỉ gió nào đấy chứ hả ?
CƠ TIÊU đang hùng hục bước đi và đá chân vào mọi thứ gặp được trên mặt đất rồi đột nhiên quay phắt người lại nói bằng giọng hậm hực cùng một khuôn mặt căng lên bởi nỗi bực tức.
_Mình xin lỗi. Qủa thực lúc ở HỜ RĂM mình đã nói những lời như thế để mong khuyên được chị ấy đi cùng mình. Bởi vậy khi nãy mình không biết phải làm sao nữa. Mình, mình thực cũng không muốn chị MI NƯƠNG sang RẮN CHÍN ĐẦU.
PA NU đang lững thững bước sau CƠ TIÊU một đoạn ngắn cùng với CA ĐÔ , cậu vội vàng lên tiếng với giọng nói cùng gương mặt đầy vẻ hối lỗi. CƠ TIÊU bước về phía hai người và nói với giọng lúc đầu là hờn dỗi sau chuyển thành quyết liệt .
_Không được, mình không thể để chuyện ấy cứ vậy mà diễn ra. Cho dù chị mình cứ khăng khăng đòi đi bằng được thì CƠ TIÊU này cũng không cho. Mình là định sẽ đưa chị ấy đi trốn, dù có phải trói chị ấy lại thì cũng phải làm. Hai người sẽ giúp tôi phải không nào.
_Cậu định thế ư ? Cách đó…mà còn HÒA ƯỚC, còn TRÂU VÀNG thì sao ?
PA NU nghe xong lời của CƠ TIÊU thì hốt hoảng kêu lên. CƠ TIÊU đã bước đến sát chỗ PA NU và nghe lời của cậu liền tóm cổ áo PA NU mà gầm lên tức giận.
_Vứt quách cái HÒA ƯỚC chết tiệt kia đi. Cậu định không giúp chứ gì, vậy cũng đừng bép xép tiếng nào rõ chưa hả.
CA ĐÔ thấy việc căng thẳng liền vừa cố gỡ tay của CƠ TIÊU ra khỏi cổ PA NU vừa nói giọng hòa giải.
_Bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh. In hãy nghe tôi, QUA Ơ LANG CƠ TIÊU không nên trút giận lên PA NU vào lúc này. Chuyện QUA Ơ LANG nhờ thì lúc nào tôi và PA NU cũng sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng chuyện MỴ NƯA MI NƯƠNG thì nghĩ như PA NU cũng đúng. Ta phải tìm cách để không làm hại đến TRÂU VÀNG chứ. Thật ra tôi nghĩ có người đi thay MỴ NƯA MI NƯƠNG sang RẮN CHÍN ĐẦU được thì là tốt hơn hết. Chỉ cần đó là một người con gái cũng trẻ đẹp và được CHÚA TỂ TỐI CAO của chúng ta nhận là con nuôi là xong.
_Nếu cô ấy…biết múa, và múa thật đẹp thì càng tốt. Nhưng mà, nhưng… ai có thể thay chứ, sẽ rất khó khăn, nguy hiểm cho người ấy.
PA NU lúc này được CA ĐÔ cứu nên thoát khỏi hai bàn tay và cơn tức giận của CƠ TIÊU đang cố bình tĩnh lại thì nghe tiếp những lời của CA ĐÔ mà vừa gật đầu tỏ ý đồng tình và còn ngập ngừng nó lên ý nghĩ vừa lóe lên tron g đầu. Ngay sau đó cậu lại nghĩ thêm rồi lắc đầu và nói giọng lo sợ.
_ Ý của hai người là…xem nào…kể ra cũng được đấy. Ít ra tôi cũng sẽ thử nó trước khi tính đến nước đem người đi giấu. Thôi nào, nhanh lên chứ hai người. Ta phải đem ý này đến nói cho cha tôi nghe luôn chứ, phải không nhỉ ?
CƠ TIÊU lúc đầu bị CA ĐÔ lôi khỏi PA NU vẫn còn trong cơn cáu giận nhưng rồi anh chàng nghe lời nói của CA ĐÔ rồi đến PA NU mà ngẩn mặt ra một lát. Sau đó CƠ TIÊU sực hiểu ra và bỗng thấy rất mừng rỡ. Chàng ta liền vội vã chạy lên trước và nói với lại phía sau bằng giọng rất phấn.
THIÊNG LIÊNG - 1 - 53; 54; 55;
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK