96
TRONG CƠN MƯA
Trong đêm của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG,dưới bầu trời đang dày đặc mây đen,sấm chớt lóe lên không ngừng báo hiệu sắp có mưa to. Bên dưới,tại một con rạch chạy qua ĐỀN THÁP TỐI CAO,ở gần về phía của KHU NHÀ KHÁCH mà đoàn người TRÂU VÀNG đến sau đang nghỉ lại. Có một bóng đen đang vẫy vùng trong dòng nước. Và rồi một bóng đen khác từ trên bờ rạch nhào xuống,lội ra lấy tay giữ lấy bóng đen đang vẫy vùng đó mà kéo vào bờ. Nhưng bóng đen đang vẫy vùng kia tỏ ra không chịu càng quẫy đạp giữ dội hơn. Bóng đen còn lại cũng không chịu buông ra dù cực kì khó nhọc những vẫn níu giữ thật chặt rồi vừa thở hổn hể vừa nói.
_Tôi là MI NƯƠNG đây, cậu có nhận ra tôi không ?
_Chị MI NƯƠNG, là chị, đúng chị rồi. Sao lại là chị được, tôi đang tỉnh hay mơ ?
PA NU vừa nghe vừa ngoảnh đầu sang bên nhìn vào khuôn mặt người đang giữ và kéo cậu và bờ. Trong những vệt sáng yếu ớt trên mặt nước của con rạch mà hai người ở dưới,PA NU đã nhận ra cùng với giọng nói là gương mặt quen thuộc của MI NƯƠNG. Và cậu cười ngơ ngẩn mà nói giống như là cho chính mình nghe thì đúng hơn. MI NƯƠNG hổn hển đáp lại.
_Là tôi...bây giờ cậu nghe tôi đừng giãy giụa nữa. Tôi sắp hết sức, chúng ta phải lên bờ nếu không chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
_Được rồi, được rồi. PA NU sẽ nghe theo chị.
PA NU vừa nói xong thì đúng là cậu ta liền trở lên ngoan ngoãn dựa vào vai MI NƯƠNG để nàng dễ dàng dìu đi. Cuối cùng hai người cũng leo được lên bờ. Và trong khi MI NƯƠNG vẫn còn lấy tay dìu đỡ PA NU,thì nàng vừa thở hắt ra vừa nói giọng chứa đầy lo lắng.
_Không thấy ai ở lò gốm mà ra đây lại tìm thấy cậu. Rốt cuộc cậu sao vậy, người nóng thế này chứ ?
_Đúng vậy, nóng, rất nóng. Sao lại kéo tôi lên chứ ? Nước, tôi muốn nước. Không...tôi muốn ...
PA NU được MI NƯƠNG kéo ra khỏi dòng nước của con rạch và lúc này vẫn đang gục đầu dựa vào vai MI NƯƠNG. Lời nói của MI NƯƠNG khiến PA NU ngước đầu lên. Khuôn mặt đờ đẫn với ánh mắt của cậu mỗi lúc một trở lên đắm đuối mà nhìn nàng rồi run run cất tiếng đáp lại. Trong lúc này MI NƯƠNG đang nghe PA NU nói và định cho hai người họ ngồi xuống dựa vào gốc cây mà nghỉ cho lại sức.
Nhưng đúng vào lúc PA NU dừng lời thì MI NƯƠNG bỗng thấy nàng bị đẩy ngã xuống nền đất. PA NU cũng ngã theo phủ tấm thân cậu ta lên người nàng. Môi PA NU đặt lên môi MI NƯƠNG những cái hôn đắm đuối,tay cậu ta cũng mơn chớn thân thể nàng. Việc làm của PA NU khiến MI NƯƠNG vừa sửng sốt vừa lo sợ. Nàng vừa quay đầu cố thoát khỏi miệng môi của PA NU vừa lấy hai tay cố đẩy cậu ra khỏi người mình vừa kêu lên.
_Cậu điên rồi sao ? Cậu không thể làm thế này với tôi được. Tôi với cậu là...
_Biết là sai...từ lâu...che dấu, kìm nén...nhưng bây giờ không được nữa rồi…MI NƯƠNG, tôi yêu chị.
PA NU lấy bàn tay giữ chặt lấy cằm MI NƯƠNG trong khi nhìn sâu vào mắt nàng bằng đôi mắt với ánh nhìn mê muội và nói với giọng như lạc đi. Rồi PA NU cúi xuống tiếp tục hôn MI NƯƠNG, sau đó môi cậu ta từ từ trược xuống phía dưới. Còn hai tay của PA NU,một tay đã ở trong váy của MI NƯƠNG mà luồn lên trong khi tay còn lại đang tháo bỏ quần khố của cậu ta. Hiểu được tình cảnh xảy đến giữa mình và PA NU khiến cho MI NƯƠNG sợ hãi đến cực điểm. Nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cậu ta, không để cậu ta làm thêm những chuyện sai trái. Nhưng MI NƯƠNG hãi hùng nhận ra bởi vừa mới lao xuống nước dìu PA NU vào bờ nên lúc này đuối sức đến nỗi không thể chống đỡ cậu ta.
Và rồi chỉ thoáng chốc cái chuyện khiến MI NƯƠNG lo sợ cuối cùng cũng xảy đến,PA NU đã chiếm trọn được nàng. Tình cảnh này thật sự xảy ra bao lâu,MI NƯƠNG không rõ,đối với nàng thì nó dường như kéo dài đến tận cùng cuộc sống. MI NƯƠNG chỉ cảm nhận rõ hơn hết sự đau đớn và tủi nhục đang dâng nên từng đợt bên trong. Cũng như ở bên ngoài những giọt nước mưa đang không ngừng rơi xuống thân thể hai người.
Chợt MI NƯƠNG cảm nhận được có thứ gì đó đang tan hòa trong con người nàng,đau đớn của nàng cũng chấm dứt. PA NU đã gục xuống,im lìm trên người nàng. Và trong thoáng chốc đó MI NƯƠNG đã thấy có một bóng dáng quen thuộc đang bước gần đến chỗ hai người. Thế là vừa cố đẩy PA NU ra nàng vừa gắng sức hét gọi.
_CHIA PAO...cứu ta.
_Vâng, vâng. Em đến đây. Mà...
CHIA PAO vừa nhớn nhác đáp lời vừa lao nhanh tới chỗ MI NƯƠNG. Khi đến nơi cô gái này hơi khựng lại trước cảnh tượng không thể tin nổi đang xảy ra. Nhưng rất nhanh CHIA PAO cũng hiểu ra phải giúp MI NƯƠNG thoát khỏi PA NU. Rồi khi MI NƯƠNG ở bên dưới đang lấy tay cố hết sức đẩy PA NU thì ở bên trên CHIA PAO khom lưng cố kéo cậu ta. Sau cùng PA NU cũng bị hất văng khỏi người MI NƯƠNG mà nằm ngửa trên mặt đất. Vừa thoát khỏi PA NU một chút là MI NƯƠNG đã bậy giậy cố lùi thật mau khỏi chỗ cậu ta đang nằm.
Bỗng nhiên chân MI NƯƠNG chạm phải cục đá lớn trên mặt đất. Tức thì MI NƯƠNG nhặt nó lên rồi lao thẳng đến chỗ PA NU đang nằm. Hướng thẳng vào đầu PA NU mà bàn tay của nàng giáng mạnh xuống với một nét mặt và ánh mắt căm hờn. Để rồi hòn đá này giáng xuống ấn lõm nền đất ngay sát cạnh bên trán của PA NU. Với từng hơi thở hắt ra cùng hai mắt nhắm nghiền trong lòng MI NƯƠNG đang dâng lên một nỗi đau đớn không gi sánh được.
Đúng vào lúc hòn đá sượt qua mặt PA NU thì những chuyện về BA ĐÔN về đứa con của hai người với nhau đã hiện ra trong đầu MI NƯƠNG. Đó đều là những niềm hy vọng của TỘC LA,nhưng nay không còn nữa. Nàng đã góp phần gây ra cảnh ấy,nàng đã có lỗi để mất đi một người của TỘC LA nay không thể làm mất đi thêm một người nữa. Huống chi PA NU còn là người thay BA ĐÔN gánh vác TỘC LA. Vậy nên dù uất ức,dù căm hờn bao nhiêu thì MI NƯƠNG cũng không thể xuống tay với người này. Sau một thoáng MI NƯƠNG vừa bật giậy mở choàng mắt nhìn thẳng vào CHIA PAO mà nói.
_Em đừng hỏi gì, chỉ cần dìu ta đi nhanh khỏi đây.
_Vâng, vâng...còn...à không ạ...
CHIA PAO vừa đỡ lấy thân thể mềm nhũn của MI NƯƠNG đang ngả vào người cô gái này vừa nhìn xuống PA NU đang nằm trên mặt đất vừa hoang mang định hỏi nhưng rồi thấy MI NƯƠNG lạnh lẽo đến kinh sợ nên hiểu ra mới thôi không nói tiếp. Và rồi CHIA PAO đành dìu MI NƯƠNG bước từng bước mỗi lúc một cách xa bờ con rạch nơi PA NU vẫn còn nằm lại mê mang. Trời vẫn đang đổ mưa như trút.
MO LỬA của TRÂU VÀNG với thân hình cao lớn đi đi lại lại dưới mái hiên của tòa nhà lớn ở trong KHU NHÀ KHÁCH của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG mà đoàn của bà đang ở. Trên gương mặt lớn với những đường nét hào sảng của bà đã không còn thấy vẻ bình tĩnh thường ngày. Lúc này đôi mày dậm của bà nhíu lại,miệng bà mím chặt,hết thảy hiện rõ lên vẻ bồn chồn lo lắng không yên về MI NƯƠNG và CHIA PAO. Khi mà tới lúc này bà vẫn chưa thấy họ trở về. MO LỬA của TRÂU VÀNG càng lúc càng cảm thấy mọi chuyện nằm ngoài sự nắm bắt của bà ấy.
Đêm nay có thứ gì đó rất lạ. Bởi vậy mà khiến cho bà không biết nói sao với MI NƯƠNG và khiến cho nỗi lo âu của nàng dành cho mọi người ở bên ngoài kia càng lớn thêm. Sự thấp thỏm của MI NƯƠNG bằng cách nào đó cũng lây lan sang MO LỬA của TRÂU VÀNG. Và suy nghĩ trong đầu bà vào lúc đó dường như rối bời đến độ dễ dàng đồng ý để cho nàng ấy đi gặp họ. Đương nhiên là nàng chỉ có thể làm vậy khi có bà cùng đi.
Tuy nhiên họ dời khỏi KHU NHÀ KHÁCH của mình được một quãng ngắn thì MO LỬA của TRÂU VÀNG bắt đầu cảm thấy thân thể không được ổn. Bà thấy yếu đi nhanh chóng. Cùng với đó là cơn đau nhức khắp mình mẩy. Bà cố gắng dùng ý nghĩ mà ngăn chặn những cơn đau. Nhưng càng lúc đầu óc bà càng quay cuồng với những cơn đau. MO LỬA của TRÂU VÀNG khụy chân ngã ngồi ra nền đất trước những cặp mắt của mọi người đi cùng. Nét mặt bà cau lại hiện lên nỗi đau đớn cùng cực tới nỗi khi đó MI NƯƠNG phải lo lắng thay cho bà.
_MO LỬA, có phải là bấy lâu nay bà làm phép cho tôi đến độ quá sức rồi phải không ?
_Đúng vậy thưa MỴ NƯA MI NƯƠNG. Qủa là MO LỬA của con...mà LỆNH BÀ của con bị thế này rồi thì chúng ta làm sao đây ?
Mo trẻ theo hầu MO LỬA của TRÂU VÀNG khi đó vừa đỡ lấy bà vừa ngước nhìn MI NƯƠNG mà đáp lại nàng bằng giọng nói hoảng hốt y như vẻ mặt của cô ta. Để rồi MI NƯƠNG đã nói với nét mặt dứt quát.
_Cô đưa MO LỬA quay về chữa chạy còn ta vẫn sẽ đi tới chỗ MI NA và PA NU. Từ đây tới chỗ đó cũng không còn xa lắm. Chỉ cần thấy họ vẫn yên lành thì ta và CHIA PAO sẽ quay về ngay.
Khi nghe MI NƯƠNG thốt ra những lời này thật lòng MO LỬA của TRÂU VÀNG rất không đồng tình càng không định cho phép nàng làm thế. Nhưng vào lúc đó,hai mắt bà đờ đẫn,hơi thở nặng nhọc chẳng nói rõ được một tiếng. Cuối cùng bà ấy đành dương mắt nhìn MI NƯƠNG cùng CHIA PAO đi tiếp trong khi bà để MO trẻ theo hầu dìu quay về KHU NHÀ KHÁCH dành cho họ theo lời căn dặn của nàng.
Khi đã trở về KHU NHÀ KHÁCH của PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này,ở phòng riêng của mình,ngồi xếp bằng trên sập,trong làn khói của trầm hương tỏa ra từ lư đồng, MO LỬA của TRÂU VÀNG sau một lúc lâu tu tập cuối cùng đã dập tắt được con đau. Nhưng tới khi đó vẫn chưa thấy MI NƯƠNG trở về theo đúng lẽ thường. Thế rồi ngoài trời lại bỗng nhiên đổ mưa. Đậy lại thêm một chuyện lạ lùng. Đáng lẽ ra thì đêm nay vốn không có mưa. Về điều này thì MO LỬA của TRÂU VÀNG biết rằng không chỉ riêng bà mà hết thảy các MO ở PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này đều chắc chắn với nhau như thế.
Và không thể cứ để mặc cho mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài nên MO LỬA của TRÂU VÀNG đã sai người đi tìm đưa MI NƯƠNG trở về. Vậy mà sau một lúc vẫn chưa thấy ai được phái đi trở lại. Trong khi MO LỬA của TRÂU VÀNG nhìn những dòng nước tuôn xối xả trước mắt,bà ngờ rằng sự đau đớn mình vừa trải qua hẳn là do cơn mưa này mang tới. Nhưng nếu điều này là thật thì càng khiến bà thấy khó hiểu hơn.
Bởi xưa nay vào lúc trời ẩm ướt,mưa gió thì sẽ khiến cho những MO LỬA như bà gặp phải khó khăn khi làm phép. Nhưng cũng chỉ là dừng ở chuyện bà phải tốn thêm sức hoặc quá lắm thì không thể làm phép. Chứ mưa gió không thể dút hết sức sống của bà thậm trí còn gây ra những cơn đau làm đầu óc bà trở nên quay cuồng như thế này. Đây chuyện chưa khi nào xảy đến với bà. Và rồi MO LỬA của TRÂU VÀNG bắt đầu nghĩ tới đến chuỗi ngày gần đây kể từ trận động đất kia,mọi chuyện xảy ra mỗi lúc một khó hiểu và không thể nắm bắt được như trước nữa.
Đang miên man suy nghĩ thì MO LỬA của TRÂU VÀNG chợt thấy MI NƯƠNG được CHIA PAO dìu vào trong sân. Hai người họ thất thểu bước đi,váy áo dĩnh chặt vào thân thể dưới làn nước mưa,tóc cũng ướt bết, mặt mày tái mét trông thật đáng lo ngại,đặc biệt là MI NƯƠNG. Bởi thế bà ấy lao ra tự mình thay CHIA PAO đỡ lấy MI NƯƠNG rồi vừa đưa nàng bước nhanh vào trong mái hiên vừa giục giã các chị em của TRÂU VÀNG.
_Nào mọi người mau chia nhau ra lấy chăn, lấy nước gừng nấu sẵn ra cho MỴ NƯA đi chứ.
_Khoan đã, ta muốn tắm, hãy sắp nước ấm cho ta tắm trước đi. Ta bẩn lắm.
MI NƯƠNG với tấm thân lạnh ngắt,vẻ mặt hờ hững,ánh mắt xa xăm tuy vậy giọng nói của nàng lại đầy quyết liệt. MO LỬA của TRÂU VÀNG sửng sốt nhìn MI NƯƠNG trong khi nàng đã tự hẩy tay của bà ra mà tự bước vào trong buồng tắm. CHIA PAO vội chạy theo nàng. Và rồi cô gái nhỏ này hối hả nhóm bếp,nước vừa ấm lên là CHIA PAO đã hối hả múc ra đổ vào bể tắm bằng đá xanh. Trong lúc này MI NƯƠNG run rẩy tựa người vào tường gạch nhìn vào bể tắm với ánh mắt cùng nét mặt mong mỏi. MO LỬA của TRÂU VÀNG thấy thế liền gay gắt.
_Được rồi để ta giúp một tay .
Sau đó MO LỬA của TRÂU VÀNG tới sát bể tắm,mở chốt chặn đường nước để cho dòng nước lạnh chảy vào bồn. Trong lúc này bà để hai bàn tay trên mặt nước,dùng hết sức làm phép. Rất nhanh nước lạnh đã ấm lên như đang được pha nước sôi vào. Thế rồi bà gục xuống bên cạnh bể tắm,một lát sau bà cũng gắng gượng đứng lên đi về buồng riêng. MI NƯƠNG được CHIA PAO dìu tới bước vào bể tắm,nàng cất tiếng.
_Cám ơn MO LỬA .
Khi chỉ còn lại CHIA PAO ở bên cạnh,MI NƯƠNG cùng cô gái này ra sức chà rửa thân thể mình thật lâu. Cho đến khi người nàng đỏ au lên. CHIA PAO cũng đã rất mệt vẫn gắng giúp nàng mặc váy áo sạch sẽ rồi đưa nàng vào giường. Ở trên giường MI NƯƠNG im lặng nằm cuộn thành một khối,mặt quay vào trong tường,hai khóe mắt từng giọt từng giọt chảy dài xuống ướt đẫm gối.
MI NƯƠNG nhớ lại những điều khủng khiếp đã xảy ra. Bắt đầu từ khi nàng và CHIA PAO đi tới lò gốm cũ và nhận ra ở đó không có một bóng người. Mối lo càng tăng lên khiến MI NƯƠNG không thể cứ vậy mà quay về nên mới cùng CHIA PAO đi xung quanh tìm kiếm nhóm MI NA và PA NU.
Để rồi trong lúc nghỉ chân chờ đợi CHIA PAO đi nhanh tới chỗ có ánh đuốc ở phía trước mà hỏi thăm thì chẳng ngờ nàng lại thấy cái bóng đen ở trên dòng nước kia. MI NƯƠNG đã bị thôi thúc một cách lạ lùng phải đi tới chỗ kẻ đó rồi nhận ra chính là PA NU. Và mọi chuyện sau đó,hết thảy những gì xảy ra với hai người đều y hệt như một giấc mơ đáng sợ. Nhưng MI NƯƠNG biết rõ đấy không phải là mơ.
Và MI NƯƠNG âm thầm nghĩ tới BA ĐỒN với một nỗi hổ thẹn to lớn. Tuy nhiên điều khiến nàng thấy thê thảm hơn hết chính là không thể chấp nhận được kẻ gây ra nỗi nhục nhã này không ai khác lại là PA NU. Tại sao lại là PA NU. Mọi chuyện trước đây bây giờ với chuyện này,giữa nàng với cậu ta đâu còn tình nghĩa mà chỉ là nỗi căm hờn mà thôi. MI NƯƠNG cắn môi đến bật máu khi cảm nhận nỗi đau chỉ muốn gào thét mà không thể hé môi lấy một lời của nàng vào lúc này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK