Mục lục
[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




38

Tiếng Nói Của Một Người Con Gái

Trời đang lúc tản sáng,gà mới gáy lần hai,trong gian buồng nhốt chị em của TRÂU VÀNG hãy còn mờ tối. Mi Na đang ngủ gục trên vai MI NƯƠNG. Một tay nàng choàng qua cổ ôm lấy chị gái thật chặt,tay kia buông thõng. Khuôn mặt xinh xắn của nàng toát lên nét hoảng sợ,lo âu ghê gớm.

Ở gian bên kia chỉ cách hai nàng một bức vách là CA ĐÔ. Do trận dòn thừa sống thiếu chết của hai gã khồng lồ thêm cuộc gặp gỡ trong tình cảnh không mong muốn khiến chàng chìm sâu vào mê man. Với hai người này thì những tiếng láo nháo bên ngoài chẳng vào được đến tai,càng chẳng làm họ tỉnh giậy.

_Chú đến muộn quá đáng. Bọn này suốt từ tối qua chưa được chợp mắt tẹo nào.

Gã trai mà CHÚA TỂ của HỜ RĂM sai ở lại trông chừng nhà sàn với mấy người của TRÂU VÀNG từ tối hôm trước đang cáu kỉnh gắt lên với một cậu nhóc tay đang xách cái gùi. Cậu này mới nhăn nhó bảo.

_Hai anh ở đây đâu có biết ở nhà đang ầm ĩ, nhốn nháo cỡ nào chứ. Bọn tôi còn nhớ ra đưa cơm rồi thay chỗ cho hai ông về là quá tốt còn gì.

_Sao ? Lại có chuyện gì à ? Lẽ nào lần này chuyện giữa CHÚA TỂ và ĐẦU LÃNH ra tới cái nông nỗi mà kẻ dưới chúng ta cũng bị vạ lây hở ?

Gã trai đang lững thững đi tới đã nghe được tiếng hai bạn mình nói chuyện bèn lớn giọng góp vào. Cậu nhóc mới tới vừa lắc đầu vừa mau mắn nói vọng tới.

_Đội ơn trời đất là không phải, nhưng cũng đang rắc rối lắm đây…Tôi thấy bảo...Gần sáng thì có nàng tới báo tin một ông khách rất rất quan trọng sẽ đến, muộn hơn hết là tối nay…Vừa nghe xong là hai BỀ TRÊNcứ như phát sốt lên, giục giã kẻ dưới chạy sấp chạy ngửa sửa soạn hết cái này tới cái kia…Nhưng bỗng nảy ra một chuyện là cái ông khách đó còn muốn xem một điệu múa nữa.

_Ôi dào, thì cứ gọi nhóm múa của phum sóc ra múa cho ông ta xem là xong. Sao lại rắc rối ?

Gã trai thứ ba đã đi tới đứng cùng hai gã còn lại tròn mắt nói giọng thắc mắc. Gã bên cạnh gật đầu đồng ý. Thấy vậy cậu nhóc vội vàng nhăn mặt nói ngay.

_Nếu dễ thế còn nói làm gì. Khổi nỗi đây là điệu múa không phải ai cũng múa được, lại còn múa đẹp làm vừa lòng ông khách kia. Mà hai ông lại định bảo thế trước đây ai múa, thì lúc ấy cứ gọi kẻ đó ra múa lại phải không. Muộn rồi, kẻ đó vì cơn tức tối của CHÚA TỂ mà nằm trong chum rồi .Lúc này thì biết tìm đâu ra ai khác.

_Té ra người múa bài đó là người đẹp xấu số à…Về cô nàng thì bọn này cũng nghe là bị CHÚA TỂ đưa vào rừng, tận chỗ nhóm người đi kiếm trầm. Rồi nàng ta chịu không nổi, bị ốm nặng một trận và chết ở đó. Cuối cùng là do cái tật của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU gây ra, bây giờ lấy ai chiều ý ông khách kia. Mà thôi…kẻ dưới bọn ta đừng nhiều lời kẻo vạ miệng.

Một gã tặc lưỡi nói ra vẻ hãy chuyện. Nhưng về sau nghĩ sâu hơn muốn hay là không nên nói,anh ta vội vàng dừng ngay,chột lại câu chuyện bằng một câu dứt khoát cùng vẻ mặt căng thẳng. Hai người kia cũng gật đầu im lặng theo.

Rồi họ cùng nhau đi ra phía trước,leo lên cầu thang mở cửa vào trong nhà. Họ lần lượt bước qua chỗ CA ĐÔ đang ngồi gục đầu cạnh cánh cửa dẫn vào buồng trong và một kẻ bỏ nắm cơm nếp xuống và thét vào mặt chàng.

_Phần mày đấy, ăn đi.

CA ĐÔ choàng tỉnh,hé mắt sững sờ nhau mấy kẻ trước mặt. Nhưng họ đã đi hết vào trong gian bên kia. Mi Na cũng đã bị đánh thức bởi tiếng động lớn đang tiến lại gần. Cô gái nhỏ xực nhớ ra CA ĐÔ đang ở bên kia bèn nhỏm giậy định nhào tới hỏi thăm chàng ta. Đúng lúc đó cánh cửa mở tung và một nhóm người xông vào khiến Mi Na sợ hãi,lo lắng cho chị em mình hơn. Nàng ấy ngồi thụp xuống ôm lấy MI NƯƠNG,che chắn cho người chị gái.

_Xem này, hai đứa phổng phao ngon mắt ra phết nhỉ ?

Trong khi một lũ đàn ông đang trố mắt nhìn hai người con gái thì một gã không kìm được mới thích thú kêu lên. Thấy vậy CA ĐÔ lạnh lùng gằn giọng nói vào.

_Các người không được động đến hai cô ấy nếu không suốt quãng đời còn lại dù chỉ tính từng ngày cũng khủng khiếp hơn là cái chết.

_Anh em nghe thằng què đó dọa bọn mình này. Lời lẽ gớm thật. Mà đúng là chúng ta được CHÚA TỂ dặn là cấm không được làm gì hết, chán ghê. Nhưng anh bạn cũng không lo nổi chuyện này đâu mà mạnh mồm cho nhọc sức. Hề, hề chính quãng đời còn lại của mấy người mới thảm đấy, sửa soạn sang RắN CHÍN ĐầU khuân gạch đi.

Mấy kẻ kia nghe được lời lẽ đanh cứng của CA ĐÔ thì quay phặt lại nhìn nhau rồi phá lên cười ngặt nghẽo. Sau đó họ để lại hai nắm cơm trên sàn và lục đục kéo nhau ra ngoài,ngang qua chỗ CA ĐÔ một lần nữa thì không quên nhìn chàng ta với ánh mắt châm chọc.

Cánh cửa lại bị khóa chặt chia cách CA ĐÔ và hai chị em của TRÂU VÀNG bằng một lớp gỗ, chẳng ai đủ sức làm gì được. Mà có phá được lớp gỗ thì với hai gã canh cửa đang đứng ngoài có tù và đeo ở cổ. Thì người của TRÂU VÀNG cũng khó lòng trốn thoát.

Hai người còn tỉnh táo cũng đều nghe rõ mồn một những lời về số phận đang đợi họ ở phía trước. Không kìm lòng được Mi Na lại khóc nấc lên.

_Anh CA ĐÔ ơi, là thật thế ư ? Chúng ta sẽ bị đứa tới RắN CHÍN ĐầU thật ư ? Thế thì làm sao bọn em về, về được CHẠ Lớn nữa…Còn chị MI NƯƠNG nữa, chị ấy yếu lắm sao đi nổi đấy…

_Cô Mi Na lại đây nghe tôi nói này .

CA ĐÔ vội vàng lấy giọng thật tự tin và nói thật mạnh mẽ. Mi Na hấp tấp làm theo và CA ĐÔ từ tốn nói tiếp với giọng thật dịu dàng.

_Dù đấy có là ý định của người ở đây chăng nữa thì cũng không thành sự thật được, cô Mi Na à. Bởi tôi đã bảo rồi, chắc chắn có ra nhiều người của Trâu Vàng đang thúc voi tới đây cứu ta. Họ chắc chán sẽ đến kịp trước khi ta bị đưa đi. Xin hãy tin tôi, ta sẽ được bình yên sớm thôi.

Phía bên kia bức vách,Mi Na vừa chăm chú đón nhận từng lời của CA ĐÔ mà ánh mắt vừa sáng lên,nét mặt cũng khá lên. Nàng ta bặm môi và gật đầu rồi gắng gượng nói bằng giọng mừng rỡ.

_Vậy, thế thì Mi Na sẽ cầu nguyện nhiều hơn nữa cho mọi người mau tới thật nhanh.

_Đúng rồi, cô cứ làm vậy đi. Có điều trước hết phải ăn đã. Cô gắng đưa cơm vào miệng cô MI NƯƠNG lần nữa xem. Phải cố sức, chúng ta không thể gục xuống trước khi người của mình tới.

CA ĐÔ lại cất giọng ân cần khiến Mi Na thấy thật ấm lòng. Nàng ấy vội bẻ một miếng nhỏ cơm nắm rồi đưa lên miệng của MI NƯƠNG và khẽ nói giọng dỗ dành.

_Chị nghe anh CA ĐÔ nói rồi phải không chị ? Thế thì chị giáng ăn hết nắm cơm này nhé. Kẻo lúc mọi người tới, chị không đi được thì em và hơn hết là anh CA ĐÔ sẽ chẳng đi nổi đâu.

Khi ấy một cách thật chậm chạp nhưng miệng của MI NƯƠNG cũng từ từ mở ra. Mi Na mừng quá nín thở đưa miếng cơm vào miệng chị gái rồi chờ đợi. Và MI NƯƠNG cũng nhai rồi nuốt. Đến lúc này Mi Na vội vàng bẻ thêm từng miếng nữa và chị gái của nàng đều ăn hết. Sau một hồi nắm cơm đã hết. Mi Na bẻ đến nắm cơm của mình thì MI NƯƠNG ngậm miệng lại như cũ. Mi Na dỗ thế nào nàng cũng không ăn thêm chút nào.

Suốt từ khi Mi Na thức giậy,đúng hơn là đã hai buổi nay rồi MI NƯƠNG vẫn giữ nguyên vẻ mặt hững hờ,ánh mắt mờ tối. Nó khiến Mi Na nghĩ chị gái dường như chẳng còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Vậy mà MI NƯƠNG đã ăn thế là nàng đã bắt đầu đáp lại người khác rồi. Mi Na lao tới bên bức vách,cất tiếng ríu rít.

_Anh CA ĐÔ ơi, chị MI NƯƠNG…cuối cùng chị ấy đã ăn được rồi, ăn hết một nắm cơm….

_Thật…thật thế ư ? Hết hẳn một nắm cơm sao ? Tốt quá rồi, cô ấy đỡ rồi đấy, cô Mi Na à. Mà, mà cô có ăn được như vậy không ?

CA ĐÔ ở bên này bức vách nghe thấy MI NƯƠNG đã ăn cũng đáp lại với giọng phấn khởi lắm. Chàng không quên hỏi thăn đến Mi Na,cô gái nhỏ này cũng đáng thương đâu kém MI NƯƠNG. Hơn nữa nàng ta có công lớn chăm sóc chị gái khi chỉ có hai người với nhau. Còn Mi Na thấy mình cũng được CA ĐÔ để ý tới thì xúc động quá, bẽn lẽn nói.

_Có, Mi Na…Mi Na cũng đang gắng ăn mà…Anh CA ĐÔ, vết thương của anh thế nào rồi ?

_Cái đó…mừng quá. Từ trước đến nay tôi vốn có tiếng là dai sức cũng như chóng khỏe. So với tối qua thì lúc này tôi đỡ phân nửa rồi, tới chiều là tôi khỏe như cũ thôi.

CA ĐÔ nói giọng tự tin và khẽ mỉm cười,ánh mắt rực lên những tia sang lấp lánh kì lạ. Mi Na nghe vậy vỗ tay thích thú,nét mặt rạng rỡ và nói giọng rất đỗi hồn nhiên.

_Mi Na thấy rồi, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp lại ngay thôi mà.

Nhưng cô gái mải trò chuyện với CA ĐÔ qua bức vách mà không để ý được ở đằng sau MI NƯƠNG đã đứng lên và lẳng lặng đi tới cửa. Rồi nàng lấy hai bàn tay đập mạnh vào cánh cửa liên hồi gây ra những tiếng động chát chúa. Bên kia CA ĐÔ bỗng nghe được tiếng ruỳnh ruỳnh khó hiểu liền hỏi ngay.

_Mi Na có chuyện gì mà cô đập cửa thế ?

_Không…không phải tôi…mà là, mà là chị MI NƯƠNG đấy…Chị ơi, chị làm sao thế ?

Mi Na sửng sốt tròn mắt nhìn chị gái rất lâu mới choàng tỉnh khi nghe tiếng CA ĐÔ. Nàng hấp tấp đáp lại bập bõm vừa đứng giậy ngăn chị gái. Nhưng không ngờ MI NƯƠNG đột ngột trở lên mạnh bạo đến nỗi giằng khỏi tay nàng để tiếp tục đập cửa.

Đang lúc ấy thì cánh cửa mở toang và hai nàng vội vàng lùi ngay lại phía sau. Rồi hai gã canh cửa nhô người vào quát.

_Làm gì hả…cho cơm rồi thì ăn đi, đòi cái gì nữa…

_Bọn tôi biết thế. Cô ấy sợ quá nên làm lung tung. Các anh bỏ qua cho.

CA ĐÔ khập khiễng lết tới cửa cố lấy giọng mềm mỏng để hai kẻ kia không chút giận lên hai chị em. Có vẻ lời của CA ĐÔ hợp lẽ,hai gã kia cũng khoái vì sự khúm núm hơn hẳn lúc trước của CA ĐÔ rất vừa ý họ. Lai thêm lời dặn của bề trên là không được làm gì nên hai gã đã toan đóng cửa lại. Đột nhiên MI NƯƠNG cất tiếng rành rọt.

_Hai anh xin hãy khoan, xin hãy đưa tôi đi gặp CHÚA TỂ của mình. Có một chuyện quan trọng tôi muốn nói với bà ấy. Nó có lợi cho PHUM SÓC LỚN của hai anh, liên quan tới bữa tiệc tối nay. Hãy đưa tôi đi, chắc chắn hai anh sẽ được khen ngợi.

Những người ở trong nhà vào lúc đó khi nghe từng lời MI NƯƠNG nói đều sửng sốt đến nỗi khi nàng nói xong chẳng ai có thể đáp lại ngay được. CA ĐÔ và Mi Na đều nhìn nàng mà đầu óc trống rỗng không hiểu ý nàng là sao,chuyện nàng nói là gì.

Còn hai gã canh cửa cũng không khá hơn là mấy trừ việc họ biết về bứa tiệc lớn là thế nào. Nhưng có một điều lạ lùng là nhìn dáng vẻ của người con gái đang đứng trước mặt và giọng nói của nàng khiến họ đều có chung cảm giác như phảng phất bóng dáng của CHÚA TỂ bên mình vậy. Còn hơn thế,CHÚA TỂ là nỗi nể sợ có nguyên do rõ ràng còn người này thì nó mơ hồ nhưng thật khó cưỡng lại. Họ nhìn nhau chốc lát rồi và gật đầu rồi quay ra ngập ngừng nói với MI NƯƠNG.

_Thôi được rồi, cô đi theo tôi.

Chỉ mới nghe mấy tiếng đầu nhưng cảm giác lo lắng đã khiến Mi Na ôm chầm lấy chị gái. Nhưng một lần nữa MI NƯƠNG đã thô bạo giằng tay em gái mà bước đi. Mi Na vừa mất đà ngã xụp xuống vừa hoảng hốt kêu lên.

_Chị ơi, đừng đi, đỪng bỏ em…cho em theo với mà…

_Hai anh xin đừng cho em tôi đi, mình tôi là đủ.

MI NƯƠNG vội nói với hai gã canh cửa. Và hai gã kia liền đóng xầm cửa lại. Lần này thì Mi Na dù đứng lên chạy tới cửa cũng không kịp nữa. Chỉ còn mình nàng ở trong gian buồng kín.

Bên ngoài CA ĐÔ cũng choáng váng với chuyện đã xảy ra.Tuy vậy chàng cũng biết lao ra chặn đường. Nhưng đến lượt CA ĐÔ bị một gã đẩy ngã xõng xoài trông sàn nhà, đối với chàng việc đứng giậy lại còn khó khăn hơn Mi Na ĐI ra nhiều. CA ĐÔ đành dương mắt nhìn MI NƯƠNG thoàng qua rồi biến mất sau cánh cửa. Ám ảnh CA ĐÔ là vẻ mặt,ánh mắt hững hờ của MI NƯƠNG. Chàng ta thấy như nàng ấy đã không thuộc về cõi đời này nữa vậy.

CA ĐÔ muốn nổi điên lên với chính mình bởi cảm giác kém cỏi không đúng lúc của chàng. Rồi chàng hét lên như con thú bị thương đến nỗi gã canh cửa còn lại phải gào lên để át đi. Trong lúc ấy Mi Na cũng hoang mang,khóc nấc lên,liên tục gọi.

_Chị MI NƯƠNG cho em theo với…chị đâu rồi…chị ơi…

Tiếng khóc của Mi Na khiến CA ĐÔ bình tĩnh lại,còn một người đang rối loạn hơn chàng ta vào lúc này. CA ĐÔ gắng gượng an ủi Mi Na cũng là trấn an chính mình.

_Cô Mi Na…tôi nghĩ ra rồi. Tôi hiểu cô MI NƯƠNG định làm thế nào. Có lẽ cô ấy sẽ đi nói cho CHÚA TỂ ở đây biết thân phận thật của mình. Nếu vậy dù không được thả nhưng tạm thời chúng ta sẽ không lâm vào tình cảnh xấu hơn nữa đâu.

_Là, là sao cơ…anh CA ĐÔ. Anh nói rõ ràng hơn cho Mi Na nghe đi…Mi Na ngốc quá không hiểu gì hết…

Mi Na vừa tiếp tục nức nở vừa ngây người hỏi lại. CA ĐÔ liền từ tốn nói tiếp ngay.

_Là thế này, cho đến bây giờ PHUM SÓC LỚN này vẫn không biết rằng họ đang bắt nhốt con gái của CHÚA TỂ TỐI CAO bên TRÂU VÀNG…Bởi nếu biết hai cô là người quan trọng ở TRÂU VÀNG thì e là họ sẽ kiếm cớ gây khó khó khăn cho CHÚA TỂ TỐI CAO của ta. Có khi họ lại báo cho RắN CHÍN ĐầU thì càng rắc rối hơn. Nhưng lúc này thì…ta rơi vào cảnh này, mọi sự dè chừng đều không ý nghĩa gì nữa. Sớm muộn thì CHÚA TỂ TỐI CAO sẽ phải ra mặt, chỉ có vậy mới cứu được chúng ta. Nên MỴ NƯA MI NƯƠNG làm vậy cũng là để HỜ RĂM sửa soạn trước. Họ có thời gian để biết phải làm thế nào…Ý tôi là họ sẽ hiểu dù có trông vào RắN CHÍN ĐầU thì bên đó cũng chẳng kịp tới đây để cự lại với ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU mà ai cũng phải nể sợ.

_Anh CA ĐÔ…ông LA HầU sẽ đến hẳn đây đón chúng ta ư ? Ôi mừng quá rồi…Mi Na không sợ, sẽ không sợ nữa đâu…Mong, mong là chị MI NƯƠNG sẽ được về đây thật là nhanh, anh CA ĐÔ nhỉ ?

Mi Na từ tối qua đến lúc này đã mấy phen hoảng hốt sợ tột độ rồi dần dần bình tĩnh lại được. Hết thảy đều nhờ những lời nói lúc mạnh mẽ,khi dịu dàng nhưng thật sâu sắc của CA ĐÔ khiến nàng thoát khỏi cơn hãi hùng. Lần này cũng vậy,Mi Na nhìn về xa xăm,hai môi bặm vào nhau,gật đầu đầy cứng cỏi,nhủ thầm trong lòng chỉ cần tin theo CA ĐÔ là được.

Thời gian trôi đi không biết lâu chóng thế nào, bởi đối với CA ĐÔ hay Mi Na thì trong gian buồng bé nhỏ này thật khó lòng nhận rõ được. Chỉ biết cùng tỏ ra cứng cỏi và lạc quan bao nhiêu đi nữa vậy nhưng MI NƯƠNG vẫn chưa quay lại thì họ vẫn bồn chồn ghê gớm.

Và rồi có tiếng chân người bước lên cầu thang. Cửa lại mở toang bởi cú đẩy khá mạnh của gã canh cửa. CA ĐÔ đang trừng mắt nhìn ra ngoài để chờ lúc MI NƯƠNG xuất hiện. Nhưng chỉ có mấy gã đàn ông đi vào,một trong đó tiếp tục mở nốt cánh cửa còn lại. Đúng lúc ấy tiếng của Mi Na vọng đến.

_Chị MI NƯƠNG được đưa về phải không anh CA ĐÔ ? Chị MI NƯƠNG, chị MI NƯƠNG ơi…

_Mi Na, nghe này, dù không phải là chị cô trở về. Nhưng cô đừng sợ hãi quá nhé. Chắc chắn chuyện sắp xảy ra không đáng lo đâu.

CA ĐÔ mặc kệ mấy gã đứng đầy trong gian nhà đang nhìn chàng với ánh mắt đầy hăm dọa. Chàng ta vẫn giõng dạc cất tiếng đáp lại Mi Na. Khi CA ĐÔ vừa dứt lời thì gã kia đã kịp xông vào chỗ Mi Na tóm tay nàng ấy mà lôi ra ngoài và ấn dụi xuống bên cạnh chàng ta.

Nhìn nét mặt hoảng hốt cùng tấm thân run rẩy của cô gái trẻ này khiến CA ĐÔ thấy chạnh lòng. Chàng ta khẽ lấy tay vuốt tóc Mi Na rồi nhẹ nhàng hỏi nàng với ánh mắt thật trìu mến.

_Cô đừng lo, vẫn còn tôi ở đây.

Mi Na bỗng được nằm trong vòng tay của CA ĐÔ,hơi thở ấm áp và lời nói dịu dàng của người này khiến nàng xúc động đến không nói lên lời. Và MI NA chỉ biết khẽ gật đầu,nhắm mắt lại như muốn quên đi mọi thứ xung quanh. Rồi tiếng của một gã đến gần hét lên thúc giục.

_Đứng lên ngay, mau đi theo bọn ta.

_Đi đâu mới được ? Các người phải nói rõ định làm gì bọn ta. Nếu không thì đừng mong chúng ta dời đi dù là nửa bước.

CA ĐÔ nhìn gã kia bằng ánh mắt thách thức nói một giọng cực kì cứng rắn. Gã kia nhìn lại chàng rồi bỗng phá lên cười với người của mình và nói với giọng diễu cợt.

_A ha, có kẻ không muốn được thả, thích bị nhốt hơn này…

_Các người định bọn ta thật ư ? Vậy còn những người khác thì sao ?

CA ĐÔ cũng phải sửng sốt thốt lên với vẻ mặt ngờ vực xen lẫn băn khoăn. Gã kia vui vẻ nói giọng chân thực.

_Bọn ta đùa các người làm gì chứ. Còn những người khác đến lúc ra ngoài PHUM SÓC LỚN của bọn này thì sẽ được gặp nhau thôi.

_Nào, mau mau cho bọn này xong còn làm việc khác chứ.

Thêm những giọng nói đầy sốt ruột của một gã đứng cạnh cửa mà lúc này đã bước hẳn ra ngoài hiên nhà. Một gã bước tới chỗ CA ĐÔ hùng hổ xốc một bên nách chàng mà lôi đứng giậy. CA ĐÔ đành phải đứng lên kéo theo Mi Na. Rồi bọn họ lục đục đi ra ngoài,xuống khỏi cầu thang dời khỏi căn nhà đã giam hãm chị em của TRÂU VÀNG dòng dã suốt một đêm hai ngày.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK