Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói này khiến tay Lê Nhất Ninh ra sức, đấm Hoắc Thâm một cái.

Hoắc Thâm thấp giọng mỉm cười, giọng nói từ trong lòng người xuyên ra ngoài, kéo người vào trong lòng mình, cúi đầu nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô chơi đùa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tức giận rồi?”

Lê Nhất Ninh liếc anh một cái, không muốn nói chuyện.

Hoắc Thâm cụp mắt mỉm cười, hôn lên khóe môi của cô: “Muốn nghỉ ngơi trước một lúc không?”

Lê Nhất Ninh thuận thế làm ổ trong lòng anh, khép rèm mắt lại ‘ừm’ một tiếng: “Muộn một chút hãy đi ăn bữa tối, giờ người nhiều.”

Người trong núi không ít, cũng may lúc trèo lên núi họ đều mệt thở hổn hển nên không có ai chú ý tới bọn họ, hai người mới có thể thuận lợi trèo lên tới đỉnh núi còn dựng xong cả lều bạt.

Lều bạt là kiểu dành cho hai người, không lớn cũng chẳng nhỏ.

Càng khiến Lê Nhất Ninh ngạc nhiên hơn là…… ngay cả kỹ năng dựng lều mà Hoắc Thâm cũng có.

Nghĩ xong, cô liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài: “Đêm nay sẽ có mưa chứ?”

Hoắc Thâm lắc đầu: “Có lẽ không đâu.”

Dự báo thời tiết nói là không thể nhưng kết quả mưa xuống thật rồi, không ai có thể dự đoán được hết.

Trong núi có homestay, nhưng phần lớn người tới trong núi này đều làm giống như doanh trại đi dựng lều bạt ở, chỉ có một số ít người là đi homestay, phần lớn thời gian homestay là để dành cho lúc bất tiện mới thuê.

Lê Nhất Ninh đáp một tiếng, gối lên người Hoắc Thâm: “Vậy chúng ta ngủ một lúc đi.”

“…… Được.”

Ánh mắt Hoắc Thâm nặng nề đi mấy phần, anh cúi đầu nhìn người trong lòng.

Nơi dựng lều bạt của hai người cách xa chỗ đông người, nơi này hơi vắng vẻ một chút, một là vì thân phận đặc thù, lý do còn lại…… Lê Nhất Ninh không biết cũng không muốn hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô khép mắt nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.

Đợi lúc thức dậy thì Hoắc Thâm đã không còn bên cạnh nữa.



Lê Nhất Ninh dụi mắt, cầm điện thoại bên cạnh qua nhìn một cái, đã tám giờ tối.

Cô bỏ lỡ cơ hội ngắm mặt trời lặn rồi.

Trong điện thoại còn có không ít người gửi tin nhắn tới, Lê Nhất Ninh không mở ra xem mà định gọi điện thoại cho Hoắc Thâm.

Vừa gạt ra thì lều bạt bị người ta vén ra.

Cô ngước mắt, người đàn ông cõng theo ánh sáng, trong tay anh cầm theo một cây đèn pin nhỏ nhìn cô: “Dậy rồi.”

Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt: “Ừm.”

Cô vươn tay ra, làm nũng với Hoắc Thâm: “Muốn ôm.”

Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, kéo Lê Nhất Ninh ôm vào lòng.

“Đói không?”

“Đói.”

Hoắc Thâm nói: “Ở đây đợi anh một lúc, anh đi mua cơm cho em.”

“Bây giờ còn không?”

Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Nếu không có thì chúng ta ăn mì ăn liền được không?”

Hoắc Thâm: “……”

Anh nhìn Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Là muốn ăn mì ăn liền, hay là lo không có cơm ăn?”

Lê Nhất Ninh thành thật: “Là…… muốn ăn mì ăn liền.”

“Được, ở đây đợi anh.”

“Ừm ừm.”

Nói không ra cảm giác gì, ban đêm ở trong núi Lê Nhất Ninh bỗng cảm thấy nên ăn chút mì ăn liền mới thích hợp.

Cô nhìn sang những bên khác, không ít người đang ngồi ở bên ngoài lều bạt ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.

Bầu trời đêm vào giờ khắc này đúng là rất đẹp, đẹp đẽ diệu kỳ, sắc đêm mê hoặc lòng người điểm xuyến những ngôi sao, vầng trăng cong cong giống như có thể treo người lên trên đó vậy.

Bởi vì là trên đỉnh núi nên không khỏi khiến người ta sinh ra một loại ảo giác, giống như chỉ cần cô vươn tay ra là có thể hái được mặt trăng vậy.

Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh nhịn không được cười.

Chẳng trách, chẳng trách Hoắc Thâm nói dẫn cô tới đây hái trăng.

Lê Nhất Ninh cong khóe môi, đè vành mũ của mình thấp xuống, lấy trong túi của Hoắc Thâm một chiếc máy ảnh.

Sau khi chụp được mấy bức, Hoắc Thâm bưng theo một bát mì trở lại.

Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, ý cười trên mặt thấy rõ ràng.

Hoắc Thâm cạn lời, nhìn cô nói: “Vui vẻ như vậy?”

Lê Nhất Ninh liếc anh, nhỏ giọng nói: “Anh không hiểu.”

Cô vốn cũng thích ăn mì ăn liền nhưng không có thèm ăn giống như lúc này.

Với lại thân phận của cô bây giờ đã khác trước, những thứ ăn được đều là cao cấp, Lê Nhất Ninh cũng thừa nhận những món ăn đó đều rất ngon, cô cũng rất thích, nhưng nói sao đây…… ăn những món tinh tế nhiều rồi, thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ lại muốn thưởng thức mấy món thông thường.

Chí ít mì ăn liền là món cô nhớ nhung rất lâu rồi.

Cứ cách mấy ngày là nhớ một lần, nhưng lúc ở đoàn phim phải suy xét tới vóc dáng của mình sợ lên ống kính sẽ không đẹp, đương nhiên phải nhịn cơn thèm xuống.

Nay không dễ gì mới có bầu không khí thích hợp như vậy, Lê Nhất Ninh nhất định là thèm rồi.

Hoắc Thâm nhìn cô, ngược lại không nói thêm gì nữa.

Lê Nhất Ninh ăn được một đũa rồi quay đầu nhìn anh: “Anh ăn một miếng không?”

Nói xong, cô lại hối hận.

“Bỏ đi, món này không tốt cho……”

Lời còn chưa nói xong thì Hoắc Thâm đã bắt lấy cái tay của cô đưa cho mình một miếng, sau khi ăn xong, vẻ mặt anh bình thản đánh giá: “Tàm tạm.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô nghệch mặt giống như con gà gỗ nhìn Hoắc Thâm một lúc, dè dặt hỏi: “Không cảm thấy khó ăn sao?”

Hoắc Thâm thưởng thức một lúc, gật đầu nói: “Anh từng ăn rồi.”

Lúc quay phim hoàn cảnh cực khổ, Hoắc Thâm cũng từng ăn mấy lần, có điều gia vị quá nhiều còn không tốt cho sức khỏe, anh không thích lắm.

Lê Nhất Ninh: “…… Ồ.”

Cô cụp mắt, một mình lặng lẽ ăn hết.

Hoắc Thâm nhìn cô một cái, không nói tiếp nữa.



Sau khi ăn uống xong, Lê Nhất Ninh đi tắm rửa, trong núi có chỗ dành cho tắm rửa vừa an toàn lại vệ sinh, cho nên ngược lại không cần lo lắng quá nhiều.

*

Hai người thu dọn một lúc rồi cùng ngồi ngắm cảnh đêm.

Lê Nhất Ninh nép vào lòng Hoắc Thâm, luôn cảm thấy ngày tháng như vậy cũng khá thoải mái, ngoại trừ thiếu đi cảm giác kích thích ra.

Có điều dựa vào nhau thế này, đột nhiên cô phát hiện có điều không ổn.

Cô cúi đầu nhìn cái tay không phải là của mình, ho một tiếng làm ra vẻ bình tĩnh: “Thầy Hoắc, tay anh đang làm gì thế?”

Hoắc Thâm càng bình thản hơn: “Đang mát-xa cho em.”

Lê Nhất Ninh: “…….”

Đây còn là Hoắc Thâm cao ngạo lạnh lùng đó nữa không! Đã nói là không gần nữ sắc rồi mà!!

Lúc đầu cô còn có thể chống đỡ, cuối cùng Lê Nhất Ninh đột nhiên chịu không được nữa.

Cô vùi đầu vào hõm cổ của Hoắc Thâm hít sâu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thầy Hoắc, bây giờ đang ở bên ngoài đấy.”

Giọng nói của Hoắc Thâm khản đặc, cổ họng lăn lên lăn xuống: “Đi ngủ không?”

Lê Nhất Ninh: “…… Được.”

Trong lều bạt, mới đầu Lê Nhất Ninh luôn cảm thấy hình như có thể nghe thấy tiếng đi lại ở bên ngoài.

Cách âm của lều bạt không tốt chút nào, cho dù hai người đã cách khá xa nơi đông người tụ tập nhưng hình như cô vẫn có thể nghe được loáng thoáng.

Giác quan được mở rộng.

Lê Nhất Ninh cảm thấy bản thân ngày càng học được thói xấu rồi, cảm thấy vừa căng thẳng vừa kích thích.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông rơi vào tai cô, khiến đáy lòng cô hơi run rẩy.

Giống như mỗi một động tác ngay cả suy nghĩ của bản thân đều bị động tác và tiếng hít thở của anh dẫn dắt đi.

Ngoài lều bạt náo nhiệt, bên trong cũng vậy.

Ngay tới lúc quan trọng, cô nức nở một tiếng, tay không cẩn thận vạch qua vai anh để lại một vệt dài.

Người đàn ông giống như không có bất kỳ cảm giác gì, anh chỉ kề tai cô nói: “Thả lỏng một chút.”

Lê Nhất Ninh cũng muốn thả lỏng lắm.

Nhưng cô phát hiện bản thân thả lỏng không nổi.

Cô chỉ có thể càng lúc càng thấy căng thẳng.

Rất lâu sau, Hoắc Thâm nằm xấp trên vai cô thở dốc, cả người Lê Nhất Ninh yếu ớt không thể tưởng tượng nổi.

Cô cắn môi của mình, cố gắng không để bản thân kêu ra tiếng.

Chính là rất yếu, như sợ hãi gì đó.

Tiếng hít thở của hai người hòa lẫn vào nhau, trong lều bạt nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Chốc lát sau, Hoắc Thâm cúi đầu hôn mắt của cô, hỏi bằng giọng nặng nề: “Không sao chứ?”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô không muốn nói chuyện, giờ phút này không ổn chút nào.

Trong lều bạt chỉ có một ngọn đèn yếu ớt, là ban đầu Hoắc Thâm lấy đèn pin để chiếu sáng.

Lúc đầu còn đặt ở bên cạnh, giờ không biết đã bị đá tới xó nào rồi, có điều ánh đèn vẫn chiếu sáng lờ mờ.

Hoắc Thâm mượn ánh đèn nhìn cô: “Bà xã.”

Mắt Lê Nhất Ninh run rẩy, xấu hổ đáp một tiếng: “Anh khoang hãy nói chuyện.”

Giọng nói này khiến cô chịu không nổi.

Hoắc Thâm nhìn biểu cảm đó của cô, cúi đầu cười khẽ.

Hai người ôm nhau yên lặng một lúc, sau đó Lê Nhất Ninh đẩy anh một cái, nhỏ giọng oán giận.

“Không thoải mái.”

“Hửm?”

Lê Nhất Ninh nhìn anh: “Em muốn đi tắm.”

Hoắc Thâm hơi ngẩn người, ngừng lại hỏi: “Vậy đi ngay bây giờ?”

“Đợi lát nữa đi, giờ bên ngoài có rất nhiều người phải không?”

Hoắc Thâm nhíu mày lắng nghe âm thanh ở bên ngoài, anh nhìn thời gian, vừa rồi hai người vần vò nhau một lúc, thời gian trôi qua khá lâu rồi.

Thường ở trong núi vào ba bốn giờ là lúc ngôi sao nhiều nhất, anh im lặng chốc lát: “Anh đi xem thử trước?”

“…… Được, anh đi đi.”



Sau khi Hoắc Thâm trở lại, Lê Nhất Ninh mới ra ngoài cùng anh, tắm lại lần nữa rồi trờ về.

Lần này cô không dám động đậy lung tung nữa, Hoắc Thâm ôm cô vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ đi.”

“Ừm.”

Lê Nhất Ninh hơi mệt: “Khuya một chút gọi em dậy ngắm sao.”

“Được.”

Nhưng mà trước khi đi ngủ, Lê Nhất Ninh vẫn không quên lướt weibo.

Lúc này cô mới phát hiện dân mạng đang nói tới chuyện cô và Hoắc Thâm bỏ trốn…… Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, giơ tay chọt cánh tay của Hoắc Thâm: “Xem cái này,”

Hoắc Thâm thuận mắt nhìn một cái: “Nói khá đúng đấy.”

“Đúng chỗ nào?”

Hoắc Thâm: “…… Không phải anh đang dẫn em bỏ trốn tới đây sao?”

Lê Nhất Ninh bĩu môi, vùi đầu vào lòng anh: “Lần sau có thể bỏ trốn tới nơi nào tốt hơn một chút không?”

“Được.”

Hoắc Thâm im lặng suy nghĩ mấy giây, nhìn cô: “Lần sau em muốn đi đâu?”

Lê Nhất Ninh vừa định nói địa điểm, lời tới bên miệng lại bị cô nuốt trở vào, cô nhìn Hoắc Thâm một cái, mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Tự anh nghĩ đi.”

Hoắc Thâm đột nhiên mỉm cười: “Được.”

Lê Nhất Ninh đang lướt weibo vui vẻ thì điện thoại rung một cái, cô liếc nhìn thấy là tin nhắn của Giản Viên Viên và Trương Nhã gửi tới.

Hoắc Thâm tiện thể nhìn một cái, sau khi nhìn thấy tên nhóm thì không khỏi bị sặc ho một tiếng.

“Tên nhóm này của em……”

Mặt Lê Nhất Ninh nóng lên, liếc anh: “Im miệng, không được phép nói chuyện.”

Đôi mắt chứa ý cười của Hoắc Thâm nhìn vành tai đỏ ửng của cô, không tiếp tục chọc cô nữa.

Giản Viên Viên: [Ninh Ninh Ninh Ninh! Cậu và ông xã của cậu bỏ trốn tới đâu rồi?]

Trương Nhã: [Hu hu hu hu chị em xấu, bỏ trốn tại sao không mang bọn tôi theo.]

Lê Nhất Ninh: [Bỏ trốn với ông xã mang các cậu theo làm gì!]

Ba người ở trong nhóm chat ồn ào, một lúc sau, Hoắc Thâm hỏi một câu: “Còn chưa trò chuyện xong sao?”

Lê Nhất Ninh: “…… Anh ngủ trước?”

Hoắc Thâm tà tà nhìn cô một cái, nghiêm túc nhắc nhở: “Chúng ta còn phải cùng ngắm sao.”

Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, chọt mặt của Hoắc Thâm: “Thầy Hoắc, cơn ghen của anh sao mà nặng như vậy chứ.”

Của diễn viên nam muốn ăn, ngay cả giấm của bạn bè nữ giới của mình cũng muốn ăn.

Hoắc Thâm lấy điện thoại qua, gửi vào trong nhóm đó một câu: [Bà xã của tôi muốn ngủ rồi.]

Sau khi gửi xong, anh nhìn Lê Nhất Ninh.

Lê Nhất Ninh xuôi tay: “Điện thoại cho anh, ngủ đi.”

Cô không hề tức giận.

Giản Viên Viên: [? ? ? ?]

Trương Nhã: [? ? ? ? ?]

Hai người như lọt trong sương mù, chỉ đáng tiếc cho tới khuya cũng không nhận được tin nhắn trả lời nào.

Bởi vì — — lúc này hai đương sự đang thân mật quấn quýt bên nhau, ôm lấy nhau mà ngủ.

Kiểu tình yêu ngọt ngào này, thân làm chó độc thân thì không thể nào hiểu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK