Giây tiếp theo, Lê Nhất Ninh nghe thấy hàng loạt tiếng chân người, đến khi cô tỉnh hồn lại thì Trình Dương đã không còn ở trong văn phòng nữa.
Tuy tai bị bịt kín nhưng vẫn còn chút âm thanh nhỏ giọt truyền vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi âm thanh đó hoàn toàn biến mất, cô chớp mắt, hàng mi cong gãi vào lòng bàn tay của Hoắc Thâm khiến lòng anh ngứa ngáy.
Con ngươi Hoắc Thâm sâu thẳm, giọng nói đầy vẻ kìm nén: “Ninh Ninh, đừng chớp mắt nữa.”.
Lê Nhất Ninh: “…… Anh bỏ tay xuống đi.”
Hoắc Thâm: “Ừm.”
Nói xong, Hoắc Thâm bỏ tay xuống.
Lê Nhất Ninh ngẩn người, thấy trong văn phòng chỉ còn lại cô và Hoắc Thâm.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Thâm: “…… Trình Dương đâu?”
“Dẫn đi rồi.”
Lê Nhất Ninh không hiểu.
Hoắc Thâm giải thích đơn giản: “Không phải ai khác, là bảo vệ dẫn đi rồi.”
Lê Nhất Ninh gật đầu ngước mắt nhìn anh: “Tại sao Trình Dương lại đột ngột tới tìm anh? Em cảm thấy vừa rồi cậu ta hình như…… rất giận dữ.”
Thật ra hai anh em bọn họ luôn có mâu thuẫn, nhưng Hoắc Thâm không muốn nhắc tới người này đương nhiên Lê Nhất Ninh sẽ chẳng hỏi tới.
Hoắc Thâm hoảng hốt chốc lát, bình tĩnh nói: “Có liên quan tới một hạng mục.”
Trình Dương không vào làm trong công ty gia đình, anh ta có sự kiêu ngạo của bản thân nhưng…… công ty trong tay anh ta là của cha Hoắc bỏ ra, sở dĩ có thể chống đỡ tới ngày hôm nay đó là vì cha Hoắc dùng tài nguyên của công ty mình ra giúp anh ta.
Tuy cha Hoắc không phải là người đàn ông tốt chẳng chịu trách nhiệm gì đối với gia đình, nhưng đầu óc kinh doanh thì vẫn có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thỉnh thoảng còn có thể vạch kế hoạch cho Trình Dương.
Có điều đó là xưa kia.
Nay phe cánh của Trình Dương ngày một to lớn, quan hệ với cha Hoắc ngày càng tệ đi, cho dù cha Hoắc nói gì thì Trình Dương đều làm như không nghe thấy.
Anh ta có sự tự kiêu, việc gì cũng muốn cạnh tranh với Hoắc Thâm nhưng lần nào cũng thất bại.
Cho dù Hoắc Thâm thi thoảng bị việc quay phim chiếm hết một phần thời gian, chuyện công ty tồn đọng không ít, lúc thật sự bận rộn còn có mấy trợ lý và giám đốc đứng ra phụ giải quyết.
Mà lần này, là Trình Dương nhìn trúng một hạng mục nọ.
Hoắc Thâm ra tay trực tiếp cướp đi trước một bước.
Khi Trình Dương nhận được tin thì giận sôi, chẳng thông báo tiếng nào đã chạy tới đây, ngược lại không ngờ chạm mặt Lê Nhất Ninh.
Lúc Hoắc Thâm nhận được tin, trái tim căng thẳng không thôi.
Thật ra anh cũng có lúc biết sợ hãi, sợ Trình Dương xúc động làm ra chuyện gì đó, cũng sợ bản thân mình tới muộn.
Còn may.
Anh tới kịp.
Nghĩ tới cảnh vừa rồi, Hoắc Thâm cảm thấy cảm giác căng thẳng của mình vẫn còn đó chưa nguôi.
Nghe Hoắc Thâm nói xong, Lê Nhất Ninh sững người rất lâu.
Cuối cùng, cô mới hỏi: “Anh cố ý nẫng tay trên?”
Hoắc Thâm: “…… Cho là vậy đi.”
Trong chuyện làm ăn, nào có chuyện cố ý với không cố ý.
Nếu hạng mục này không liên quan tới công ty và lợi nhuận rẻ mạt thì Hoắc Thâm chẳng bao giờ đi làm. Nhưng nếu có mà lợi nhuận cao cộng thêm hạng mục tốt, tất nhiên anh sẽ đi đoạt lấy.
Lê Nhất Ninh bật cười, vùi đầu vào lòng anh làm nũng: “Vậy anh có từng nghĩ Trình Dương sẽ tới tìm anh?”
“Có nghĩ tới.”
Anh xoa đầu cô nói: “Nhưng không phải tìm em.”
Trình Dương tìm mình chẳng sao cả Hoắc Thâm không hề để ý, cậu ta chẳng thể làm gì được mình, nhưng Hoắc Thâm không chấp nhận cũng như không cho phép Trình Dương tìm Lê Nhất Ninh chuyển cơn oán giận lên người cô.
Lê Nhất Ninh hiểu ý của Hoắc Thâm, cô dở khóc dở cười chọc gương mặt của anh gần kề ngay trước mắt: “…… Anh nói gì đấy.”
Cô lẩm bẩm: “Quan hệ của anh và Trình Dương càng lúc càng tệ rồi đúng không?”
Hoắc Thâm nhấc mí mắt, bình tĩnh hỏi lại: “Có khi nào tốt qua sao?”
Lê Nhất Ninh: “……”
“Vậy Trình Dương……”
Hoắc Thâm nhíu mày nhìn cô, Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Anh không sợ Trình Dương sẽ đi mách ba anh ư?”
Phải biết…… tuy cha Hoắc rất tệ nhưng lại có phần thiên vị Trình Dương, bằng không sẽ chẳng tặng công ty cho anh ta còn giới thiệu khách hàng cho anh ta.
Hoắc Thâm nhíu mày nhìn cô: “Bỏ qua vấn đề này.”
Lê Nhất Ninh: “Tại sao? Anh không sợ Trình Dương…… ưm…….”
Lời còn chưa nói xong, Hoắc tổng nổi ghen khi nghe bà xã nhà mình nhắc tới tên của người đàn ông khác nên dứt khoát che kín miệng cô lại, không cho cái miệng của cô bật ra tên bất kỳ của người đàn ông nào nữa.
Lê Nhất Ninh thất thần tạo cơ hội cho Hoắc Thâm đi vào.
Cô ngâm nga một tiếng, bị Hoắc Thâm hôn tới chóng mặt hoa mắt, mấy vấn đề Trình Dương gì đó đều quên sạch.
Tất cả lực chú ý của cô đều bị người đàn ông này cướp đi hết.
Hơi thở của anh, dáng vẻ của anh lúc hôn mình, còn có…… những động tác mập mờ của anh.
Hôn hồi lâu, Hoắc Thâm thở hổn hển buông cô ra.
Con ngươi của anh sâu thẳm nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của Lê Nhất Ninh hồi lâu, trái cổ lăn lên lăn xuống, Lê Nhất Ninh chưa kịp có phản ứng gì thì anh lại hôn tiếp tục.
Có điều nụ hôn lần này…… không còn mạnh mẽ như vừa rồi.
Hoắc Thâm dịu dàng dỗ dành cô, hôn từng chút từng chút, chậm rãi thong thả giống như đang thưởng thức một món ngon nào đó.
Có khoảnh khắc, Lê Nhất Ninh cảm thấy bản thân cô chính là một con cá muối để mặc Hoắc Thâm cắt xẻ, anh muốn làm gì thì làm cái đó.
Bất kể là lật qua lật lại hay là lật xuôi lật ngược, đều tùy theo ý anh.
Khoảng nửa tiếng sau, Hoắc Thâm hôn nhẹ lên gò má của cô, khàn giọng hỏi: “Không nói nữa?”
Đôi mắt cô ẩm ướt, cánh môi bị anh hôn đỏ bừng trông vô cùng quyến rũ.
Người này…… còn hỏi mình nói nữa hay không.
Cô hờn dỗi liếc Hoắc Thâm một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói gì chứ?”
Hoắc Thâm dịu dàng mỉm cười, đặt nụ hôn lên mắt cô.
“Nói em, tới rồi sao không cho người nói với anh?”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng, vươn tay ôm cổ anh cứ như vậy nằm trong lòng anh.
“Chẳng phải anh nói hôm nay có một hội nghị rất quan trọng sao nên em không nói với anh, dù sao em cũng ngồi đây đợi anh mà.”
Nói xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười, khóe mắt cong cong nhìn anh: “Thế nào, thấy em cực hiểu lòng người đúng không?”
Hoắc Thâm cười mỉm.
Anh giơ tay vuốt chóp mũi của cô còn cúi đầu cắn một cái, nói bằng giọng yêu thương: “Phải.”
Lê Nhất Ninh vui vẻ.
Cô ôm Hoắc Thâm làm nũng: “Bây giờ anh không trở lại cuộc họp nữa sao?”
Hoắc Thâm lắc đầu: “Không cần, trợ lý Lâm sẽ xử lý.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh phì cười.
Cô nhịn không được hỏi: “Anh làm như vậy…… có giống quân vương không lên triều sớm không?”
Hoắc Thâm ngẩn người, đột nhiên kéo cơ thể cô ép sát vào người mình để cô cảm nhận được thứ gì đó.
Lê Nhất Ninh sững sờ, mặt lập tức đỏ lên tới mang tai rồi lan xuống cả cổ.
Cô tưởng chừng như xấu hổ muốn chết.
“Hoắc Thâm!”
Lê Nhất Ninh thở hổn hển gọi một tiếng.
Hoắc Thâm lười nhác đáp lại, giọng điệu rất là lưu manh.
Anh dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn bà xã nhà mình, hạ giọng nhắc nhở: “Em xem, đêm xuân còn chưa làm thì lấy đâu ra quân vương không lên triều sớm?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô không muốn quan tâm tới lão lưu manh và lão biến thái này nữa.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh giẫm lên chân Hoắc Thâm một cái.
Hoắc Thâm cười dịu dàng, nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô cảm thấy rất thú vị.
Anh giơ tay vuốt thẳng mái tóc lại cho cô, thấp giọng hỏi: “Đói chưa?”
Lê Nhất Ninh: “Đói.”
Cô ngước mắt nhìn Hoắc Thâm: “Anh chưa tan làm sao?”
Hoắc Thâm bật cười: “Tan làm rồi, nhưng còn có chút việc chưa làm, đợi anh một lúc?”
“Vâng.”
Hoắc Thâm đi làm việc, Lê Nhất Ninh cảm thấy buồn chán bèn nằm trên sô pha chơi điện thoại.
Cô tìm Trương Nhã và Giản Viên Viên hẹn hai người đó ngày mốt cùng đi ngâm suối nước nóng làm spa.
Kết quả đều bị hai cô nàng từ chối.
Trương Nhã: [Không đi, tôi có hẹn rồi.]
Giản Viên Viên: [Trùng hợp thật, mình cũng có hẹn rồi, cậu chỉ có thể đi một mình thôi.]
Lê Nhất Ninh: [……]
Lê Nhất Ninh bị bỏ rơi cảm thấy rất tủi thân, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Lúc Hoắc Thâm làm việc vô cùng nghiêm túc, ánh mặt trời hoàng hôn chiếu vào rơi ngay trên người anh, cô nhìn chăm chú bỗng bắt đầu thất thần.
Phải công nhận một điều…… Hoắc Thâm của lúc đóng phim và Hoắc Thâm khi ngồi trong phòng làm việc là hai cảm giác khác nhau, một là tương đối tùy hứng, một là nghiêm túc đoan chính.
Cô luôn biết nguyên do vì sao Hoắc Thâm lại đi đóng phim, ban đầu là vì phản kháng, anh không thích cha Hoắc sắp xếp mọi việc của mình nên nản chí ngã lòng.
Sau này, có lẽ là Hoắc Thâm tìm được niềm vui trong việc diễn xuất.
Chí ít tốt hơn công việc hiện tại của anh, anh rất rõ trọng trách bản thân đang gánh trên vai là gì, cũng chính vì lẽ đó cho nên nói muốn tìm một vài chuyện có thể khiến bản thân thả lỏng.
Mà đóng phim, trùng hợp chính là cách tốt nhất để Hoắc Thâm thả lỏng bản thân.
Nghĩ thế, Lê Nhất Ninh đứng dậy đi về phía Hoắc Thâm.
Cô trực tiếp chui vào lòng anh ngồi vào đó.
Hoắc Thâm ngẩn người, nhìn cô cảm thấy kinh ngạc.
“Sao đột nhiên trở nên dính người như vậy?”
Lê Nhất Ninh tựa mặt lên vai anh, đung đưa cái chân nhỏ: “Em làm vậy có chậm trễ công việc của anh không?”
Hoắc Thâm cười, bóp mày nói: “Không có.”
Lê Nhất Ninh nhướng mày, nhìn anh một cách sâu xa: “Thật không?”
Hoắc Thâm: “Thật.”
Nghe người đàn ông này nói lời trái lương tâm, Lê Nhất Ninh bật cười bàn tay sờ tới trái cổ đang cử động của anh: “Từ khi nào Hoắc tổng trở nên dối lòng như vậy thế?”
Hoắc Thâm: “……”
Cổ họng anh lăn lên lăn xuống, túm chặt cái tay đang làm loạn của Lê Nhất Ninh, giọng nói khản đặc: “Đừng động lung tung.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh, nhướng mày đắc ý.
Giống như đang nói — — nhìn đi, anh còn nói em không làm chậm trễ công việc, bị em nắm đúng chỗ yếu rồi đó thôi.
Hoắc Thâm dở khóc dở cười, anh cúi đầu hôn lên môi cô dỗ dành: “Ninh Ninh, nếu em còn làm loạn nữa……” Anh ngừng lại một lúc, cắn vành tai cô nói tiếp: “Chúng ta sẽ dời thời gian rời công ty đi ăn cơm muộn một chút.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Nếu đổi lại thành lúc khác, Lê Nhất Ninh nhất định sẽ trêu chọc tới cùng, ai sợ ai chứ.
Nhưng lúc này cô thấy đói thật rồi, nghĩ vậy cô không dám làm bậy nữa đành tủi thân đứng dậy.
Hoắc Thâm nhìn biểu cảm tủi thân của cô, chỉ cảm thấy vừa thú vị lại đáng yêu.
Cô vợ của anh đáng yêu thật.
Nghĩ thế, anh đứng dậy kéo tay Lê Nhất Ninh nói: “Đi thôi, về nhà ăn hay muốn ra ngoài ăn?”
Lê Nhất Ninh mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Không phải còn chưa làm xong việc sao?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng, ngậm cười nhìn cô: “Mỹ nhân ở bên cạnh, không còn tâm tư làm việc.”
Anh vuốt mũi cô một cái, hỏi bằng giọng quyến rũ: “Hài lòng không?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nhịn không được, bật cười vui vẻ.
“Hài lòng lắm.”
Hoắc Thâm nắm lấy tay cô, tâm trạng cũng tốt hơn.
“Đi thôi.”
“Vậy về nhà ăn, anh gọi điện thoại cho chú Hứa đi, em muốn ăn món chú Hứa làm.”
“Được.”
“Còn nữa còn nữa.”
Cô nhìn anh: “Muốn uống trà sữa.”
Hoắc Thâm ngừng lại, mỉm cười: “Được, anh mua cho em.”
“Vâng ạ.”
Trên đường trở về, Hoắc Thâm đưa Lê Nhất Ninh đi mua trà sữa trước rồi mới lái xe về nhà.
Lúc hai người về tới, chú Hứa đã làm xong một bàn ‘mãn hán toàn tịch’ đợi bọn Lê Nhất Ninh rồi.
Tuy chẳng phô trương quá mức nhưng mấy món Lê Nhất Ninh thích lẫn Hoắc Thâm thích đều có đủ cả.
Cô chỉ ngửi mùi thức ăn thôi mà bụng đã bắt đầu đánh trống kêu to rồi.
“Cảm ơn chú Hứa!”
Chú Hứa cười: “Bà chủ thích là được rồi.”
Đương nhiên Lê Nhất Ninh rất thích.
Cô vui vẻ không thôi, khó nhịn được bắt đầu kêu ca với Hoắc Thâm: “Vẫn là đồ ăn trong nhà ngon nhất, hu hu hu hu thật muốn ra nước ngoài mang cả chú Hứa theo.”
Cái tay cầm đũa của Hoắc Thâm khựng lại, tủi thân nhìn về phía bà xã của mình: “Không muốn mang anh theo?”
Lê Nhất Ninh nói mà chẳng buồn suy nghĩ: “Anh đâu biết làm cơm.”
Hoắc Thâm: “……”
Được, Hoắc tổng anh tiếng tăm lừng lẫy lại có ngày bại dưới quản gia của mình.
Chú Hứa đứng bên cạnh cười nói: “Nhưng bà chủ, có ông chủ thì có tất cả đấy ạ.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, hình như cũng đúng.
Có Hoắc Thâm thì đầu bếp nào cũng có, muốn ăn món gì cũng có.
Nghĩ xong, cô gắp thức ăn nịnh nọt Hoắc Thâm, niềm nở nói: “Vậy thì mang ông xã theo đi.”
Hoắc Thâm: “……”
Chú Hứa: “……”
Rất tốt, lần này tới ông bị bà chủ ghét bỏ rồi, chú Hứa tủi thân.
Đáy mắt Hoắc Thâm ngập ý cười, nhét một miếng thịt cho Lê Nhất Ninh: “Ăn cơm trước đã.”
Lê Nhất Ninh thôi đùa giỡn, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lê Nhất Ninh còn kéo Hoắc Thâm vào trong phòng dạo một vòng.
Đúng là vào trong phòng dạo một vòng thật, bên ngoài rất lạnh cô chịu không nổi.
Hoắc Thâm cũng đi cùng cô.
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, bỗng rực sáng mắt nhìn anh: “Anh muốn đi ngâm nước nóng không?”
Hoắc Thâm: “?”
Lê Nhất Ninh oán giận nhỏ giọng lên án với ông xã nhà mình: “Trương Nhã và Giản Viên Viên đều vứt bỏ em rồi, không làm spa và cùng ngâm nước nóng với em nữa.”
Hoắc Thâm nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Em muốn anh đi ngâm nước nóng cùng em?”
Lê Nhất Ninh hoảng hốt chốc lát, nhìn ý ám chỉ rõ ràng trong mắt Hoắc Thâm.
Cô sững người, vội vàng nói: “Không không không, không cần đâu.”
Cô sợ.
Hoắc Thâm cười, kề tai cô nói: “Thật sự không cần nữa?”
Anh ra chiều nghĩ ngợi: “Thật ra mùa đông ngâm nước nóng rất thoải mái, em muốn ngâm ở nhà hay đi ngâm ở đâu?”
Nói xong, Hoắc Thâm đã bắt đầu sắp xếp lịch trình.
Lê Nhất Ninh khóc không ra nước mắt, tại sao cô lại lấy đá đập vào chân mình chứ.
Tối đó, Hoắc Thâm không có cho Lê xinh đẹp đi ngâm nước nóng, nhưng đã để cô ‘ngâm’ trong bồn tắm rất lâu mới ra.
Cứ coi như là buổi ngâm nước nóng mang tính tượng trưng đi, có điều so với trong tưởng tượng của cô đúng là khác biệt quá lớn.
Lê Nhất Ninh khóc trong lòng.
Thảm quá đi.
Hu hu hu…… cô không nên trêu chọc anh, sao cô lại có thể quên động não chứ.
Tại sao phải đi trêu chọc Hoắc Thâm chứ.
Hoắc Thâm hôn lên mắt cô, cười khẽ: “Thoải mái không?”
Lê Nhất Ninh đá anh một cái: “Không muốn nói chuyện với anh.”
Hoắc Thâm nhướng mày, hạ giọng hỏi: “Bằng không giờ đi ngâm nước nóng?”
Lê Nhất Ninh: “…… Anh điên rồi sao?”
Nửa đêm canh ba muốn đi ngâm nước nóng, đây là định nói với người làm cả nhà rằng…… tối qua họ đã làm chuyện xấu gì ư.
Lê Nhất Ninh vẫn còn rất cần mặt mũi.
Hoắc Thâm nhìn bộ dáng đang nằm trong lòng mình của cô, mỉm cười duỗi tay ôm cô.
“Vậy thì ngủ đi.”
“Ừm.”
Trước khi ngủ, Lê Nhất Ninh dặn Hoắc Thâm: “Đúng rồi, buổi chiều mai em có một buổi live tream, anh nhớ nhắc em để em dậy sớm chuẩn bị.”
Hoắc Thâm đáp: “Được.”
Sáng ngày hôm sau, lúc Lê Nhất Ninh dậy thì đã là mười hai giờ rồi.
Nhìn căn phòng trống rỗng, cô lại tiếp tục nằm trở xuống.
Cô lấy điện thoại lên xem, bên trên có tin nhắn của mấy người Tống Tĩnh gửi tới.
Tống Tĩnh: [Không phải nói hôm nay làm trực tiếp sao, em đi đâu rồi!!]
Tiểu Ngọc: [Chị Ninh Ninh nên dậy rồi!! Phải làm trực tiếp rồi!!]
Trương Nhã: [? ? ? Cái con người không đáng tin này, bị Hoắc tổng giày vò tới dậy không nổi rồi phải không, còn dám nói hôm nay hẹn bọn tôi đi ngâm nước nóng, bọn tôi đang ở dưới lầu đợi cô lâu lắm rồi này! Tại sao cô còn chưa dậy!]
Giản Viên Viên: [Xin hỏi bà Hoắc, bọn mình có thể lên lầu không?]
Lê Nhất Ninh: “……”
Lúc Lê Nhất Ninh xuống lầu, Trương Nhã và Giản Viên Viên đang được chú Hứa phục vụ thoải mái.
Trước mặt hai cô nàng bày các món điểm tâm xinh xẻo, còn có các loại thức uống khác.
Cô nhìn lướt qua, khựng lại hỏi: “Hai người các cậu…… tới từ lúc nào thế?”
Trương Nhã liếc cô: “Mười giờ, đợi cô hai tiếng rồi đấy.”
Lê Nhất Ninh: “…… Chẳng phải nói không có thời gian sao?”
Giản Viên Viên ‘ồ’ một tiếng, ngáp một cái rồi nói: “Hoắc tổng nói hôm nay cậu muốn làm trực tiếp, bảo bọn mình tới cổ vũ cậu.”
“Đúng, sợ cô căng thẳng.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô bật cười nhìn hai cô nàng: “Các cậu xác định không phải tới đây để ăn chực nhà mình?”
Trương Nhã chớp mắt, vẻ mặt đoan chính: “Chú Hứa, trông con giống tới ăn chực lắm sao?”
Chú Hứa đáp càng nghiêm túc hơn: “Đương nhiên không có, Trương tiểu thư chỉ ăn có ba miếng bánh ngọt, còn uống một ly rượu vang mà thôi, là loại rượu Hoắc tổng tự cất lên.”
Trương Nhã: “……”
Lê Nhất Ninh ngồi bên cạnh ha ha cười lớn, nhìn cô ấy nói: “Không phải ăn chực uống chực đó sao?”
Trương Nhã trừng cô, phản bác: “Thế nào, còn không cho khách tới nhà ăn?”
“Cho.”
Lê Nhất Ninh cười nói: “Đương nhiên là cho, hai cậu đợi mình một chút rồi đi làm spa trước, mình sẽ dời buổi trực tiếp xuống ba giờ chiều, không chừng lúc đó người vào xem sẽ nhiều hơn.”
“Tùy cậu.”
Chiều hôm đó, Lê Nhất Ninh làm xong spa thư giãn cả người rực rỡ hẳn lên, vừa trắng lại vừa mềm.
Trương Nhã ở bên cạnh nhìn thấy, ủ rũ nói: “Coi như tôi biết tại sao anh Hoắc Thâm lại thích cô rồi?”
Lê Nhất Ninh: “Tại sao?”
Trương Nhã liếc cô, lấy làm hâm mộ: “Da của cô sao lại có thể trơn bóng nhẵn mịn như thế chứ? Đến tôi cũng yêu thích không rời tay được rồi này.”
Lê Nhất Ninh nhìn cái tay của cô ấy nhanh chóng tránh xa, nói nghiêm túc: “Đừng sờ lung tung, ông xã của tôi sẽ ghen đấy.”
Trương Nhã: “……”
“Đi thôi, đi làm livestream nào.”
Giản Viên Viên và Trương Nhã gật đầu: “Bọn mình sẽ ngồi bên cạnh nhìn cậu làm, cậu làm cho tốt vào, có gì cứ gọi bọn mình.”
Cô ấy nói: “Hôm nay bọn mình chính là người hầu của bà Hoắc.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Hai người các cậu còn có thể hài hước hơn nữa không?”
Trương Nhã và Giản Viên Viên đồng thanh: “Có thể.”
Lê Nhất Ninh không còn gì để nói.
Đúng ba giờ, Lê Nhất Ninh kết nối vào kênh trực tiếp.
Vừa kết nối thông, lập tức có rất nhiều fan đi vào.
[A a a a a đợi được rồi đợi được rồi!!]
[Má ơi!! Ninh Ninh đây là cái gì?!]
[Trời ạ, tôi nhìn thấy bức tường sau lưng Ninh Ninh rồi, đó là cái gì?!]
[Tôi tới rồi!! ! Ninh Ninh chào buổi chiều.]
……
Lê Nhất Ninh cười rạng rỡ chào hỏi với mọi người: “Chào buổi chiều mọi người, buổi livestream mong đợi đã lâu tới rồi đây.”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Buổi livestream hôm nay coi như là phúc lợi của mười triệu fan nhé được không.”
Vừa rồi cô có nhìn lướt qua, thì ra fan của mình bất tri bất giác đã tăng lên mười triệu rồi, tuy trong đó đa số có thể là do Sina nhét vào nhưng chuyện này vẫn đáng để chúc mừng một chút.
Fan: [A a a a a a phúc lợi của sáu trăm ngàn bảy trăm ngàn tám trăm ngàn chín trăm ngàn đều không có sao!]
[Hu hu hu hu được ạ được ạ, nhưng Ninh Ninh có thể đồng ý với bọn em, sau này mỗi lần phát phúc lợi đều làm livestream được không.]
[A a a a a Ninh Ninh xinh đẹp quá đi thôi!! Hu hu hu hu chịu không nổi nữa! Nhìn gần da mặt của chị tốt thật đó.]
[Hu hu hu tôi đồng ý!]
……
Lê Nhất Ninh cười, giải thích đơn giản: “Thật ra buổi livestream hôm nay tính là phúc lợi mà cũng coi như là một cuộc phỏng vấn nho nhỏ đi, tôi không muốn để phóng viên phỏng vấn, cứ ở đây giải đáp một số vấn đề mà mọi người tò mò.”
Cô chớp mắt, hài hước nói: “Mọi người có vấn đề gì hôm nay có thể hỏi, tôi sẽ chọn ra hai mươi câu để đáp thế nào?”
Không đợi fan vui vẻ, cô lập tức nói ngay: “Đương nhiên…… có thể đáp thì sẽ đáp, không thể thì sẽ không nói nhé.”
Fan: “Được!!”
Chỉ cần là có thể giải đáp vấn đề thì những chuyện khác họ không quan tâm.
Lại nói, ở đây những vấn đề Lê Nhất Ninh không thể đáp rất ít, phần lớn đều là những câu nằm trong phạm vi cô sẽ trả lời.
Ban đầu, Lê Nhất Ninh còn nghiêm túc giải đáp thắc mắc của dân mạng.
Cô và mọi người giao lưu rất tốt, mọi người cũng nhiệt tình.
“Phơi bày thân phận thì sao?”
Cô cười: “Thật ra mới đầu tôi vào giới này chỉ mang tâm thái muốn chơi đùa, chuyện đó tôi thừa nhận, nhưng sau này tôi phát hiện bản thân thích đóng phim thì bắt đầu trở nên nghiêm túc, còn như tại sao không phơi bày thân phận chủ yếu là sợ mất mặt gia đình.”
Gương mặt cô đẹp đẽ, làn da trắng nõn, ngồi ở trước camera cho dù chẳng dùng kính lọc nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Fan hâm mộ đều rất tán thành với suy nghĩ của cô.
Ủng hộ nhiệt tình, đạn mạc gần như che kín cả màn hình.
Lê Nhất Ninh nhìn thấy một câu hỏi, có liên quan tới cô và Giang Nguyên.
Cô im lặng chốc lát, sau đó cũng có không ít người bắt đầu hỏi tới vấn đề này.
Cô mỉm cười, trả lời rất kiên nhẫn: “Hỏi chuyện của tôi và Giang Nguyên sao?”
Cô nói: “Thật ra chẳng phải không thể nói, tóm lại là… lúc tôi mới vào giới này đúng là rất thưởng thức anh ấy, cái show tuyển chọn đó mọi người đều xem cả chứ, Giang Nguyên khá đẹp trai, tôi là nhan khống cho nên bỏ phiếu truy tinh thôi, còn nếu nói thích… thì chưa tới bước đó, hơn nữa tôi rất đa tình.”
Cô chớp mắt nói: “Tôi thích rất nhiều nghệ sĩ, ví dụ như cô Phó này cô Mạnh này tôi đều rất thích.”
“Nghệ sĩ nam thì sao?”
Lê Nhất Ninh phì cười, nhướng mày ống kính: “Tôi khá thích thầy Cố Diên Trạch, còn có Mộ Tùng Nam hài hước cực kỳ đáng yêu.”
Fan hâm mộ: [Còn thầy Hoắc thì sao!! !]
[Cô Lê, bọn em quan tâm thầy Hoắc cơ!!]
[Hu hu hu hu thầy Hoắc của chúng ta thảm quá đi, cô Lê liệt kê nhiều cái tên như vậy mà lại không có chỗ cho thầy Hoắc, thảm quá.]
[Thầy Hoắc của tôi…… tủi thân.]
[Hu hu hu hu nếu thầy Hoắc của tôi nhìn thấy, vậy có đau lòng không đây?]
……
Nhìn những đạn mạc đó, Lê Nhất Ninh nhướng mày hỏi: “Hóa ra thầy Hoắc không có ở đây sao?”
Fan: ? ? ? ?
Cái gì?! Thầy Hoắc cũng đang xem live?!
Lê Nhất Ninh mỉm cười vui vẻ, nghĩ ngợi rồi nói: “Bỏ đi, thầy Hoắc xấu hổ, mọi người cứ coi như anh ấy không ở đây đi.”
Hoắc Thâm đang ngồi trước màn hình: “……”
Anh nhìn vẻ mặt đắc ý của người trong ống kính, tay khựng lại rồi bấm vào tặng quà, coi như đáp lại Lê Nhất Ninh.
Khi mọi người đang ồn ào thảo luận thầy Hoắc ‘có ở đây hay không’ thì có mấy hàng chữ cực lớn bay qua.
Là “11111” tặng quà cho Lê Nhất Ninh.
Lại là du thuyền.
[A a a a a a là thầy Hoắc, thầy Hoắc tới rồi!!]
[Hu hu hu hu tại sao rõ ràng hai người này chẳng nói với nhau câu nào nhưng vẫn cảm thấy ngọt như vậy chứ!]
[Trời ạ, câu trả lời này của thầy Hoắc quá mạnh rồi!]
[Đây là ám hiệu bí mật của hai người phải không, ngọt quá đi hu hu hu hu.]
[Hôm nay tôi là quả chanh tinh!!]
……
Lê Nhất Ninh bật cười, cong môi nói: “Cho nên muốn hỏi mọi người…… bây giờ thầy Hoắc có ở đây không?”
Fan hâm mộ đồng thanh: [Có!! !]
Lê Nhất Ninh cười, ngừng lại nói tiếp: “Vừa rồi nói đến đâu rồi, nói tới nghệ sĩ tôi thích phải không.”
Cô nói chậm rãi: “Tại sao không có thầy Hoắc ư.”
Cô nghĩ ngợi, nhìn vào ống kính nói: “Bởi vì thầy Hoắc không chỉ là nghệ sĩ tôi thích.”
Lê Nhất Ninh cười cười nói từng chữ một: “Mà trong cuộc sống anh ấy còn là người tôi yêu.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK