Thật ra không cần đáp án nữa nhưng lúc này Lê Nhất Ninh lại muốn kiêu ngạo thêm một chút.
Phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng huống chi cô và Hoắc Thâm bây giờ…… cũng xem như là phát triển tương đối nhanh.
Người khác cho rằng họ là đôi vợ chồng kết hôn hơn một năm rồi, nhưng Lê Nhất Ninh rất rõ, cô không phải là Lê Nhất Ninh của nguyên bản cũng chưa từng tìm hiểu và có quan hệ gì với Hoắc Thâm.
Ban đầu sự hiểu biết của cô về Hoắc Thâm đều tới từ quyển tiểu thuyết đó.
Bây giờ — — cô trở thành đương sự rồi, tuy càng lúc càng hiểu anh nhiều hơn nhưng trên thực tế không dám xác định anh có đúng như những gì bản thân hiểu hay không.
Chí ít ngay tại lúc này, cô không dám khẳng định trăm phần trăm đáp án cô dự đoán giống với đáp án của Hoắc Thâm.
Cô đỏ mặt, ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Tay của Hoắc Thâm hãy còn giam trên người cô, cứ giữ tư thế một đứng một ngồi mà đối mắt nhìn nhau. Cô ngẩng đầu lên lập tức chạm phải đôi mắt giống như đốm lửa vậy.
Người Lê Nhất Ninh cứng đờ, lời muốn hỏi bỗng chốc hỏi không ra nữa.
Cô mím môi đột nhiên há miệng cắn lên cằm của Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm bị đau nhíu mày một cái nhưng không ngăn cản động tác của cô.
Lê Nhất Ninh cố ý dùng răng ma sát cằm của anh một cái, nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm của anh mới buông ra lẩm bẩm một câu: “Em không biết.”
Hoắc Thâm nhìn vẻ mặt của cô lúc này ngược lại không muốn tính toán với cô. Anh híp mắt mỉm cười, giơ tay xoa vành tai nóng bỏng của cô, thấp giọng hỏi: “Thật sự không biết?”
Trong phòng được ánh mặt trời bao phủ, không gian yên ắng duy chỉ có giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang ở bên tai, Lê Nhất Ninh chẳng ừ hử gì cả, cơ thể cô hơi run một cái luôn cảm thấy Hoắc Thâm đang cố ý.
Cô cắn môi không lên tiếng.
Bỗng Hoắc Thâm giơ tay nắm cằm của cô, ép cô buông cánh môi đang cắn ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cúi đầu, dịu dàng phủ xuống một nụ hôn.
Lông mi Lê Nhất Ninh hơi run rẩy.
Cô duỗi tay ra chủ động ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Ở lần thứ hai sắp nghẹt thở thì có tiếng chuông điện thoạt đánh gãy hai người.
Lê Nhất Ninh đẩy vai Hoắc Thâm, đưa ra lời kháng nghị: “Điện thoại.”
Vẻ khó chịu trên mặt Hoắc Thâm rất sâu, đối với cuộc điện thoại quấy nhiễu chuyện tốt của vợ chồng hai người tâm tình của anh rất chi là không tốt.
Nhưng Lê Nhất Ninh kiên trì muốn nghe, anh đương nhiên không còn cách nào khác.
Lê Nhất Ninh móc điện thoại ra nhìn một cái, là Tiểu Ngọc gọi tới.
Cô đẩy Hoắc Thâm ra, nhẹ nhàng ho hai tiếng: “Alo, Tiểu Ngọc làm sao vậy?”
Bên truyền tới giọng nói cẩn thận dè dặt của Tiểu Ngọc: “Chị Ninh Ninh, thầy Hoắc đi chưa ạ?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nhìn người đàn ông đã xoay người đi vào phòng tắm, nhếch khóe môi còn ẩm ướt một cái: “Có chuyện gì không?”
Tiểu Ngọc thở phào một hơi: “Vừa rồi em không làm chị mất mặt chứ, đây là lần đầu tiên em gặp thầy Hoắc ở ngoài đời nên có hơi căng thẳng.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh phì cười: “Không có.”
Cô an ủi Tiểu Ngọc, dịu giọng nói: “Không sao đâu, em ngủ trưa một chút đi.”
“Dạ được ạ, buổi chiều còn tới tổ làm phim không ạ?”
Lê Nhất Ninh vừa muốn nói đi nhưng nhớ tới người đàn ông nào đó còn ở trong phòng, cô bèn sửa miệng: “Đến lúc đó rồi hãy hay, buổi chiều chị xin cho em nghỉ phép, em đi tìm bạn bè trước kia của em đi chơi cũng không sao, chị muốn đi dạo một mình.”
“Nhưng chị Tống nói……”
Lê Nhất Ninh khựng lại: “Chị muốn ăn tối với thầy Hoắc, em cũng muốn theo sao?”
Tiểu Ngọc: “……”
Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh mới nhảy xuống khỏi mặt bàn.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cô xoay đầu nhìn chiếc gương toàn thân ở bên cạnh.
Trong gương…… quần áo của mình đã bị làm cho lộn xộn nhăn nhúm rồi, còn trên mặt…… thì là một quầng hồng đỏ ửng, son môi trên miệng sớm đã trôi mất không thấy nữa.
Lê Nhất Ninh xoa cái mặt nóng bừng của mình, vội vàng rút một tờ khăn giấy chùi son môi đi bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Vừa làm xong thì Hoắc Thâm ra khỏi phòng tắm.
Anh rửa mặt xong, trên mặt còn có giọt nước men theo hàm dưới lăn vào trong quần áo.
Khoảng cách của hai không xa không gần, Hoắc Thâm nhìn cô, ngoắc ngoắc tay: “Gọi điện thoại xong rồi?”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng, “Anh…… một mình anh tới đây?”
Hoắc Thâm nhướng mày, kéo cô ngồi lên chân của mình.
Lê Nhất Ninh hơi không quen hành động thân mật thế này, nhưng mấy phút sau…… hình như đã có thể thích ứng hoàn toàn rồi.
“Không phải.” Hoắc Thâm nói: “Lái xe đưa anh tới đây.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô im lặng chốc lát, cố khống chế trái tim đang đập tăng tốc của mình muốn nghĩ cách chuyển sang đề tài khác.
“Vậy anh ăn cơm chưa?”
Hoắc Thâm dừng chốc lát: “Chưa ăn.”
*
Khách sạn Lê Nhất Ninh đang ở là do đoàn làm phim đặt, tuy cô tới sớm nhưng đoàn làm phim không có tính toán mấy ngày này của cô, cũng trực tiếp đặt phòng cho cô.
Khách sạn này được xem như là tốt nhất ở quanh đây, nhất định không tốt hơn so với những khách sạn trước kia Hoắc Thâm ở.
Suy cho cùng Lê Nhất Ninh chỉ là một vai phụ, đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vai chính.
Nhưng mà cô không để ý, không kiêu ngạo tới bước đó. Có điều lúc này nhớ tới muốn ở đây ăn cơm với Hoắc Thâm, đột nhiên cô cảm thấy gian phòng rất chật hẹp, không gian chật chội khiến cô đi tới đâu cũng giống như có thể đụng phải Hoắc Thâm.
Đối với chuyên ăn uống Hoắc Thâm không kén chọn lắm, dẫu sao cũng là một diễn viên, cảnh tượng nào cũng từng gặp qua rồi.
Sau khi hỏi ý kiến anh xong, Lê Nhất Ninh gọi hai món ăn thanh đạm một chút.
Khi gọi xong, cô nhìn người đàn ông đang đứng gọi điện thoại ở trước cửa sổ sát đất, liếc nhìn hai cái rồi lặng lẽ dời mắt đi.
Lê Nhất Ninh mở nhóm chat nhỏ của cô và bọn Giản Viên Viên ra, dùng từ ‘a a a a’ để mở đầu, biểu thị tâm tình kích động lúc này của mình.
Lê Nhất Ninh: [Hoắc Thâm về rồi! ! !]
Giản Viên Viên: [Sau đó thì sao, cậu còn sống không?]
Trương Nhã: [?]
Giản Viên Viên: [Hoắc Thâm không giày vò cậu tới chết đi sống lại chứ?]
Lê Nhất Ninh: [……]
Cô nhớ tới nụ hôn vừa rồi, liếm môi một cái — — nếu lúc đó không có điện thoại cắt ngang, có thể không?
Thật ra cô không biết.
Nếu nói Hoắc Thâm muốn, có lẽ Lê Nhất Ninh sẽ không kiêu ngạo từ chối, nhưng trong nhận thức của cô — — Hoắc Thâm không phải là người như vậy.
Anh không giống loại người xúc động như vậy.
Nếu nói đi sơn trang nghỉ mát trói mình về là hành vi xúc động, vậy thì vừa rồi, Hoắc Thâm nhất định không thể đâu.
Nói không rõ được là tại vì sao nhưng cô cảm thấy là không thể.
Hai người tuy là vợ chồng nhưng thời gian ở chung và hiểu biết về nhau rất ít.
Đương nhiên — — là không trừ ra đoạn thời gian Lê Nhất Ninh hiểu lầm anh.
Nhưng mà đám chị em trong nhóm này lại không cho là vậy.
Giản Viên Viên: [Cái dấu chấm lửng này của cậu là có ý gì, cảm thấy các cậu phát triển quá nhanh? Làm ơn, hai người đều là quan hệ vợ chồng có giấy chứng nhận rồi, nếu đã xác định thích rồi thì tại sao không tranh thủ hưởng thụ cuộc sống vợ chồng!]
Trương Nhã: [Đúng vậy, chuyện tình yêu của nam nữ trưởng thành đều không phải là…… thế này thế nọ sao.]
Giản Viên Viên: [Nhìn không ra bộ dáng cô vậy mà khá hiểu phương diện này nha.]
Trương Nhã: [? ? ? Ai là Á Tử (1)?]
Giản Viên Viên: [Cô chứ ai.]
Trương Nhã: [Tên tôi không phải là Á Tử! ! ! ! ! Tôi tên Trương Nhã!! Nhã trong nho nhã!]
Giản Viên Viên: [Như nhau cả thôi, bây giờ là vấn đề của Lê Nhất Ninh, cô đừng dời lực chú ý của tôi.]
Lê Nhất Ninh nhìn hai người tranh cãi cảm thấy rất chi là cạn lời.
Cô muốn nói chút gì đó nhưng phút chốc lại phát hiện bản thân hình như không có gì muốn nói cả. Hai người họ nói rất đúng, cô phản bác không nổi.
Lúc đang suy nghĩ thì Hoắc Thâm đã cúp điện thoại và nhìn về phía cô.
“Buổi sáng tới đoàn làm phim rồi?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Ừm.”
“Cảm thấy thế nào?”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, nhẹ nhàng nói: “Không tệ, khá thích bầu không khí của đoàn làm phim.”
Nghe xong, bước chân của Hoắc Thâm khựng lại, cúi đầu nhìn cô: “Thích bầu không khí đó?”
“Ừm.” Lê Nhất Ninh không phát giác được lời này của Hoắc Thâm có gì không ổn, lẩm bẩm một mình: “Các diễn viên đều khá đáng yêu, cảm giác rất dễ ở chung.”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, bỗng nhớ tới chuyện trên weibo.
Anh híp mắt, nặng nề hỏi: “Em và Mộ Tùng Nam có quan hệ không tệ?”
Lê Nhất Ninh: “?”
Cô ngơ ngác nhìn Hoắc Thâm: “Sao lại nói như vậy?”
Hoắc Thâm không lên tiếng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, đột nhiên Lê Nhất Ninh giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời.
“Anh…….” Cô nuốt nước miếng, nghẹn một cái rồi hỏi: “Hoắc Thâm…… vẻ mặt cùng giọng điệu này của anh, đừng nói anh đang ăn giấm của Mộ Tùng Nam đấy nhé?”
Hoắc Thâm: “……”
Anh vẫn giữ im lặng như cũ.
Lê Nhất Ninh biết bản thân đoán đúng rồi, loại tâm tình vui sướng đó phút chốc lại tăng nhiều thêm một chút. Khóe môi cô cong lên, nhịn không được đắc ý nói: “Em với anh ta không có gì được không, hơn nữa chỉ mới quen hôm qua, loại giấm này anh cũng ăn?”
Cô nói hăng say, tự mình vui vẻ một mình.
“Trước kia em còn cho rằng anh……” Lê Nhất Ninh nói tới một nửa thì kẹt hết ở trong cổ họng.
“Anh làm sao?”
Hoắc Thâm đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
Lông mi Lê Nhất Ninh run rẩy, ngập ngừng ấp úng nói cho xong mấy chữ cuối cùng: “Cho rằng anh…… không để ý những chuyện này.”
Hoắc Thâm dõi theo cô, đột nhiên mỉm cười: “Ừm.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô liếc Hoắc Thâm, dáng vẻ không tin.
Sắc mặt Hoắc Thâm tự nhiên giống như nhìn không ra gì khác thật.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh bại trận.
Được thôi, Hoắc • tổng tài bá đạo • Thâm không bằng lòng thừa nhận bản thân đang ghen, thân làm bà xã ‘thấu hiểu lòng người’, Lê Nhất Ninh cô tuyệt đối không vạch trần.
Cô mỉm cười, lộ ra tám cái răng: “Nếu đã như vậy, vậy anh hỏi Mộ Tùng Nam làm gì, trước kia hai người có quen biết sao?”
Hoắc Thâm: “……”
Hoắc Thâm nghe thấy cái tên đó thì lạnh mặt bỏ lại một câu: “Không quen biết.”
Lê Nhất Ninh nhịn không được phì cười ra tiếng.
Hoắc Thâm quay đầu nhìn cô một cái.
Cô nhanh chóng ngậm miệng lại, đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Lê Nhất Ninh vội vàng chạy đi mở cửa, sau khi nhận hai phần ăn mới đóng cửa lại, vừa quay đầu thì Hoắc Thâm đã đón lấy đồ từ trong tay cô rồi.
*
Hai người ngồi trên bàn nhỏ ăn cơm.
Không có tiếp tục vấn đề vừa rồi, Lê Nhất Ninh không đói lắm, vừa rồi cô mới ăn qua, lúc này cũng chỉ là muốn bên cạnh Hoắc Thâm nên chỉ ăn qua loa hai miếng.
Lúc sơ ý, ánh mắt của cô lại đặt lên người của người đàn ông đối diện.
Hoắc Thâm không hổ là người của đại gia tộc nuôi lớn, lúc ăn cơm không phát ra tiếng, nho nhã không thể tưởng tượng nổi, vừa nho nhã nhưng lại vừa nhanh.
Cô không biết kỹ năng này Hoắc Thâm luyện ra thế nào.
Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của người đàn ông này đều có sức hút kỳ lạ.
Tầm mắt Lê Nhất Ninh di chuyển, rơi trên đôi tay có khớp xương rõ ràng của anh, gần đây cô hay lướt weibo, mỗi lần nhìn thấy chủ đề tay đẹp của nghệ sĩ thì y như rằng nhất định sẽ có hình tay của Hoắc Thâm.
Không ít người cảm thấy tay anh rất đẹp, vừa thon dài vừa đẹp đẽ, đàn dương cầm nhất định sẽ rất đẹp mắt.
Đương nhiên — — cũng có không ít fan có tư tưởng hơi lệch lạc, phía dưới thường xuyên dùng các loại từ ngữ ám chỉ, nói ngón tay Hoắc Thâm thon dài linh hoạt…… bà xã tương lai chắc sẽ được hưởng phúc này nọ.
Vừa nghĩ tới đây, Lê Nhất Ninh lập tức bị nước bọt của mình làm sặc.
Hoắc Thâm ngước mắt, đưa một ly nước cho cô.
Lê Nhất Ninh nhanh chóng nhận lấy, sau khi uống xong mới cảm thấy bản thân như được sống lại.
Bỗng, đối diện truyền tới giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Nghĩ gì thế, mặt đỏ như vậy.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK