Mục lục
Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người trừng to mắt nhìn chiếc trực thăng cách đó không xa, kinh ngạc tới mức không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung.

Nửa ngày sau, fan trong kênh trực tuyến mới điên cuồng phát biểu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Ngầu ngầu ngầu mẹ tôi ơi ai không phục cũng phải phục Lê Nhất Ninh, như vầy mà cũng có thể để người nhà tìm được mình!]

[Ôi đệt ôi đệt, Lê Nhất Ninh đã nói cho tôi biết một hiện thực rất tàn khốc, phải cố gắng kiếm tiền mới có thể không kiêng nể gì như vậy, mọi người vừa nói cô ấy đang nằm mơ, cô ấy lập tức đưa giấc mộng thật trăm phần trăm xuất hiện trước mặt mọi người!]

[A a a a a a mẹ ơi tôi quá thích cách thức vả mặt của Lê Nhất Ninh rồi, trong nhà này có mỏ đúng không!]

[Woa woa woa, trông sắc mặt của Hề Tử Đồng khó coi quá đi ha ha ha ha ha.]

[Không biết vì sao ấn tượng Hề Tử Đồng cho tôi luôn không tốt lắm, tuy cô ấy không nổi nóng nhưng luôn cảm thấy trong lời cô ấy nói có kim, bây giờ nhìn thấy máy bay có phải hối hận chết rồi không!]

[Nếu tôi là Lê Nhất Ninh, tôi sẽ không cho bọn họ lên máy bay.]

…………

Không cho lên máy bay là không thể nào.

Lê Nhất Ninh không chỉ cho họ lên máy bay mà còn cho họ lên trước nữa.

Cô đi sau cùng.

Cuối cùng, thuận đường còn đón cả Đồng Nhiễm và Giang Nguyên cùng Phương Văn Lăm và người khách trọ kia lên, tất cả mọi người cùng trở về.

Sau khi về tới quán trọ, Lê Nhất Ninh vui vẻ không thôi.

“A a a a chú Hứa sao chú tới nhanh như vậy!”

Chú Hứa chớp mắt với Lê Nhất Ninh: “Nhận sự nhờ vả của người ta tới đưa thuốc.”

“Cái gì?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chú Hứa lấy ra, là một hộp thuốc bôi da.

Cô sững người, chớp mắt nhìn chữ cái tiếng Anh ở bên trên chẳng nhận ra được mấy chữ kia: “Thuốc trị bỏng?”



“Đúng vậy, tay cô không phải bị thương sao?”

Nghe xong, lúc này fan trong kênh trực tuyến mới phát hiện ra.

[Lê Nhất Ninh bị thương chỗ nào vậy.]

[Là tay đấy, buổi trưa lúc làm thịt kho tàu hình như thấy có dầu văng lên cổ tay cô ấy rồi.]

[Thật đau lòng, bị dầu văng trúng thật sự rất đau, trước kia lúc tôi học nấu ăn cũng thường xuyên bị, hơn nữa còn dễ bị phồng nước.]

[Chịu không được nữa, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để gióng trống khua chiêng như vậy sao? Trên người ai mà không có chút vết sẹo chứ?]

[Lầu trên ác vừa phải thôi, nghệ sĩ nữ nhất định không giống người thường rồi, trên người bọn họ sao dám để lại sẹo, đúng là cạn lời.]

[Chỉ có tôi hâm mộ Lê Nhất Ninh thôi sao! Bị bỏng một chút sau đó người nhà vượt ngàn dặm đưa thuốc tới, cái nhà này thật cưng chiều cô ấy quá rồi đó!!]

Lê Nhất Ninh cũng bất ngờ.

Cô tìm Hoắc Thâm đòi bồi thường, sau khi người đó không đồng ý cô cũng từ bỏ suy nghĩ này rồi. Bản thân cô chính là ôm suy nghĩ…… dù sao anh cũng nhiều tiền, thôi thì lừa một vố đi.

Đương nhiên, chuyện này chỉ giới hạn với Hoắc Thâm thôi.

Cho nên dù không lừa được nhưng cô cũng không tức giận.

Nhưng lúc này nhìn thấy thuốc bôi trước mặt, Lê Nhất Ninh hơi không biết nên phản ứng thế nào.

Hoắc Thâm lại để chú Hứa tới đưa thuốc cho cô?!

Thuốc này……. Hình như còn khiến người ta cảm động hơn cả việc cô lừa Hoắc Thâm mấy cái túi xách nữa.

Lê Nhất Ninh không biết nói sao tâm tình của mình lúc này, chính là có hơi cảm động nói không nên lời và hoảng hốt không biết từ đâu tới.

Cô mím môi, nhìn chú Hứa: “Không phải do bản thân chú muốn tới sao?”

Chú Hứa mỉm cười: “Đương nhiên, tôi nào có quyền lợi xin điều động máy bay trực thăng chứ.”

Lê Nhất Ninh “ồ” một tiếng, cố ép khóe môi đang vểnh cao lên của mình xuống: “Vậy chú Hứa thay con cám ơn anh ấy nhé.”

Nghe xong, chú Hứa buồn cười nhìn cô: “Chuyện này phải đích thân tiểu thư cám ơn mới có thành ý.” Ông nhìn một cái: “Buổi tối còn cần làm cơm không?”

“Cần ạ.”

“Vậy chú Hứa tới giúp nhé?”

Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn nhân viên công tác: “Được không?”

Nhân viên công tác không còn gì để nói nữa, nghĩ dù sao cũng sắp kết thúc rồi nên gật đầu: “Được.”

Lê Nhất Ninh cười rạng rỡ: “Được ạ, cám ơn chú Hứa!! Muốn ăn món cá kho chú Hứa làm!”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Du và Tề Thao tỏ vẻ khâm phục đối với năng lực muốn máy bay trực thăng là có thể niệm chú điều máy bay trực thăng tới của Lê Nhất Ninh, đồng thời cũng có cái nhìn mới về Lê Nhất Ninh.

Với năng lực này không phải là gia đình bình thường có thể chống đỡ được đâu.

Sau khi về tới quán trọ, Hề Tử Đồng lấy lý do cơ thể không khỏe về phòng nghỉ ngơi, Lê Nhất Ninh cũng không hơi sức quan tâm người này nữa dù sao ngày mai cô ta cũng đi rồi.

Tối đó một đám người ăn một bữa tối nhộn nhịp do chú Hứa làm, đối với tay nghề của ông luôn khen ngợi không ngớt.

Ngày hôm sau, Hề Tử Đồng và hai khách trọ khó đối phó kia rời khỏi quán.

Bọn họ còn một đợt khách trọ mới, đợt khách trọ cuối cùng là bạn bè của Lâm Du và Tề Thao, ấm áp hơn rất nhiều.

Tới ngày cuối cùng, Lê Nhất Ninh nhìn nơi này quả thật có chút không nỡ, đương nhiên, chỉ có một chút xíu thôi.

Cô vẫn rất muốn về nhà, cô nhớ nhung căn phòng quần áo của cô rồi hức hức hức.

*

Chạng vạng ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh cuối cùng cũng về tới nhà.

Việc đầu tiên sau khi về nhà, cô nhìn cũng không thèm nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha phòng khách, sau khi ném hành lý cho chú Hứa rồi cô chạy thẳng lên lầu.

Hoắc Thâm: “……”

Anh và chú Hứa đưa mắt nhìn nhau.

Chú Hứa sờ mũi nói: “Bà chủ nói nhớ phòng quần áo của cô ấy rồi.

Hoắc Thâm nghẹn.

Lê Nhất Ninh thật sự rất nhớ, sau khi đi vào phòng quần áo nhìn những chiếc túi lấp lánh được xếp ngăn nắp của mình, cô mới cảm thấy cuộc đời đủ đầy và thăng hoa.

Quả nhiên, túi trị được bách bệnh.

Sau khi ra khỏi phòng quần áo, Lê Nhất Ninh dứt khoát đi tắm một cái, thay ra một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi lê dép thong thả xuống lầu.

Đến lúc này cô mới nhìn thấy trên sô pha có người.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh có chút kinh ngạc: “Anh ở nhà?”

Hoắc Thâm: “……”



Sau sự kiện đưa thuốc lần trước, quan hệ của hai người hình như ôn hòa hơn chút chút, nhưng cũng chỉ chút đó mà thôi.

Lê Nhất Ninh nhìn thấy sắc mặt Hoắc Thâm thay đổi, bèn vội nói: “A…… Tôi không có ý đó, chính là vừa rồi sao tôi không nhìn thấy anh ở đây?”

Chú Hứa đứng bên cạnh bước ra, lặng lẽ nhắc nhở: “Bà chủ, ông chủ luôn ngồi ở đây.”

Lê Nhất Ninh: “……”

Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, lúng túng cười khan hai tiếng: “Ha ha, phải không, vừa rồi do tôi quá vội nên không nhìn thấy.”

Hoắc Thâm liếc cô một cái, cũng lười bóc trần cô.

Chú Hứa ho một tiếng: “Ông chủ bà chủ nên ăn cơm rồi.”

Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, hưng phấn nói: “Woa, con cực kỳ nhớ thức ăn đầu bếp nhà làm.”

Chú Hứa nghe rồi không vui.

“Trước đó không phải bà chủ nói thích ăn món ăn do chú sao.”

Lê Nhất Ninh nghẹn, cười trong trẻo nói: “Đều thích ăn hết.”

Giọng nói của cô rất ngọt, không phải kiểu mềm mại của người phương Nam nhưng khi nghe thấy rất vui tai.

Tay cầm đũa của Hoắc Thâm ngừng lại chốc lát, ánh mắt rơi trên người cô.

Sau khi im lặng ăn xong bữa tối, Lê Nhất Ninh về phòng sớm để nghỉ ngơi, còn như Hoắc Thâm đương nhiên là đi thư phòng.

Cô nằm trên giường, không kiêng nể gì bắt đầu trò chuyện với Giản Viên Viên.

“Hu hu hu Viên Viên cậu nhìn xem mình có gầy không.”

Giản Viên Viên liếc nhìn người trong màn hình: “Cậu đen rồi.”

Lê Nhất Ninh: “…… A a a a a mình không thể đen!!! Ngày mai tới nhà mình không, cùng làm spa thế nào!”

Giản Viên Viên: “Được thôi, ngày mai cậu không đi làm sao?”

“Không có. Quản lý của mình nói cho mình nghỉ ngơi mấy ngày, vui quá.”

Chủ yếu là Lê Nhất Ninh không thiếu tiền, Tống Tĩnh cũng không muốn một lần kích thích hết tiềm lực của cô ra, bây giờ đánh giá trên mạng dành cho Lê Nhất Ninh đang dần dần thay đổi cho nên điều quan trọng vào lúc này là — — ổn định cục diện trước, lựa chọn vài kịch bản và show giải trí tốt cho cô, dần dần tích cóp fan trung thành mới là điều quan trọng nhất.

Đương nhiên, fan qua đường cũng không thể bỏ qua.

Giản Viên Viên cảm khái: “Người quản lý của cậu đúng là không tệ.”

“Tất nhiên rồi, người của giải trí Tinh Hà có thể kém sao.”

Nghe thấy câu nói tự hào này của cô, Giản Viên Viên dò được chút gì đó khác thường.

Cô ngước mắt, đánh giá Lê Nhất Ninh: “Cậu có cảm thấy…… cậu thay đổi rất lớn không?”

“Hả?”

Lê Nhất Ninh sững người, giả ngốc hỏi: “Chỗ nào của mình thay đổi lớn chứ?”

Giản Viên Viên sờ cằm suy tư: “Mình không phải nói tính cách gì đó của cậu, tính cách thì vẫn còn chút kiêu căng tùy hứng nhưng đã hiền hòa đi rất nhiều rồi, đương nhiên càng quan trọng hơn là — — bây giờ cậu hình như không còn ghét Hoắc Thâm như trước nữa!”

Lê Nhất Ninh: “……”

Cô thở phào một cái, lẩm bẩm một câu: “Phải không.”

“Đương nhiên phải rồi.” Giản Viên Viên nghiêm túc phân tích cho cô: “Trước kia hễ cậu nghe tới tên Hoắc Thâm sẽ…… cậu đừng nhắc anh ta với mình, mình không muốn nghe chuyện liên quan tới người này chút nào.”

Lê Nhất Ninh nghẹn.

Trước kia cô…… quá đáng như vậy sao?

Hai người nhìn nhau một cái, cô vội ho hai tiếng: “Được được được, bỏ qua vấn đề này, nói chút chuyện vui vẻ đi.”

Giản Viên nghĩ ngợi: “Đúng rồi, mấy ngày trước mình xuất ngoại xem show có mang quà về cho cậu, ngày mai lấy cho cậu.”

“Được được.”

“Ngày mai làm spa xong muốn đi xem phim không?”

Lê Nhất Ninh nhướng mày một cái: “Xem phim gì?”

Giản Viên Viên lắc đầu: “Không biết nữa, mình nhớ có một bộ điện ảnh sắp công chiếu.”

“Được, vậy cậu cứ tìm hiểu trước đi.”

Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi cúp điện thoại.

Lê Nhất Ninh nằm trên giường cảm thấy vô vị cũng không có chuyện gì làm, bèn cầm theo điện thoại đi thư phòng.

Cô gõ cửa, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông chỉ chỉ: “Tôi in chút đồ.”

Trước đó Tống Tĩnh có gửi kịch bản cho cô mà cô chưa tìm được dịp in ra.

Hoắc Thâm không lên tiếng, ngồi bên cạnh xem video thỉnh thoảng sẽ phát biểu một chút ý kiến.



Lê Nhất Ninh phát hiện…… người đàn ông Hoắc Thâm này thật sự ngoài phương diện nào đó có vấn đề ra, những điểm còn lại hình như đều vô cùng ưu tú, tiếng Pháp cũng có thể nói trôi chảy như vậy.

So sánh như vậy, hình như cô chính là một con cá muối.

Cô cúi đầu lặng im suy nghĩ không chú ý tới có tầm mắt của người nọ đang rơi trên người mình.

Âm thanh ‘è è’ của máy in vang lên trong căn phòng yên tĩnh, chẳng mấy chốc Lê Nhất Ninh mới cầm theo một xấp tài liệu dày được in xong ra khỏi thư phòng.

Sau khi nhìn thấy người biến mất khỏi thư phòng, Hoắc Thâm mới thu ánh mắt lại.

*

Đêm đó, cũng không biết là do quen giường hay là giường đột nhiên quá thoải mái, Lê Nhất Ninh trằn trọc mất ngủ.

Cô lật tới lật lui, hết nửa ngày cũng ngủ không được.

Bỗng, cô xoay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.

Tư thế ngủ của Hoắc Thâm vô cùng nề nếp cũng giống như con người anh trong ngày thường, nề nếp đâu ra đấy, không hề động đậy.

Giường rất lớn, Lê Nhất Ninh cứ dùng khoảng cách này để ngắm, nhìn không rõ gương mặt lắm thậm chí đường nét ngũ quan hình như vì khoảng cách này mềm mại đi không ít.

Cô chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Hoắc Thâm chốc lát, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời Giản Viên Viên mắng mình.

Hoắc Thâm đẹp trai như vậy còn có tiền có tài hoa, tại sao cậu không thích anh ấy.

Lê Nhất Ninh nghĩ, nguyên nhân chủ yếu thì cô không biết nhưng cô……

Cô còn chưa nghĩ ra đáp án, chợt chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.

Cô ngẩn người, hai người cứ ở trong khoảng cách khoảng hơn một mét mà nhìn đối phương.

Nhìn thêm một lúc, cuối cùng Lê Nhất Ninh cũng tỉnh táo lại.

Cô đánh đòn phủ đầu trước: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Hoắc Thâm dừng chốc lát: “Lời này nên để tôi hỏi em.”

Lê Nhất Ninh im lặng, ma sai quỷ khiến nói: “Nghĩ công việc.”

Hoắc Thâm: “……”

Trong phòng rơi vào im lặng, Lê Nhất Ninh chủ động nói chuyện với Hoắc Thâm.

“Anh cũng ngủ không được?”

“Không phải.”

Hoắc Thâm nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Bị em ồn nên tỉnh.”

Ý ghét bỏ trong lời nói này, Lê Nhất Ninh nghe rất rõ ràng. Cô nghẹn một cái, phản bác: “Gì mà bị tôi ồn nên tỉnh chứ, tôi có phát ra tiếng động sao?”

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu anh sợ ồn thì anh sang phòng khác ngủ đi.”

Nói xong, Lê kiêu ngạo tức giận kéo chăn một cái, chừa cho Hoắc Thâm một cái gáy.

Cứ giống như biểu tình bao trong weixin vậy, khiến người ta cảm giác không được một chút dấu vết tức giận của cô mà ngược lại cảm thấy đáng yêu.

Hoắc Thâm nhìn mãi, trong con ngươi lướt qua ý cười rất nhẹ.

Lê Nhất Ninh càng nghĩ càng tức, rõ ràng cô không nói chuyện, nói gì mà cô làm ồn anh chứ.

Cô bĩu môi thầm mắng trong lòng, ai thèm ngủ chung phòng với anh chứ, cho rằng đẹp trai chút là cô sẽ động lòng sao.

Tuy nhiên……

Không có tuy nhiên.

Lúc Lê Nhất Ninh đang tức giận đột nhiên cảm thấy nằm như vậy không thoải mái chút nào, chân cô vừa muốn nhúc nhích thì không cẩn thận đá phải người ta rồi.

Cả người cô cứng đờ, không dám quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK