• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Bịch!!!... Ai Da! ". Vừa thoát khỏi không gian kia thì Lạc Thư Dy lại phải tiếp tục nhận nỗi đau nhói ở bàng mông.

Mở mắt ra, Lạc Thư Dy nhận ra bản thân đang ở trong khu rừng tối. Cô khóc thầm trong lòng " Hic... Tại sao lại xuyên vào ban đêm mà còn trong rừng nữa chứ, như này gặp Công Chúa kiểu gì đây? ". Lạc Thư Dy căn mắt ra to nhất có thể để tìm thấy đường đi ra.

" Mong là không gặp thú dữ ".

Cô lần mò từng bước di chuyển, khu rừng tràn ngập bóng tối khiến Lạc Thư Dy hơi rung sợ.

" Xoạt xoạt!..." Nghe có tiếng động, Lạc Thư Dy nín thở, tim đập liên hồi.

" Phập!..." Sự ₫au đớn bên ngực trái đột nhiên xuất hiện khiến Lạc Thư Dy ngã người về phía sau.

" Đau quá! ". Tay phải sờ trước ngực. " Là mũi tên sao? " .

Cảm nhận được máu của mình đang dần loan ra thấm xuyên qua áo, Lạc Thư Dy sợ hãi thở gấp. Chưa bao giờ cô phải chịu nổi đau da thịt lớn đến như thế.

" Chẳng lẽ còn chưa làm được điều gì ta lại phải chết một cách hoang đường như vầy sao?" Lạc Thư Dy thầm nghĩ. Cô mơ màng ngất đi, chỉ kịp nghe được tiếng cải vã của một đôi nam nữ đang gấp gáp bước về phía cô.

" Ta đã nói xem kỹ rồi mà ". Giọng nữ trách móc.

" Bây giờ phải làm sao? " . Giọng nam hối hả.

......................

Trong giấc mơ Lạc Thư Dy nghe thấy có người đang gọi cô, bất giác mở to mắt, trán đầm đìa mồ hôi.

" Đây là đâu?" . Lạc Thư Dy thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ. Toàn thân đau nhói khiến cô chẳng thể ngồi dậy được.

" Công Chúa, nàng ta tỉnh rồi ".

Nghe thấy tiếng của một cô nương nhưng chẳng kịp nhìn thì nàng ta đã hối hả chạy ra ngoài.

Được một lúc, Lạc Thư Dy nghe thấy tiếng vài bước chân lại gần cô.

" Cô tỉnh rồi à? ".

Lạc Thư Dy nhận ra ngay, cô ta chính là Tư Duệ Hoà An Công Chúa. Bây giờ mới thật sự nhìn kỹ cô ấy, Công Chúa còn rất nhỏ tuổi nhưng trong ánh mắt chứa đựng sự cương nghị lạ thường.

" Cũng may là cô tỉnh, nếu cô mà thật sự chết, chắc Hoàng Muội ta dầy vò ta chết mất ". Cô nghiêng ánh mắt nhìn tiểu tử trước mặt. Cậu ta tuy là ca ca của Công Chúa nhưng khí chất lại như trẻ con. Khuôn mặt rất đáng yêu nhìn vào chỉ muốn nựng một cái. (°>.<°)

" Huynh còn nói, ta nói huynh lại gần hơn rồi hẵng bắn. Chưa gì huynh đã hấp tấp bắn tên làm cô nương này bị thương rồi thấy chưa? ". Hòa An Công Chúa lườm cậu ta.

" Nói vậy là huynh làm ta bị thương? ''. Lạc Thư Dy nheo mắt hỏi.

" Đúng là ta bắn ngươi bị thương, nhưng khu săn bắn đó vốn không cho người ngoài vào, sao ta biết được ngươi trong đó chứ. Lúc đó ta thấy có con mắt phát sáng, ta ngỡ là hổ nên bắn thôi ". Khuôn mặt cậu ta hết sức ngây thơ.

" Phát sáng? ". Lạc Thư Dy chợt nhớ ra chiếc vòng vàng. Tay phải gác lên trán bất lực với Hoà An Công Chúa bên trong chiếc vòng, chưa biết cô có thể giúp Lạc Thư Dy thoát khỏi nguy hiểm như nào, chỉ thấy xuýt nữa xém bị cô ta hại mất luôn cái mạng.

" Mà ngươi là ai? từ đâu đến? Sao lại vào khu rừng đêm tối như vậy?". Hòa An Công Chúa hỏi Lạc Thư Dy.

" Ta tên Lạc Thư Dy từ nơi khác đến, ta không cha không mẹ, nhưng bị lạc vào khu rừng, đi mãi đi mãi không thấy lối ra, sau đó thì bị bắn trúng ". Nói đến đó, ngực trái dù đã được băng bó kỹ càng nhưng đôi lúc vẫn nhói lên khiến Lạc Thư Dy nhăn mặt.

" Khi bọn ta phát hiện ra ngươi, đã vội đưa về Cung nhờ Thái Y trị thương giúp. "

" Nói vậy hai người là...? " Lạc Thư Dy giả vờ không biết họ là Công Chúa và Hoàng Tử lộ vẻ ngạc nhiên.

" Đây là Tư Duệ Hoà An Công Chúa, còn đây là Thập Nhị Hoàng Tử Vĩnh Hy, ta là nô tỳ bên cạnh Công Chúa tên Tuyết Liên ". Tuyết Liên nói ra thân phận của bọn họ.

Lạc Thư Dy ngó thử cô nàng Tuyết Liên kia thì nhìn ra cô ta khá chững chạc, khuôn mặt thanh tú, giọng nói dịu dàng, khôn khéo. Có thể thấy Tuyết Liên là một người đầy lý trí và chu toàn khi bên cạnh Hoà An Công Chúa.

" Là Công Chúa và Thập Nhị Hoàng Tử sao? Ta thất lễ rồi, mong hai người thứ tội " Lạc Thư Dy ra vẻ kinh ngạc gượng người ngồi dậy nhưng Hoà An Công Chúa vội đỡ nằm xuống.

" Không cần đa lễ đâu. Dù gì cũng do bọn ta sơ ý làm ngươi bị thương. Khi nào ngươi khỏi hẳn ta sẽ sai người đưa ngươi về nhà. "

" Ta không có cha mẹ cũng không có nhà để về. Ta lang thang tìm việc làm khắp các tỉnh rồi mới đi lạc đến đây ". Lạc Thư Dy lộ ra khuôn mặt đáng thương. Nhưng trong thâm tâm cô không ngừng xin lỗi ba mẹ ở hiện đại. (°~°")

" Nếu được, tiểu nhân xin Công Chúa giữ ta bên cạnh hầu hạ người được không? Việc gì ta cũng làm được ". Nếu không bên cạnh thì làm sao Lạc Thư Dy có thể bảo vệ được Công Chúa chứ.

" Đâu phải ai muốn hầu hạ bên Hoàng Muội của Ta là được đâu chứ, huống hồ Ngươi lai lịch không rõ ràng..." Vĩnh Hy lên tiếng ngăn cản.

" Được! Ta đồng ý! Sao khi vết thương lành hẳn ngươi cùng Tuyết Liên làm nô tỳ thân cận bên cạnh Ta ". Chẳng kịp để Vĩnh Hy nói hết câu Hòa An Công chúa đã đồng ý.

" Nhưng mà..."

" Muội lo được. Chẳng lẽ nô tỳ mà Ta chọn cần phải có sự đồng ý của ai khác sao? " Giọng Hòa An Công Chúa cương nghị khiến Vĩnh Hy chẳng dám nói thêm.

" Đa tạ Công Chúa ". Lạc Thư Dy mỉm cười thỏa mãn.

" Vậy ngươi nghĩ ngơi thêm đi, cần gì thì gọi Tiểu Xuyên bên ngoài giúp ngươi. Bọn ta đi đây ".

Nói rồi cả ba người đi ra ngoài để một mình Lạc Thư Dy ở lại trong phòng. Nhìn xung quanh cô đoán đây là phòng dành cho chúng nô tỳ ở. Nằm một mình cảm thấy chán ngấy, Lạc Thư Dy dần dần chìm vào giấc ngủ

......................

Thế là bước đầu tiên tiếp cận được Công Chúa Hòa An tuy là không được tốt đẹp cho lắm.

Thêm vài điều khó hiểu với Lạc Thư Dy:

Thứ nhất: Tuyết Liên trông thông minh, kỹ càng như thế tại sao lại bị uy hiếp khiến Hòa An Công Chúa rơi vào nguy hiểm.

Thứ hai: Tại sao Hoà An Công Chúa lại dễ dàng nhận cô làm tỳ nữ thân cận của mình.

Tóm lại dù là gì đi nữa việc ở cạnh Công Chúa khiến Lạc Thư Dy dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK