• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Thôi không sao là được rồi? ". Thái Tử - Vĩnh Đôn phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

" Cô là Lạc Thư Dy? ". Vĩnh Trác nhìn Lạc Thư Dy hỏi, mặt không biểu cảm, không ai có thể đoán ra hắn ta đang nghĩ gì trong đầu.

" Nô tỳ là Lạc Thư Dy ". Lạc Thư Dy cúi đầu nhẹ trả lời. Cô vẫn còn ái ngại ánh mắt ban nãy mà Tam Hoàng Tử dành cho cô.

Trong lúc đó, Thập Nhị Hoàng Tử - Vĩnh Kỳ chấp hai tay ra phía sau đi vòng quanh Lạc Thư Dy xem xét từ trên xuống dưới.

" Huynh làm gì vậy? ". Trước hành động kỳ lạ của Vĩnh Kỳ Hòa An lên tiếng hỏi.

" Ta đang xem xem, một nữ nhân bình thường như vậy, đầu tiên là lấy được lòng tin của Hoàng Muội ta, lần này thì lại xã thân cứu muội ". Vĩnh Kỳ vừa đi vừa xoa xoa cằm suy đoán.

" Rốt cuộc cô có mục đích gì? Nói mau." Hắn ta đứng đối diện, khuôn mặt kê sát Lạc Thư Dy. Hắn muốn dùng sát khí trên người để áp chế tinh thần của cô. Hắn đâu ngờ mọi chuyện sẽ đi theo chiều ngược lại.

Lạc Thư Dy ghét nhất cảm giác bị người khác nghi ngờ.

" Thập Nhị Hoàng Tử muốn giữ khoảng cách như vậy nói chuyện với nô tỳ sao? Người cũng bảo nô tỳ đã xã thân cứu Công Chúa, vậy nô tỳ có mục đích xấu gì được đây? ". Lạc Thư Dy đột nhiên ngước mặt lên nhìn thẳng Vĩnh Hy. Giọng nói thản nhiên nhẹ nhàng, bình tĩnh.

Trong cô thật nhỏ bé khi đứng cạnh vị Hoàng Tử này nhưng lời nói thốt ra cũng không vừa. Trong mắt Lạc Thư Dy, cậu như một đứa em trai, dù gì ở hiện đại cô cũng đã 23 tuổi ( ở thời này cô chỉ nhận mình 16 tuổi vì thân hình nhỏ nhắn nên nhìn Lạc Thư Dy trẻ hơn hẳn số tuổi thật) . Cô sao có thể để một nhóc con nói chuyện với mình như thế.

" Cô dám dùng ánh mắt như thế nói chuyện với Ta? ". Sau câu nói của Lạc Thư Dy, Vĩnh Hy đã lùi lại một bước nhưng khuôn mặt dần đỏ lên, một phần vì tức giận một phần vì hắn xấu hổ khi bị "phản tác dụng". Lần đầu có một nữ nhân dám nói chuyện với hắn như thế.

" Nô tỳ dùng ánh mắt rất là bình thường với Hoàng Tử ". Lạc Thư Dy nở nụ cười cố tình châm chọc hắn.

" Lại còn trả treo? ". Vĩnh Hy tức giận lần hai.

" Nô tỳ chỉ trả lời, không trả treo. Hoàng Tử nói oan cho nô tỳ quá". Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ bừng của Vĩnh Hy, khiến hắn đã tức càng thêm tức.

" Ta nói một ngươi lại dám trả lời mười sao? Gan ngươi cũng to lắm ". Tức giận lần ba. Vĩnh Hy gằng giọng xuống như thể muốn bóp chết nữ nhân trước mặt hắn.

" Không dám ạ! Nhưng đúng ra chỉ mới ba câu thôi ". Lạc Thư Dy đưa ba ngón tay lên. Khuôn mặt hết sức ngây thơ.

" Ngươi.....! ". Vĩnh Hy tức đến mức không nói nên lời.

Những người còn lại đứng hóng chuyện từ nãy giờ. Chưa bao giờ chứng kiến Tam Hoàng Tử của chúng ta nổi giận đến thế. Vừa sợ cho Lạc Thư Dy lại vừa buồn cười với tính cố chấp của Vĩnh Hy.

Không ngờ Lạc Thư Dy lại gan dạ đến thế, năm lần bảy lượt chọc tức Tam Hoàng Tử.

Đợi khi Vĩnh Hy sắp phun ra lửa thì Hòa An mới lên tiếng.

" Thôi được rồi! Huynh cũng hung dữ quá rồi đó. Định dọa Lạc Thư Dy à? ".

Hòa An chen lên đứng giữa hai người. Vội kéo tay Vĩnh Hy lại bàn tròn gỗ bên chậu hoa bách hợp. Thái Tử và Tam Hoàng Tử cũng ngồi vào. Lạc Thư Dy và Tuyết Liên đi đến đứng phía sau Hòa An. Những người khác lui vào bên trong làm tiếp công việc của mình.

" Muội ấy nói Ta hung dữ? Là ai hung dữ chứ? Cô ta là ai mà dám nói chuyện với Đệ như thế? Tức quá mà! ". Vĩnh Hy xoay mặt qua hỏi Vĩnh Trác, sau đó dùng đôi mắt đầy tia lửa nhìn Lạc Thư Dy nhưng cô ấy cố tình nhìn ra hướng khác.

" Đệ 17 tuổi rồi đó. Có thể chững chạc hơn một chút không? Suốt ngày gây chuyện là giỏi". Thái Tử - Vĩnh Đôn chau mày lườm Vĩnh Hy.

" Xuỳ! ". Hắn ta không nói nữa. Hai tay khoanh lại để lên bàn tựa mặt xuống.

Thật trẻ con.

" A!!! Sau đau thế này? ". Lại Thư Dy nhăn nhẹ mặt nhưng không thốt ra thành tiếng sợ gián đoạn cuộc trò chuyện của mọi người. " Chắc lúc đỡ Công Chúa đã động đến vết thương ". Tuy biết rõ vết thương đã có vấn đề nhưng nàng ta vẫn cố gắng gượng không để mọi người phát hiện, dù khuôn mặt đã dần trở nên nhợt nhạt.

Lạc Thư Dy đâu biết rằng, Vĩnh Trác đã nhìn ra điểm bất thường ở cô.

" Tam huynh, huynh về lúc nào đấy? Đi Tế Nam tận nửa tháng chẳng ai đánh cờ với muội ". Hòa An giận dỗi trách móc. Nhưng thật ra trong lòng cô đang lo lắng hơn là hờn dỗi.

Nghe tiểu muội nhắc đến mình, Vĩnh Trác thu lại ánh nhìn trả lời Hòa An.

" Ta vừa về sáng nay, nhưng có một "con quạ đen" đến làm phiền ta hết buổi sáng. Buổi chiều đến diện kiến phụ hoàng báo cáo tình hình công vụ, tình cờ Nhị Huynh cũng ở đó nên cùng nhau đến thăm muội. Nữa đường lại gặp "con quạ đen" đeo theo chạy đến đây ".

Vừa nói ai cũng nhận ra "con quạ đen" mà Vĩnh Trác nói chính là Vĩnh Hy, khiến ai nấy phì cười.

Lạc Thư Dy lén đưa mắt nhìn Vĩnh Trác, qua giọng nói cử chỉ cô nhận ra hắn khá điềm đạm, ôn nhu dịu dàng, ít biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài. Ngũ quan cân đối, dáng người thanh tú thư sinh. Có thể nói anh ta là một nam nhân nhẹ nhàng ấm áp.

" Ta nghe nói muội với Vĩnh Hy ra khu săn bắn Nhiệt Túy làm bị thương một nữ nhân à? ".

Vĩnh Đôn luôn cho người theo sát Hòa An để bảo vệ nàng ta nên khi nghe được tin đã khá lo lắng nhưng vì công vụ còn quá nhiều nên chưa thể đến thăm nàng ấy sớm hơn. Ánh mắt Vĩnh Đôn dành cho Hòa An nếu nhìn kỹ sẽ thấy có chút đặt biệt.

" Các huynh biết rồi sao? Hừ! Đảm bảo kín đáo của Tam huynh nói là đây sao? ". Hòa An đánh nhẹ vào vai Vĩnh Hy một cái. Hắn ta đưa ánh mắt cún con ý bảo " Ta cũng đâu ngờ được! ". Bản thân hắn còn đang rầu rĩ không biết sắp tới sẽ nhận hình phạt như thế nào từ phụ hoàng của mình.

" Ngày mai thượng triều muội có đến không? ". Vĩnh Đôn hỏi Hòa An. Chỉ khi có việc hệ trọng nàng mới có mặt cùng nhau nghị chính với các văn võ bá quan để giúp Thế Long Đế phần nào phiền não.

" Có việc gì quan trọng không? ". Hòa An nâng ly trà lên uống. Nói chuyện liên quan đến triều chính thái độ của Hòa An liền thay đổi, nghiêm túc hẳn.

" Bình Nam Vương - Thượng Quý Khanh vừa dâng tấu chương, Yết Dương - Quảng Đông mưa lớn kéo dài gây ra lũ lụt. Dân chúng gặp nạn, lầm than khắp nơi, nhiều người phải " tha phương cầu thực ". Lương thực được tiếp tế vào tuần trước khi được vận chuyển bằng thuyền gặp phải gió lớn nên bị nạn, lương thực đều bị hỏng hết. Thượng Quý Khanh xin Hoàng Thượng mở kho lương lần nữa để cứu giúp dân lành."

Thái Tử - Vĩnh Đôn kể lại chuyện cho Hòa An nghe. Vụ việc xảy ra khiến Thế Long Đế phải đau đầu.

" Năm ngoái phụ hoàng đã cho người mở kho lương để tiếp tế cho quân đội phía Nam và phía Tây, hiện kho lương cũng không còn nhiều. Phụ Hoàng định sẽ như thế nào?". Hòa An Công Chúa chậm rãi nói nhưng vẻ mặt cũng khá lo lắng.

" Ngày mai khi thượng triều Người sẽ bàn bạc với các Đại Thần đưa ra hướng giải quyết ". Vĩnh Đôn được Hoàng Thượng triệu đến cũng vì việc này. Kho lương bị cạn nếu để những nước có ý đồ xâm phạm biết được rất dễ xảy ra chiến tranh.

" Vậy ngày mai muội sẽ đến ".

" À lúc mới vào Thanh Mộng Cung ta thấy mọi người đang chơi trò gì thế? ". Lúc này Vĩnh Hy ngồi thẳng người dậy hỏi Hòa An Công Chúa. Liên quan đến chơi là hắn hào hứng.

" Là Lạc Thư Dy bày cho tụi muội chơi trò " trốn tìm" . Tức những người khác sẽ tìm nơi trú ẩn còn một người đứng ra phải cố gắng đi tìm bọn họ ". Phát hiện trò chơi mới khiến Hòa An vui ra mặt.

" Lạc Thư Dy! Lạc Thư Dy! Lại là Lạc Thư Dy. Nếu Tứ ca ở đây chắc chắn sẽ tống cô ta ra khỏi Tử Cấm Thành ." Vĩnh Hy vẫn còn ấm ức khi nghe nhắc đến tên Lạc Thư Dy. Cậu ta quên rằng mình đã vô tình nói ra lời không nên nói.

Vĩnh Đồn trừng mắt nhìn Vĩnh Hy khiến cậu ta hốt hoảng nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc. Vĩnh Trác lo lắng hướng mắt nhìn Hòa An.

Bây giờ Nhà Thanh đang vào mùa hạ, hoa phượng hoàng nở đỏ rực một góc.

Không gian chỗ họ bỗng yên tĩnh đến đáng sợ. Chẳng ai dám nói thêm một lời nào, chỉ còn vài cánh hoa phượng hoàng rơi nhẹ nhàng theo chiều gió, làm dịu đi phần nào nỗi buồn hiện lên trên khuôn mặt của Tư Duệ Hoà An Công Chúa.

Nàng ta cúi mặt xuống nhằm che giấu đi đôi mắt sắp rơi lệ.

Lạc Thư Dy nhìn ra nhưng biết chưa phải lúc để hỏi.

" Mọi người ở lại nói chuyện. Muội thấy không khỏe nên vào phòng trước đây ". Nói rồi Hòa An nhanh chóng bước vô phòng đóng cửa lại.

Lạc Thư Dy nhìn sang Tuyết Liên ngầm hỏi "có cần đi theo Công Chúa? " , cô ấy chỉ lắc đầu ý bảo " không cần ". Người hiểu Hòa An nhất ngoài Tuyết Liên thì còn ai. Nàng ta vui cô ấy cũng vui, nhìn nàng ta buồn thì cô ấy cũng xót thương theo.

Khi hình bóng của Hòa An khuất sau cánh cửa. Lúc này Vĩnh Đôn cùng Vĩnh Trác đưa mắt sang nhìn Thập Nhị Hoàng Tử. Cậu ta chỉ còn biết rút người lại, khuôn mặt tỏ ra biết lỗi.

" Chưa có tin tức gì ở Mạc Châu sao Nhị Huynh? ". Vĩnh Trác khuôn mặt thoáng buồn hỏi Vĩnh Đôn.

" Vẫn chưa!". Hắn ta lắc đầu trả lời câu hỏi của Vĩnh Trác.

Đã ba tháng trôi qua, tin tức về Tứ Hoàng Tử ở Mạc Châu rất ít ỏi, có lẽ đã "lành ít dữ nhiều". Hi vọng trong lòng mọi người ngày càng ít đi.

Lạc Thư Dy biết họ đang nói về Tứ Hoàng Tử - Vĩnh Tề. Tính khoảng thời gian lúc này, theo như lịch sử ghi chép, Tứ Hoàng Tử là con trai thứ tư của Thế Long Đế và Nhạc Phi. Hắn ta là một người văn võ song toàn, nhiều lần đích thân chinh chiến nên rất được Hoàng Đế trọng dụng. Chỉ tiết số đoản mệnh, hắn mất năm 20 tuổi. Còn về nguyên nhân cái chết thì không được ghi cụ thể.

Nếu biết Tứ Hoàng Tử - Vĩnh Tề đã chết thì liệu Hoà An sẽ suy sụp như thế nào nữa đây?.

Cơn đau đột nhiên đến dữ dội, cô để tay lên ngực trái, máu đã thấm xuyên qua lớp vải băng để lại một mảng đỏ trên áo. Lạc Thư Dy không ngờ rằng vết thương đã nứt ra lần nữa. Đầu óc cô choáng váng hầu như không còn nhìn rõ phía trước. Cô chẳng còn sức đứng nữa. Người ngã về phía sau nhưng may thay Tuyết Liên đã phát hiện ra nhanh tay đỡ lấy Lạc Thư Dy.

" Người đâu, mau đi gọi Thái Y ". Nhìn thấy Lạc Thư Dy ngất đi, Tuyết Liên hoảng hốt kiêu to.

Tiểu Xuyên, Thất Mạn cùng những người còn lại vội ra bên ngoài. Tiểu Nhĩ chạy nhanh đến Thái Y Viện mời Lăng Thái Y.

...Đột nhiên.......

Tam Hoàng Tử- Vĩnh Trác đứng dậy đi đến chỗ Lạc Thư Dy bế thốc cô ấy lên từ tay của Tuyết Liên đi vào trong. Động tác của anh ta quá nhanh làm Tuyết Liên ngớ người ra chưa kịp hiểu chuyện gì.

" Tuyết Liên tỷ ". Tiểu Xuyên đỡ Tuyết Liên đứng dậy.

Cô ta xoay người nhìn theo, cô không nghĩ rằng Tam Hoàng Tử lại đích thân bế Lạc Thư Dy. Không riêng gì Tuyết Liên, những người còn lại ngạc nhiên không kém.

" Người đó phải Tam huynh Vĩnh Trác của Đệ không Nhị huynh? ". Vĩnh Hy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Vĩnh Trác vô thức hỏi Vĩnh Đôn.

" Một người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ động vào nữ nhân ngoại trừ Hòa An muội. Bây giờ lại chủ động bế một cung nữ mới gặp lần đầu?. Chuyện kỳ lạ nhất mà ta từng thấy ". Vĩnh Đôn như không tin vào mắt mình.

Bọn họ lớn lên cùng nhau đã được gần 20 năm, tuy Tam Hoàng Tử không phải dạng người khó gần nhưng chưa bao giờ để mắt đến bất cứ một người con gái nào. Đến hôm nay và kể từ hôm đó họ nhận ra Lạc Thư Dy là một ngoại lệ.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Mọi người có thắc mắc tại sao Tam Hoàng Tử của chúng ta lại hành động như thế không?

Vẫn là câu hỏi cũ...

Theo mọi người Vĩnh Trác có phải nam 9 trong truyện không???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK