• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thư Dy trở về phòng với tâm trạng thoải mái. Nằm kế bên cô là Tuyết Liên, sát cửa sổ là chiếc giường của Tiểu Xuyên và Thất Mạn. Hai tiểu cô nương kia thì đã chìm vào giấc ngủ được một lúc sau khi thưởng thức bánh phù dung của Tuyết Liên.

" Ổn không? ".

Tuyết Liên vẫn chưa ngủ. Cô tò mò, bồn chồn có chút lo lắng về việc Lạc Thư Dy đến phòng Công Chúa. Nàng ta dùng giọng nói thì thào, phát ra hai từ ngắn gọn bên tai của Lạc Thư Dy khi cô vừa đặt lưng nằm xuống.

" Ngày mai tỷ sẽ biết ". Lạc Thư Dy tinh nghịch đá mắt với Tuyết Liên, đồng thời nở thêm nụ cười bí hiểm. Sau đó cô nhắm mắt lại, tự hưởng thụ kế sách tuyệt vời mà mình đã nghĩ ra.

Vì không muốn vô tình phá hỏng giấc ngủ của hai người kia, Tuyết Liên đành gạt đi sự tò mò đang dấy lên trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi đến ngày mai. Cho dù là cách gì, chỉ cần có thể khiến Hòa An vơi đi nỗi buồn thì nàng ta đã yên tâm được vài phần.

...----------------...

...Sáng hôm sau.....

Bây giờ đã là giờ Mão ( tức tầm 5 - 6 giờ sáng )

Mọi người ở Thanh Mộng Cung bận rộn với công việc hàng ngày của mình. Lạc Thư Dy đã dậy thật sớm để học một ít lễ nghi trong cung từ Tuyết Liên.

Hôm nay, bọn họ sẽ theo Tư Duệ Hòa An Công Chúa đến Càn Thanh Cung tham dự buổi thiết triều.

Với tư chất thông minh nhanh nhạy, Lạc Thư Dy không mất quá nhiều thời gian để ghi nhớ chúng. Qua lời căn dặn của Tuyết Liên, chủ yếu cô chỉ việc để ý đến thái độ của Hòa An mà hành sự hoặc cứ yên phận cho đến khi trở về Thanh Mộng Cung để tránh rắc rối sau này.

Sau khi cùng Hòa An dùng bữa sáng, Tuyết Liên cùng Lạc Thư Dy thay y phục chỉnh tề. Sau đó giúp Hòa An Công Chúa sửa soạn.

Hòa An khoát lên người bộ Mãn phục màu vàng kim được thêu hình chim phượng hoàng tinh tế. Nàng ta mặc lên người thật hoàn hảo, nước da trắng ngần cùng thân hình cân đối, không chê chỗ nào được.

Theo như Lạc Thư Dy được biết, bộ Mãn phục này do chính Thế Long Đế sai người làm riêng cho Hòa An Công Chúa nên trong nó thật vừa vặn và cao quý, toát lên được khí chất của người con gái thông minh lại quyết đoán.

Tóc được Tuyết Liên chảy chuốt gọn gàng, tạo hình "giả tử đầu" cầu kỳ và cày thêm cây trâm vàng hình phượng hoàng tinh xảo. Sau đó Tuyết Liên gắn " lưu tô " ở hai bên tóc trong thật tôn quý trang trọng.

Nhiệm vụ trang điểm do Lạc Thư Dy phụ trách. Cô khéo léo tận dụng nét đẹp hơn người của Hòa An là đôi mắt và sống mũi để làm chúng nổi bật hơn. Tô thêm một lớp son đỏ mỏng trên cánh môi hồng đào mềm mại ấy. Cô dùng kỹ thuật trang điểm ở thời hiện đại nên thần thái mang chút gì đó thuần khiết nhưng chững chạc không yếu đuối.

Hoàn thành xong, Lạc Thư Dy buông dụng cụ xuống bàn, khẽ nhìn thành quả.

" Sao... sao có thể? " Hòa An ngây người nhìn vào chiếc gương, khuôn mặt lộ vẻ bất ngờ. Một ngón tay vô thức khẽ chạm lên mặt. Sau đó ngước lên nhìn Lạc Thư Dy hỏi. Như không tin vào mắt mình.

Lạc Thư Dy tròn mắt nhìn lại, cô thấy rất bình thường vì vốn dĩ sống ở thời hiện đại, ai chẳng trang bị cho mình một ít bí quyết làm đẹp để tự tin trước người đối diện.

" Muội trang điểm đẹp quá! Nhiều năm qua đều do tỷ giúp Công Chúa trang điểm nhưng không ngờ còn có thể làm Người đẹp tuyệt vời như thế này ". Ánh mắt ngưỡng mộ của Tuyết Liên sáng lấp lánh, không ngừng nhìn vào người thật rồi lại nhìn vào gương lần nữa.

Lạc Thư Dy cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ, vừa ngượng ngùng lại vừa tự hào. Cô không nghĩ rằng chỉ dùng ít kỹ thuật đơn giản lại khiến bọn họ kinh ngạc đến như thế? Có lẽ vào thời gian này, cách trang điểm của người dân nơi đây còn đơn sơ, chỉ cần má hồng môi đỏ là đẹp.

" Chỉ là chút tài mọn thôi. Nếu Công Chúa và Tuyết Liên tỷ thích, muội sẽ trang điểm cho mọi người mỏi khi cần ". Lạc Thư Dy nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình nói.

" Được! ". Hòa An vui vẻ, không quên ngắm mình trong gương một lần nữa.

" Hai người đã chuẩn bị xong hết chưa? Xong rồi thì chúng ta đi ". Hòa An từ tốn đứng dậy.

" Nhưng chẳng phải Hoàng Thượng thiết triều vào giờ Thìn hay sao Công Chúa? Nô tỳ thấy bây giờ hẳn còn rất sớm ". Tuyết Liên ngó ra bên ngoài, nhìn thẳng vào mặt trời đang chiếu những tia nắng yếu ớt ngoài sân liền đoán ra được thời gian.

Lạc Thư Dy vẫn còn chút mơ hồ về cách nhận biết giờ giấc nên không lên tiếng.

" Ta đâu nói sẽ đến Càn Thanh Cung ngay bây giờ. Trước hết, ta phải đến Trường Xuân Cung mới có thể ổn thỏa thực hiện kế hoạch của Lạc Thư Dy đã bày ra ". Hòa An nhìn Lạc Thư Dy đầy ngụ ý.

Lạc Thư Dy đoán ra được Hòa An muốn gặp Hoàng Hậu Duận Sát Vi - là bậc mẫu nghi thiên hạ, một tay chấn chỉnh lục cung, là người ai ai cũng kính cẩn và dè dặt. Nên nếu được sự ủng hộ của bà ta thì kế hoạch sẽ có cơ hội thành công rất cao.

Tuyết Liên vẫn chưa thấu được toan tính của hai người họ. Lặng lẽ đi theo phía sau, tâm trí thì rối loạn, đang cố thử thách bản thân tự phán đoán sự việc.

Rời khỏi Thanh Mộng Cung, ba người họ dọc theo con đường rộng lớn tiến tới Trường Xuân Cung.

Lạc Thư Dy là lần đầu tiên được bước ra khỏi Thanh Mộng Cung, bất giác cảm thấy lạ lẫm. Dù đã được xem qua phim ảnh, sách báo về Tử Cấm Thành nhưng giờ đây, được bước vào thế giới thật của 300 năm trước, cảnh vật sinh động, tráng lệ lại không hề có chút bào mòn vì thời gian, khiến cô thích thú đưa mắt nhìn ngó xung quanh giống như đứa bé lần đầu được mẹ dẫn đến khu vui chơi.

Bọn họ đi được tầm nữa đoạn đường, bất chợt chạm phải người mà Hòa An chán ghét.

" Tham kiến Tư Duệ Hoà An Công Chúa cát tường ". Hai cung nữ đối diện hành lễ với Hoà An.

Tuyết Liên cùng Lạc Thư Dy cũng nhanh chóng đưa tay hành lễ ngược lại với chủ tử của bọn họ .

" Tham kiến Thác Lư Nghị Thanh Công Chúa cát tường ".

" Hòa An muội, tình cờ nhỉ? Ayyo...! Ta có hơi cản đường đi đến Càn Thanh Cung của muội thì phải? Lỡ khiến muội chậm trễ chính sự thì ta cũng bị vạ lây mất ".

Bộ dạng giả vờ của cô ta nhìn vào đã thừa biết. Trong lòng có chút tức giận khi nhìn thấy Hoà An ngày càng được Hoàng Đế trọng dụng. Khuôn mặt có chút nhan sắc nhưng tính tình lại kiêu căng hóng hách vừa gặp đã không thích.

" Không sao? Ta cũng không vội. Cho dù đứng tại đây tán gẫu cùng Bát tỷ thêm nữa canh giờ làm lỡ việc chính thì phụ hoàng cũng không trách ta đâu. Tỷ đừng lo ". Hòa An nở nụ cười đắc ý. Trong cô đanh đá không kém.

" Ta nghe nói muội vừa nhận một nô tỳ thông minh lanh lợi bên cạnh sao? Cho ta xem mặt chút nào? ". Nghị Thanh đánh ý qua khuôn mặt của Lạc Thư Dy khi đang cúi mặt xuống đất.

Hòa An biết rõ mục đích của cô ta là gì nhưng không thể công khai bảo vệ. Trong lòng không một gợn sóng.

" Bát tỷ đây biết rõ chuyện ở Cung muội rõ quá nhỉ? Thân hình cô ta yếu đuối chẳng làm được việc gì, bớt phần ăn chẳng phải tốt sao? Chẳng qua ta sợ người khác nói ta máu lạnh vô tình, làm bị thương người khác xong lại đuổi đi. Nên giữ lại làm bình phong thôi. Nếu tỷ thích, muội tặng cô ta qua làm cung nữ bên cạnh Bát tỷ. " Hòa An thản nhiên nói, dùng ánh mắt lạnh nhạt xoay người nhìn Lạc Thư Dy một cách chán ghét.

Thật khác lạ...

Trong lòng Lạc Thư Dy có chút xáo động, bất ngờ sau những lời vô tình của Hòa An vừa thốt ra. Nhưng chợt trong thâm tâm nhìn ra được , Hòa An cố tình nói như thế. Mắt nhìn người của Lạc Thư Dy không phải tệ, đủ để cô biết Hòa An là người như thế nào?.

Cô lặng lẽ cúi người tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện liên quan đến bản thân mình.

" Tỷ cũng không cần đâu ". Cô ta cười trừ khuôn mặt hơi ngượng nghịu. Trong lòng có chút tức tối thầm mắng : " Đúng là nó không tốt lành gì. Hừ! Ta còn tưởng nó thay đổi tâm tính xem trọng nha đầu này nữa chứ. Ta không tin không tìm được điểm yếu của ngươi ".

...----------------...

Hầu hết những người trong Tử Cấm Thành đều có chung một suy nghĩ: Tư Duệ Hoà An Công Chúa của chung ta luôn độc đoán và tàn nhẫn.

Có lần, một tỳ nữ của Loan Phi mang ít điểm tâm đến cho Hòa An. Nào ngờ bên trong có độc. Cô cung nữ kia tính tình lương thiện lại nhát gan. Vì bị uy hiếp nên cô bắt buộc phải làm theo lệnh của Loan Phi. Hoà An tinh mắt, lập tức nhận ra điều bất thường. Không những không làm hại cô ấy, còn sai người bảo vệ cô ta và gia đình rời khỏi Kinh Thành đi đến một nơi xa.

Tin tức sau đó được truyền ra rằng : Tỳ nữ kia có ý đồ hãm hại Hòa An Công Chúa vì phòng thân nên cô đã ra tay giết chết. Xác của cô ta đã được nàng sai người xử lý gọn gàng. Việc truyền đến tai Thế Long Đế khiến ông ta tức giận. Hòa An không muốn làm lớn chuyện vì biết sẽ rất phiền đến phụ hoàng và mẫu hậu của mình nên đành nói dối rằng " trước khi chết tỳ nữ kia khẳng định chuyện do bản thân tự quyết, không liên quan đến Loan Phi ". Hoàng Đế tạm thời gác qua và sai thêm một số thị vệ trong chừng Công Chúa một thời gian dài.

Loan Phi mang cục tức trong lòng oán hận nhưng chẳng thể làm gì. Tuy nói Thế Long Đế không điều tra việc sai khiến thuộc hạ hãm hại Hòa An nhưng không tránh khỏi bị giáng xuống làm Quý Nhân mất sự sủng ái. Hạ thấp để cô ta mất đi quyền lực .

Bước lên được một bậc thang, những tưởng bậc thang phía trước đầy chắc chắn nhưng vì lòng đố kỵ của bản thân trong chốc lát, ngay cả bậc thang đang đứng cũng không giữ vững, nhanh chóng sập gãy. Tự đưa mình vào ngõ cục.

" Tham kiến Tư Duệ Hoà An Công Chúa ".

Từ đó, mỗi khi đứng trước vị Công Chúa này, mọi người đa phần đều khép nép. Bản tính khó khăn, hay vô cớ nóng nảy trút giận lên các cung nữ, đều khiến một lượng lớn nô tỳ thái giám vừa vào Thanh Mộng Cung vài ngày đều bị đuổi đi hết.

Bọn họ truyền tai nhau khắp Tử Cấm Thành, rồi tự ý thêm vào vài chi tiết làm tăng độ ngông cuồng của Hòa An.

Ngược lại, Hòa An lại thích điều đó. Bọn họ càng sợ, càng xa lánh thì cô càng giấu mình kỹ hơn...Càng có thể bảo vệ tốt những người cô thật sự tin tưởng và thương yêu.

Đồng thời có được sự hậu thuẫn từ Thế Long Đế, nàng ta như ngầm nhắc nhở những người có ý đồ xấu rằng: "Nàng không phải là người dễ động đến."

...----------------...

" À mà tỷ nè, hình như sắp đến lượt tỷ đến Quan Thanh Lý Tự cầu phúc thì phải. Tỷ nên thu xếp sớm một chút nhé. Tỷ cũng biết đó, thời gian ở lại khá dài. Tỷ quen với việc ngày ngày có người hầu hạ, " Cẩm y ngọc thực " như thế ta sợ tỷ phải chịu cực rồi ".

Người ngoài nghe được sẽ liền nghĩ Hòa An đang quan tâm đến Nghị Thanh. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được ẩn ý trong từng câu nói ấy. Đúng theo kiểu " Mạo hợp thần li " tức "bằng mặt không bằng lòng".

Thế Long Đế từ lúc đăng cơ đã đề ra một quy luật đó là hình thức cầu phúc cho Quốc Thái Dân An. Các nàng Công Chúa Đại Thanh đều phải thực hiện nghi thức đó vào hằng năm vào khoảng tháng 6. Nơi cầu phúc chính là Thanh Quan Lý Tự được xây dựng từ thời Tấn cho đến nay, đó cũng nơi được nhiều đời nhà Vua chọn để thờ cúng.

Đến đó, các Công Chúa không được mang theo tỳ nữ bên cạnh, hàng ngày phải đến chính điện cùng các vị Hòa Thượng thành tâm cầu phúc cho Đại Thanh Đế Quốc. Đêm thì cùng các phật tử đến "Giảng đường" nghe sư thầy thuyết pháp giảng Kinh. Thời gian kéo dài trong một tháng, các vị Công Chúa còn phải ăn uống thanh đạm, sống và làm những việc như các phật tử nơi đây.

Cho nên đối với Nghị Thanh, mỗi khi đến lượt, nàng ta rất sợ. Cô ta nghĩ khoảng thời gian đó như đang bị đài đi khỗ lao. Không còn ăn ngon mặc sướng, có người hầu hạ tận giường. Một tháng mà y như rằng một năm. Nhưng nếu không thực hiện tốt sẽ bị Phụ Hoàng phạt nặng. Chỉ đành cắn răng mà làm.

Hòa An hiểu tính nết của cô ta nên dễ dàng khiêu chọc. Sau lời nhắc nhở của Hòa An, sắc mặt Nghị Thanh thoát chút tối sầm lại, hai tay nắm chặt tức giận.

Đột nhiên, khuôn mặt Nghị Thanh giãn ra, trên môi nở nụ cười nhếch mép nói.

" Cảm ơn Tiểu Muội đây tốn công lo lắng cho Ta. Mà... Ta nhớ không lầm thì Nhạc Phi à không, Nhạc_ Thuỵ _Đình".

Cô ta nhấn mạnh nguyên danh của Nhạc Phi.

"Sau khi quyết định rời khỏi Phụ Hoàng đến Thanh Quan Lý Tự cũng được vài năm. Không quan tâm sự đời tranh đấu để đổi lấy cuộc sống thanh cao. Ta nghĩ sự việc của Tứ Huynh chắc hẳn bà ta chưa hay đâu nhỉ?. Cũng may sắp tới đến lượt Ta. Ta nghĩ cũng nên thông báo tình hình một chút cho bà ấy. Muội thấy đúng không? ".

Nghị Thanh một lần nữa chạm đến điểm cực đại của Hòa An. Cô ta không lường trước được hậu quả khi nhắc đến việc đó. Khuôn mặt vẫn mang vẻ khiêu khích, nụ cười thỏa mãn vì trả đũa được Tư Duệ Hoà An.

" Chát! ".

Một âm thanh nghe rợn cả người. Những người còn lại đều tái xanh mặt mày. Bên má trái của Nghị Thanh trong tích tắc dần hiện lên dấu của năm ngón tay rõ rệt đỏ ửng. Cơ thể Nghị Thanh lúc này nóng rực. Hai con mắt long lên sòng sọc, tức tối bổ nhào đến định đánh trả.

Lạc Thư Dy lúc này đang chăm chú quan sát hai người bọn họ. Như thể đang tập trung xem bộ phim hành động chiếu rạp. Trong lòng có chút thán phục việc Hòa An mạnh bạo như thế.

Hòa An biết ý định của cô ta nên chuẩn bị đưa tay lên đỡ. Nào ngờ, nhanh chóng có một bóng người cao lớn lướt tới đứng chắn trước mặt Hòa An. Hắn nắm chặt cánh tay Nghị Thanh khi đang chuẩn bị giáng xuống.

" Muội làm loạn đủ chưa hả? ". Hai mắt hắn ta trừng Nghị Thanh một cái, cánh tay của cô ta cũng được buông thõng.

Mặt Nghị Thanh vừa đau rát, trong lòng vừa uất ức cảm thấy bẽ mặt. Hai mắt đỏ hoe ngấn lệ như sắp khóc nhưng vẫn nhìn Hòa An một cách đầy thù hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK