• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Công Chúa! Người còn thức không? ". Lạc Thư Dy đứng trước cửa phòng nói với vào.

Không gian vẫn yên tĩnh, bên trong không ai trả lời.

" Tuyết Liên tỷ làm bánh phù dung cho Công Chúa này! Nô tỳ đem vào nhé? ". Lạc Thư Dy biết chắc rằng Hòa An vẫn chưa ngủ, đứng đợi cũng không phải cách, đành mở cửa bước vào.

Đúng thật, đập vào mắt Lạc Thư Dy lúc này là khung cảnh thật đau lòng.

Tư Duệ Hoà An Hoà Công Chúa ngồi bên vệ cửa sổ, mắt hướng về ánh trăng đang phản phất trên khuôn mặt thanh thoát ấy. Đẹp thì thật đẹp, đẹp như tranh vẽ nhưng lại chứa đựng cái cảm xúc cô đơn tuyệt vọng đến lạ lùng.

Hòa An cứ ngồi lặng lẽ như thế khiến Lạc Thư Dy không dám lên tiếng làm phá vỡ bầu không khí yên ắng kia.

" Ngươi thử nói xem... Rốt cuộc ta nên làm thế nào? ". Hòa An vẫn giữ tư thế đó, đột nhiên lên tiếng nhẹ nhàng hỏi. Âm thanh thật trong trẻo của cô gái tròn 15 tuổi.

Lạc Thư Dy đặt đĩa bánh xuống bàn.

Một câu hỏi thật sự khó trong lúc này đối với Lạc Thư Dy. Cô thừa biết Hòa An đang nói về Tứ Hoàng Tử - Vĩnh Tề.

" Việc đó... nô tỳ nghĩ, cho dù là bất cứ ai cũng không thể thay đổi số mệnh của một người. Chúng ta chỉ biết " thuận theo ý trời " không nên ràng buộc. "

Hòa An khẽ mỉm cười.

" Ngươi thật sự không giống bất cứ ai ". Câu trả lời của Lạc Thư Dy khác xa với những gì Hòa An đang nghĩ.

Tuyết Liên tuy hiểu Hòa An nhất nhưng cô ấy chọn cách thầm lặng. Không an ủi, không đề cập đến việc khiến Hòa An buồn. Thay vào đó lặng lẽ làm món điểm tâm mà cô Công Chúa này thích nhất, chờ đợi đến khi nàng ta nguôi ngoai.

Mọi người luôn những tưởng rằng Tuyết Liên là người thân thiết nhất với Hoà An, họ đối tốt với nhau như tỷ muội ruột trong gia đình. Đâu ai ngờ rằng, trong thâm tâm của Tuyết Liên, từ lâu đã vạch ra một ranh giới cho bản thân và Công Chúa: Nô tỳ >< Chủ tử.

Cô tuyệt đối không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của Hòa An. Không thắc mắc, không ngăn cản giống như việc giữ Lạc Thư Dy ở bên cạnh. Vì ... Vốn vĩ từ trước đến nay, việc của Công Chúa, cho dù vô lý đến mức nào cũng đều có lý do riêng. Đó là sự "thấu hiểu và tin tưởng".

Các Đại Thần khi đứng trước Thánh Thượng, nào là " Tứ Hoàng Tử trăm trận trăm thắng, phúc lớn mạng lớn, gặp dữ hóa lành,... " Hòa An đều nghe đến phát chán.

Chỉ có Lạc Thư Dy, một câu nói cũng đủ ta nhận ra, bản thân " lực bất tòng tâm " là như thế nào? Nhìn thẳng vào hiện thực dối trá, học cách chấp nhận sự thật theo chiều hướng ngược lại với suy nghĩ.

Nụ cười trên môi Hòa An dần trở nên chua chát hơn.

" Công Chúa là người Hoàng Đế hết lòng tin tưởng, Người phải gánh vác một phần trách nhiệm đối với dân chúng Đại Thanh. Việc trước mắt chính là cứu giúp lương dân ở Yết Dương thoát khỏi tai ương. Nô tỳ mạo muội đưa một kế sách cho Công Chúa để giảm bớt nổi lo. Không biết có được hay không? ".

Một phần ý định của Lạc Thư Dy chính là giúp Hòa An quên đi nỗi buồn nhưng phần lớn chính là giúp đỡ được người dân nơi đây.

Dù ít hay nhiều, trong lòng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

" Ngươi nói thử xem! ". Lúc này Hòa An mới từ tốn quay người lại nhìn thẳng vào Lạc Thư Dy chờ đợi câu trả lời.

Lạc Thư Dy khá bất ngờ trước khí chất của cô Công Chúa nhỏ bé này. Trong lòng thầm nghĩ " Đáng ra cô ta phải là một vị Hoàng Tử ".

Khác xa với tính cách tinh ranh - nghịch ngợm khi leo lên tận cành phượng hoàng để trốn. Giờ đây, người ngồi trước mặt Lạc Thư Dy mang khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, nàng ta sở hữu một đôi mắt to tròn đáng yêu nhưng trong chúng thật sắc sảo khi đứng trước hoàn cảnh như vầy.

Đối diện với một người như thế, Lạc Thư Dy không chút sợ hãi. Cô sống ở thời hiện đại cũng đã được hơn 23 năm, không dài cũng không ngắn nhưng cô đủ bình tâm cộng với khả năng suy xét vượt trội, giúp bản thân vượt qua nhiều trở ngại trong cuộc sống cũng như công việc.

Chỉ là một chút bất ngờ thoáng qua.

Lạc Thư Dy đi vài bước tiến lại gần hơn nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ tầm hai cách tay. Hòa An vẫn giữ khuôn mặt đó chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ mà Lạc Thư Dy nói ra.

" Cách của nô tỳ chính là..... ". Lạc Thư Dy nói với cường điệu bình thường, bình tĩnh lưu loát.

Được một lúc thì cô ấy đi ra khỏi phòng, trên mặt nở một nụ cười thỏa mãn vì mục đích lớn nhỏ đều đạt được.

Cô không hề hay biết, phía xa có một bóng đen cũng vừa rời đi khi cô bước ra từ phòng Công Chúa.

...----------------...

......Hải Khúc Cung......

" Bẩm Hoàng Tử Điện Hạ, nô tỳ tên Lạc Thư Dy mà Người sai bảo tiểu nhân để ý đến, cô ta đã tỉnh, còn đến phòng của Hòa An Công Chúa được một lúc lâu sau đó đi ra với vẻ mặt vui mừng. Vì đứng cách xa nên tiểu nhân không nghe được bên trong bọn họ đã làm những gì ".

Một nữ nhân mặc hắc y phục, quỳ một chân trước Tam Hoàng Tử - Vĩnh Trác. Cô ta nhanh chóng bẩm báo tình hình liên quan đến Lạc Thư Dy.

" Được rồi! Mộc Dao, ngươi lui trước đi ".

Vĩnh Trác nâng chén trà lên uống. Câu hỏi về thân phận của Lạc Thư Dy trong lòng ngày càng lớn. Hắn ta lệnh Mộc Dao ra ngoài nhưng không quên căn dặn thêm lần nữa.

" Ngươi không được quên nhiệm vụ chính của mình ".

" Tiểu nhân rõ ". Nói rồi cô ta lập tức ra ngoài

" Không cần biết mục đích của cô là gì? Chỉ cần không làm hại đến Hoàng Muội của ta là được " . Hắn ta nói nhỏ, trên môi mang theo nụ cười nhẹ.

Mộc Dao là nữ vệ bên cạnh của Tam Hoàng Tử - Vĩnh Trác, thân phận vẫn còn là bí mật, cô ta luôn hành sự cẩn trọng. Đặt nhiệm vụ được giao phó từ chủ nhân lên hàng đầu.

" Chỉ trong một ngày, chủ nhân đã thay đổi rất nhiều. Chỉ vì một nô tỳ lại có thể ... khiến chủ nhân phá bỏ quy tắc. Chẳng lẽ, Ngài ấy đã động lòng rồi sao? " .

Theo cạnh Tam Hoàng Tử bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Mộc Dao chứng kiến cảnh chủ nhân của mình động vào một cung nữ. Nhiệm vụ bảo vệ Hòa An Công Chúa từ trước đến nay là điều hiển nhiên nhưng ... giờ đây Vĩnh Trác lại dành một chút đặt biệt quan tâm đến người mang tên Lạc Thư Dy.

Chả trách Mộc Dao cảm thấy khó hiểu, tâm tư của Vĩnh Trác trước giờ khó đoán nên cô ta cũng không dám nhiều lời chỉ là có chút buồn tủi thoáng qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK