• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

......CÀN THANH CUNG......

Sau khi rời khỏi Trường Xuân Cung, lấy được sự đồng ý của Duận Sát Hoàng Hậu, nó tiếp thêm sự tự tin cho Hoà An khi phải sắp đối mặt với các quần thần, nhất là những người có mưu đồ phản Quốc thâm sâu. Đương nhiên Hòa An trong mắt bọn họ cũng chính là cái gai ngán đường.

Đứng trước Cung Điện Càn Thanh nguy nga này làm Lạc Thư Dy như được mở mang tầm mắt. Tuy sống ở thời hiện đại, có những tour tham quan Tử Cấm Thành nhưng vì quá bộn bề với cuộc sống và công việc, khiến cô chỉ có thể chiêm ngưỡng qua những bộ phim cổ trang cung đấu. Bây giờ được tự đặt chân đến, tận mắt nhìn ngắm Cố Cung lộng lẫy vào 300 trước, trong lòng mang một cảm xúc khó tả.

" Tư Duệ Hoà An Công Chúa đến ". Thái giám đứng ngoài cửa cao giọng hô to.

Ba người họ nhanh chóng bước vào Chánh Điện. Các quan văn quan võ mặc triều phục nghiêm chỉnh đứng hai bên tả - hữu chờ đợi.

Nghe thái giám bên ngoài thông báo Hòa An đến, bọn họ đều đồng loạt xoay người cúi đầu thể hiện sự tôn kính. Có lẽ đây là một điều khá khó hiểu đối với Lạc Thư Dy. Bởi một nữ tử nhỏ tuổi lại khiến toàn bộ quần thần dành sự kính trọng lớn như thế.

Chả trách đồng thời nàng ta cũng bị nhiều người căm ghét.

Sau khi Hòa An vừa an tọa trên chiếc ghế dành riêng cho mình, Lạc Thư Dy và Tuyết Liên cũng đứng hai bên phía sau nàng. Đột nhiên giọng nói lãnh lót của thái giám kia một lần nữa hô to.

" Tam Hoàng Tử và Thái Tử Điện Hạ đến ".

Các vị Đại Thần một lần nữa cúi người hành lễ cung kính hai vị Hoàng Tử trước mắt. Hai người họ chẳng để tâm đến, hiên ngang bước lại phía Hòa An, ngồi ngay bên cạnh.

Lạc Thư Dy kính đáo khẽ nhìn hai vị Hoàng Tử bên cạnh đang giữ khuôn mặt bình thản, nghiêm túc ngồi chờ đợi đến giờ Thượng Triều.

Cảm thấy không việc gì phải chú ý thêm nữa.

Lạc Thư Dy bắt đầu quan sát những quan viên đông đúc đang xếp hàng ngay ngắn hai bên. Có thể thấy một vài sự khác biệt về tước phẩm. Tất nhiên, người đứng phía trước là người có tước phẩm cao, còn cụ thể thì cô không rõ.

Bọn họ vẫn giữ thái độ bình thường, yên lặng. Việc thiết triều là việc vô cùng trọng đại, không thể xem thường. Giờ đây muốn biết ai là gian thần ai là trung thần thì quả thật rất khó. Không đơn giản chỉ nhìn bề ngoài hoặc vài ba câu nói là có thể phán đoán được. Điều quan trọng là cần thời gian dài để quan sát và điều tra kỹ.

Một ý nghĩ thôi thúc chợt hiện lên trong đầu. Chính là một lát nữa thôi, cô có thể tận mắt nhìn thấy Thế Long Đế trong lịch sử Đại Thanh mà nhiều người ca tụng. Thật khiến người ta nóng lòng.

" Đến giờ Thượng Triều! Hoàng Thượng đến " Tiếng của một công công vang vọng, sau đó là sự xuất hiện của Thế Long Đế đang từ tốn bước lên thành bệ và an tọa trên ngai vàng.

" Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ".

Toàn bộ những người có mặt bên dưới đều đồng loạt đứng lên hành lễ.

" Các ái khanh miễn lễ ". Thế Long Đế mang giọng nói trầm ỗn phẩy tay ra hiệu bọn họ miễn lễ.

Lạc Thư Dy cùng Tuyết Liên vẫn đang cúi gằm mặt, e dè không dám ngước mặt lên nhìn ngó xung quanh. Dù sao sống ở thời đại này, chưa hiểu quy củ nơi đây nhưng ít ra cũng hiểu được không được vượt quá bổn phận của mình để tránh rắc rối sau này.

" Liêu Công Công! ". Thế Long Đế đột nhiên lên tiếng gọi Liêu Ninh - thái giám thân cận. Hắn ta đang đứng dạt phía bên trái của Ái Tử Lạp Túc Lăng Hoàng Đế.

" Có nô tài ". Hắn ta nhanh chóng đáp lời, người hơi xích lại gần Thế Long Đế một chút

" Ngươi đọc bản tấu chương của Thượng ái khanh lên cho các Đại Thần bên dưới cùng nghe. Rồi hãy xem xét giúp Trẫm ".

Lúc này, Lạc Thư Dy mới ngước mắt lên nhìn phía trên bệ. Vốn dĩ cô không nôn nóng chiêm ngưỡng nhan sắc của Thế Long Đế đâu. Nhưng từ lúc Liêu Công Công lên tiếng thông báo đến giờ thiết triều, Lạc Thư Dy như chưa tin vào tai mình vì ban đầu cô chỉ nghĩ mình nghe nhầm. Nhưng một lần nữa nghe giọng của hắn ta, cô không áp chế được sự tò mò đành đánh liều đưa mắt lên nhìn một cái xem sao?

Cô mở to hai mắt nhưng không dám thốt lên tiếng. Vẻ mặt hoang mang khó tả, cô lập tức cúi gằm mặt xuống, hai mắt nhắm chặt. Như thể sợ rằng bản thân đang bị hoa mắt. Cô khẽ hi hí mắt, một lần nữa nhìn vị Công Công đang đứng bên cạnh Thế Long Đế.

Hình ảnh Hoàng Thượng bên trên không còn quan trọng đối với Lạc Thư Dy nữa, mọi vật như đang cố gắng mờ nhạt đi để giúp cô nhìn rõ người duy nhất mà cô muốn nhìn.

" Trưởng phòng Quách - Quách Thảo Minh. Sao...sao có thể?... Anh ta rõ ràng là Quách Thảo Minh, người luôn khó khăn, khó chịu với tất cả nhân viên mỗi khi sai sót trong công việc. Là trưởng phòng ban Kế Hoạch của mình suốt 3 năm. Làm sao có thể nhầm lẫn được ". Bất ngờ xen lẫn nghi hoặc. Nhưng dù nhìn bằng cách nào đi nữa Lạc Thư Dy vẫn chắc chắn khuôn mặt đó chính là Trưởng phòng Quách của mình. Chỉ là thân hình anh ta có hơi tròn hơn ở thời hiện đại một chút.

Sự thật bất ngờ đó không để Lạc Thư Dy thấu hiểu kịp. Liêu Công Công nhanh chóng cầm lấy bảng tấu chương màu vàng tinh tế đọc lớn. Cô chỉ biết chèn ép nổi hoang mang vào trong lòng, tập trung vào việc chính.

" Yết Dương ở Thành Quảng Tây gặp nạn lũ lụt nghiêm trọng, lượng lớn dân chúng tan nhà nát cửa, cuộc sống lầm than. Một lượng lớn lương thực được chi viện nhưng không may gặp nạn, lương thực hỏng toàn bộ không thể vận chuyển đến tay cho lương dân. Hơn hai tháng nay dân chúng phải sống trong cảnh không nhà để ở, không gì để ăn để mặc. Kính mong Hoàng Thượng có thể mở kho lương một lần nữa để cứu giúp bá tánh vượt qua cảnh khốn khổ ".

Liêu Công Công vừa đọc xong bản tấu chương, các quần thần bên dưới ai nấy đều bàn luận rôm rả. Phần lớn đều tỏ vẻ không đồng tình. Hết người này đến người khác đều nêu lên ý kiến của bản thân.

Trong thoáng chốc không khí nơi này trở nên nặng nề. Thế Long Đế phía trên, tay chống lên trán khuôn mặt sầu não. Không biết nên quyết định như thế nào cho thỏa đáng.

" Vĩnh Đôn! con thử nói ta nghe việc này nên giải quyết như thế nào? ". Ba người con của ông bên dưới vẫn không có động tĩnh. Ông bèn gọi Thái Tử Vĩnh Đôn xem xem đã nghĩ được cách hay chưa? Có lẽ hi vọng cuối cùng của Hoàng Đế đều đặt lên đứa con "trữ vương" này.

Vĩnh Đôn nghe phụ hoàng gọi mình thì thong thả tiến lên phía trước, cậu ta hành lễ tôn kính. Sau đó nói.

" Nhi Thần cho rằng, không thể kéo dài trì hoãn việc cung cấp lương thực cho lương dân phía Yết Dương. Tuy nhiên, mho lương và Quốc Khố hiện không còn nhiều, nếu chi hết thì Đại Thanh chúng ta sẽ bị các nước khác dòm ngó. Thế nên Nhi Thần vừa nghĩ ra một cách có thể vẹn toàn cả hai đường ".

" Thái Tử, con cứ nói ta nghe ". Một luồng sáng xẹt qua mắt Thế Long Đế, trong lòng có chút nôn nóng. Vội hối nhi tử của mình nhanh chóng nói ra.

" Vẫn là phải dùng đến Quốc Khố và kho lương nhưng chỉ dùng tầm khoảng 500 ngàn lượng bạc và 5 xe lương thực. Về quân sự ở các phía, chúng ta nên phòng bị kỹ càng ở những khu vực chính yếu tránh để lộ thông tin. Việc này thì cần các Tổng Đốc và Binh bộ thượng thư của Đại Thanh ta dốc sức rồi ".

" Thần sẽ dốc sức ". Một vài Tổng Đốc khu vực cùng các Binh bộ đều đồng thanh hô lên. Sau đó Vĩnh Đôn tiếp lời.

"Đó chỉ là kế hoạch trước mắt giúp dân chúng cầm cự được nữa tháng , nếu muốn đưa Yết Dương thoát hẳn khỏi đại nạn thì Nhi Thần nghĩ bao nhiêu đó vẫn chưa là gì đâu thưa Phụ Hoàng ". Ngay cả Vĩnh Đôn cũng bất lực. Cậu ta nói xong thì quay lại chỗ cũ ngồi. Các Đại Thần một lần nữa bàn tán với nhau xì xào.

Một sự thật quan trọng về Yết Dương. Tại sao một huyện nhỏ nhoi lại có thể khiến Thượng Quý Khanh - Người trấn thủ một thành gấp gáp cầu xin cứu trợ lớn? Hoàng Đế phải bất an khi người dân nơi đó gặp nạn? Khiến các Đại Thần lo lắng vắc cạn óc cũng không tìm được cách giải quyết?

Thiên tai ập đến một vùng. Đúng là không thể làm ngơ, Hoàng Đế ít nhiều cũng phải ngó đến. Dân chúng Đại Thanh bình an thì Hoàng Đế Đại Thanh mới thuận lợi trị vị được. Lương thực ở phủ Nam Bình Vương không ít nhưng lại không đủ cứu tế cho dân chúng Yết Dương?

Yết Dương là một huyện thuộc Thành Quảng Đông do Thượng Quý Khanh trấn thủ. Người dân nơi đó chuyên sản xuất về thuốc súng cũng như chế tạo vũ khí cung cấp bí mật cho những địa phận quan trọng giúp củng cố biên cương Đại Thanh Đế Quốc. Đủ để biết Yết Dương có tầm quan trọng đến thế nào.

Lần này đột nhiên lũ lụt kéo đến, không ai có thể trở tay kịp. Tuy bảo vệ lượng vũ khí và thuốc súng cẩn mật, nước lũ không thể chạm đến. Nếu không kịp chấn chỉnh lại cuộc sống của người dân nơi đây, việc sản xuất sẽ bị trì hoãn lâu dài.

Họ đói khát, họ không nhà không cửa, ruộng vườn đất đai hư hại thì nhân công đâu ra còn sức để có thể bắt tay vào việc sản xuất tiếp được. Chưa kể nhiều người còn phải bỏ đi nơi khác.

Hòa An yên lặng từ đầu đến giờ quan sát những người còn lại xem có kế sách gì hay nữa hay không? Tuy kế sách của Lạc Thư Dy không chắc chắn hữu dụng tuyệt đối nhưng trong hoàn cảnh này thì nó là khả quan nhất. Chỉ là mọi thứ có tiến triển thuận lợi như bọn họ đã định sẵn hay không?

Lạc Thư Dy chăm chú nhìn thái độ của từng quan viên đang chầu hai bên trước mặt. Ai cũng mang một thái độ. Trong lòng cô đấy lên sự khinh miệt. Theo như cô biết, trong lịch sử rất ít trung thần tận tâm cho Quốc Gia còn gian thần thì đếm không xuể. Mưu mô xảo quyệt giỏi ẩn mình trong tối. Mỗi người mang cho mình một mưu đồ riêng cực kỳ to lớn. Giờ đây trước mặt Thế Long Đế ai nấy đều sốt sắng. Lạc Thư Dy chỉ mong sao có thể tự tay lột từng chiếc mặt nạ của bọn gian thần này ra thì vừa lòng biết mấy.

Khuôn mặt Lạc Thư Dy chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà đa dạng thú vị biết bao nhiêu. Mọi sắc thái đều thu vào tầm mắt của một người. Có lúc thì trợn tròn mắt, tủm tỉm cười, có lúc thì chau mày khó chịu, thân thể tràn ngập sát khí. Dù chỉ nhìn nghiêng một bên mặt của cô cũng khiến hắn ta cười nhẹ thích thú.

" Cô gái này sao nhiều thứ kỳ lạ đến vậy? ". Trong lòng Vĩnh Trác đột nhiên dấy lên sự tò mò. Bất giác nhận ra chính bản thân mình cũng thật kỳ lạ. Anh ta vội quay mặt đi ,lấy lại dáng vẻ ung dung lúc đầu.

Nhìn thấy chẳng ai muốn đưa ra thêm ý kiến gì khác. Hòa An biết, đã đến lúc bản thân nói. Chính tay giải quyết việc rắc rối này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK