• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Long Thiên đột nhiên nói với giọng điệu như vậy khiến Vương Lệ Trân thấy lạnh cả sống lưng. Không hẳn là sợ hãi nhưng cảm thấy có chút kinh ngạc. Dù sao thì một tên ăn nói bộp chộp thì sao có được vẻ nguy hiểm như vậy chứ? Sự thay đổi chóng mặt này khiến cô theo bản năng mà lùi lại phía sau một bước. Cảm giác ớn lạnh đâm xuyên vào da thịt thật khó diễn tả nhưng lại giống như lưỡi dao cắt vào da cô.   

             Dường như Long Thiên cũng nhận ra điều này. Anh khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó cười nói: “Xin lỗi! Di chứng của bệnh nghề nghiệp ý mà. Chúng ta nói chuyện khác đi, gần đây cô có đắc tội với ai không?”  

             Vương Lệ Trân không tin là mình bị Long Thiên hù dọa nhưng nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của đối phương thì cô không khỏi tự hỏi mình. Đối thủ cạnh tranh của nhà họ Vương rất nhiều, mức độ phức tạp trong đế quốc thương mại thì người thường khó mà tưởng tượng nổi. Chưa nói đến việc thành công phải hi sinh biết bao người nhưng chắn đường người khác thì không phải chỉ có một hai đường, đắc tội với người khác chắc chắn không thể đếm trên đầu ngón tay được. Nếu nhất thời bảo Vương Lệ Trân nói ra người đắc tội thì đúng là khó thật.   

             Chỉ có điều, có người muốn giết mình sao?  

             Đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ. Cạnh tranh thương mại mà muốn để xảy ra án mạng thì đây là lần đầu tiên cô gặp phải. Cô cảm thấy hoài nghi về chuyện này, cộng với việc cô không có cảm tình với người đàn ông này nên cô nhìn Long Thiên với vẻ bán tín bán nghi: “Anh đừng có giảo biện nữa, tôi không phải là cô bé mười bảy mười tám tuổi đâu nhé! Đừng tưởng rằng anh bịa ra câu chuyện này để dọa tôi là tôi sẽ cầu xin anh bảo vệ tôi. Thời bây giờ là thời pháp trị, tôi không tin là có người dám giết tôi”.   

             Có những loài hoa cỏ từ nhỏ đã sống trong phòng kính không biết mưa gió là gì nên không hiểu được cảm giác sợ hãi là.   

             Long Thiên bất lực thở dài một hơi, bởi Vương Lệ Trân có thành kiến với anh. Muốn hỏi ra điều gì đó từ cô là điều không thể, lúc này anh đưa linh kiện nhỏ trong tay cho cô, nói: “Vậy thì cô có thể đi điều tra xem tác dụng của cái này có giống với những gì tôi nói không? Tôi nhận tiền của bố cô, bảo vệ an toàn của cô là nhiệm vụ của tôi”.   

             Vương Lệ Trân nhận lấy linh kiện nhỏ đó, sau đó quay đầu đi vào công ty. Long Thiên đi theo phía sau, Vương Lệ Trân vốn định bảo anh đừng đi theo mình nhưng nghĩ đến việc anh chắc chắn sẽ không nghe lời mình nên cũng chẳng muốn mở miệng. Đi theo thì cứ đi, chỉ cần anh không nói gì chọc tức mình là được.   

             Vương Lệ Trân như hạ thấp yêu cầu của mình xuống, điều này cho thấy những người phụ nữ xuất sắc sẽ luôn bại trong tay người đàn ông không giỏi bằng mình, chỉ cần người đàn ông đó mặt dày là được.   

             Lĩnh vực mà tập đoàn Vương Thị làm rất nhiều: chuỗi siêu thị, bán hàng online, kinh doanh tự do… Bố của Vương Lệ Trân chính là Vương Chấn Đào, người mà Long Thiên nhắc đến ban nãy. Ông là người tài năng và vô cùng nhạy bén trong lĩnh vực kinh doanh. Năm 90 đã bắt đầu khởi nghiệp, ông một thân một mình đánh bại nhiều doanh nghiệp và thành lập được tập đoàn Vương Thị. Từ tài sản mấy ngàn tệ, mất tầm chục năm con số đó đã là mấy tỉ. Mấy năm nay tập đoàn còn lọt top, ông được xếp vào đại gia số một của Long Thành.   

             Mặc dù mấy năm nay tập đoàn Vương Thị làm nhiều ngành nhưng vẫn trên danh nghĩa là công ty dược. Còn Vương Lệ Trân ngoài giữ chức Phó chủ tịch tập đoàn thì còn là nghiên cứu sinh về ngành dược. Thuốc chống ung thư mà cô nghiên cứu ra đã cứu chữa thành công cho biết bao sinh mạng, hơn nữa đã được đăng ký bản quyền. Một tài nữ như này kiêu ngạo cũng phải thôi. Có tài, có tiền, quan trọng là còn xinh đẹp nữa. Cô gái như vậy đúng là hiếm có.   

             Long Thiên đi theo Vương Lệ Trân vào cao ốc của tập đoàn Vương Thị. Xung quanh có rất nhiều nhân viên đều chủ động cung kính chào hỏi cô. Cô cũng không hề kiêu ngạo mà đều gật đầu với từng người một. Ánh mắt của mọi người không chỉ nhìn vào cô mà còn tò mò về Long Thiên đi phía sau. Tất nhiên, sự đố kỵ và đoán mò mới là nhiều hơn cả. Ai nấy đều đang nghĩ xem cái tên tướng mạo bình thường này ở đâu ra, không ngờ có thể sóng vai cùng tài nữ Vương Lệ Trân?   

             Địa điểm phòng làm việc của Vương Lệ Trân ở trên cùng của tòa cao ốc. Cửa thang máy mở ra, Long Thiên vừa đi vào thì có một bóng hình vội vã đâm sầm vào ngực anh, giống như chú thỏ trắng đâm vào hố sâu vậy. Long Thiên đứng rất vững, một tay ôm chặt lấy thân hình đó, sau đó hỏi với kiểu rất phong độ: “Người đẹp không sao chứ?”  

             “Ôi?”, cô gái kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng giãy ra khỏi ngực anh, đỏ mặt nói: “Xin lỗi đã đâm vào anh, anh không sao chứ?”  

             Gương mặt cô gái rất thanh thoát giống như gương mặt trẻ con, đôi mắt to long lanh như nước trong. Cô mặc bộ đồng phục không hợp với khí chất lắm, chỉ có điều body của cô mới khiến Long Thiên bất ngờ. Mặt thì đáng yêu, body đẹp, hơn nữa vẻ nhút nhát và căng thẳng khiến người khác rất muốn được bảo vệ cô.   

             Long Thiên lộ ra nụ cười vô hại, nói: “Không sao đâu! Đâm vào vài lần nữa cũng không sao, rất dễ chịu”.   

             “Vô liêm sỉ”, Vương Lệ Trân vừa thấy Long Thiên lộ ra nụ cười đó thì liền cảm thấy ghê tởm.   

             Cô gái kia dường như không biết Vương Lệ Trân cũng ở đây, cô ta kêu lên một tiếng khác thường: “Chủ tịch! Cô cũng ở đây à, vừa hay tôi cũng có mấy tài liệu muốn gửi cô”.   

             Cô gái đó tên là Mộc Tiểu Nhã, là trợ lý riêng của Vương Lệ Trân. Vào tập đoàn chỉ nửa năm nhưng đến hiện giờ rất nhiều người đều thấy tò mò, tại sao người như Vương Lệ Trân lại tìm một trợ lý có tính cách hoàn toàn tương phản với cô. Ban đầu mọi người còn tưởng Mộc Tiểu Nhã ‘đi cửa sau’ nên mới vào được nhưng sau đó mấy lần thấy cô ta bị mắng phát khóc trong văn phòng thì họ mới biết cô ta chỉ đơn thuần đen đủi bị Vương Lệ Trân chọn làm nơi trút giận thôi.   

             “Mộc Tiểu Nhã! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, làm việc thì đừng có hấp ta hấp tấp như vậy chứ”, Vương Lệ Trân chau mày, nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK