• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Trương Lượng cho rằng tài đánh đấm của mình rất gì và này nọ, nhưng chỉ một cú lên gối mạnh mẽ của Long Thiên đã đánh tan sức phòng ngự của ông ta. Ông ta cong người nằm vật xuống mặt đất, tuy rằng không hộc máu như trong phim, nhưng với dáng vẻ ấy thì chắc chắn là bị nội thương rồi, không thể khỏi nhanh được.  

             Cả văn phòng chìm vào yên tĩnh, không ít người nhìn người đàn ông ăn mặc lôi thôi kia mà như đang nhìn quái vật, sau đó bắt đầu bàn tán sôi nổi.  

             "Anh ta là ai vậy? Biết võ công à?"  

             "Chắc không phải bạn trai của Mộc Tiểu Nhã đấy chứ? Đù, mạnh thật".  

             "Mạnh thì có tác dụng gì, đắc tội với Trương Lượng thì tôi thấy Mộc Tiểu Nhã mất việc chắc rồi".  

             Sau khi xử đẹp một kẻ "tay to" hống hách, tên đầu sỏ Long Thiên gãi đầu, bởi vì anh không ngờ là đối phương lại mỏng manh dễ vỡ đến thế. Chẳng để ý tới tên Trương Lượng đang kêu cha gọi mẹ dưới mặt đất, Long Thiên nhìn về phía Mộc Tiểu Nhã, thấy cô ta vẫn đỏ hoe đôi mắt, anh mỉm cười nói: "Đồng chí Tiểu Nhã, có đau không?"  

             Mộc Tiểu Nhã không hiểu cho lắm, cô ấy nghi hoặc nhìn Long Thiên. Long Thiên vươn tay ra kiểm tra vết thương của Mộc Tiểu Nhã, chỉ có điều ánh mắt của anh khác hẳn với Trương Lượng.  

             Có lẽ là bởi vì không kịp load nên Mộc Tiểu Nhã không né tránh hành động "sàm sỡ" của anh ngay, chỉ đỏ mặt nhìn người đàn ông bí ẩn này.  

             "Nếu cô buộc tóc đuôi gà thì trông sẽ đáng yêu lắm đấy, cũng giống với cô ấy...", Long Thiên lẩm bẩm một mình.  

             Ấn tượng duy nhất của Mộc Tiểu Nhã là khi cười răng anh rất trắng. Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng hiểu ra rằng Long Thiên đang nói về một cô gái khác, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng, nhưng cô ấy vẫn nói: "Anh đi mau lên, đội trưởng đội bảo vệ của nơi này là bạn của Trương Lượng, bọn họ sẽ không tha cho anh đâu!"  

             Không cần Mộc Tiểu Nhã nhắc nhở, Trương Lượng cũng biết mình là bạn của đội trưởng đội bảo vệ, thế nên trong lúc ôm bụng kêu trời kêu đất, ông ta đã bấm điện thoại gọi cho thằng anh em của mình rồi.  

             "Bịch bịch bịch!"  

             Một đám bảo vệ nhanh chóng chạy lên văn phòng trên tầng cao nhất. Kẻ cầm đầu là một người đàn ông gốc nông thôn trông rất vạm vỡ. Dân ở nông thôn thường đặt tên bình dị để dễ nuôi, người đàn ông vạm vỡ ấy tên là Thiết Trụ, đồng thời cũng chính là bạn của Trương Lượng.  

             "Thiết Trụ, giết thằng đó cho tôi!"  

             Tro tàn lại bùng cháy, Trương Lượng ngứa mồm nói xen vào, kết quả là lại bị Long Thiên đá ngã, ngay cả răng cũng bay đi mất, máu me chảy khắp miệng.  

             Long Thiên rút chân về, đồng thời buông cánh tay của Mộc Tiểu Nhã ra và nói: "Nhiệm vụ của cô là gì?"  

             Mộc Tiểu Nhã nghệt ra một lúc rồi mới nói: "Coi chừng anh sát sao".  

             "Vậy thì coi cho kỹ và đừng có chớp mắt đấy", Long Thiên đi tới chiếc bàn làm việc gần nhất, cầm một đống giấy ra cuộn thành gậy, đối mặt với đám bảo vệ hung tợn.  

             Nhưng rồi anh đột nhiên quay đầu lại, tươi cười nói: "Cái bóng lưng "Gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh/ Tráng sĩ một đi không trở về" này có ngầu không?"  

             Mộc Tiểu Nhã nở một nụ cười từ tận đáy lòng. Cô ấy cảm thấy hành động trẻ con này của anh rất đáng yêu, nói với khuôn mặt đỏ ửng và đôi mắt ẩn tình: "Ngầu!"  

             Mộc Tiểu Nhã vừa dứt lời là Long Thiên đã đi về phía tên bảo vệ đang rất căm phẫn kia. Thiết Trụ chỉ cảm thấy người này quá ngạo mạn, vả lại Trương Lượng cũng thường xuyên mời hắn ta uống rượu, lần này mà không làm gì thì không đáng mặt anh em, thế là hắn ta xua tay, hai tên bảo vệ đằng sau lập tức xông tới.  

             Hai người chia ra hai bên, cầm gậy tích điện lao lên mà không hề do dự chút nào. Thế nhưng chưa tới gần thì Long Thiên đã vạng một gậy vào mặt của một người. Đống giấy kia rơi vào tay anh là lập tức biến thành một vũ khí đáng sợ. Quất, chọc, vụt, hai người kia chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh gục xuống đất, chẳng cầm cự được chút nào!  

             Thiết Trụ không dám động đậy gì, bởi vì có kém hiểu biết đến mấy thì hắn ta cũng nhìn ra được rằng cách đánh của Long Thiên khác với người bình thường. Đơn giản dứt khoát, sức lực đủ đầy, rõ ràng là người luyện võ, nếu biết là cao thủ như vậy thì hắn ta đã chẳng tới đây làm gì. Nhưng bây giờ đâm lao thì phải theo lao, hắn ta chỉ đành sai hết người này đến người khác lên làm bao cát.  

             Thiết Trụ không phải kẻ ngốc, những người khác cũng thế. Sau khi Long Thiên đánh gục tên thứ năm, không ai dám làm gì nữa. Mặc dù có ưu thế về mặt số lượng, nhưng người ta cứ bước lên một bước là cả đám lại lùi lại một bước. Đến cuối cùng bọn họ mới lúng túng phát hiện ra không còn chỗ để lui nữa, chỉ biết đứng chen chúc trong một góc. Cả đám định chửi mắng vài câu, không lấy lại được danh dự cho sếp thì ít nhất cũng phải giữ được khí thế chứ!  

             Thế là một cảnh tượng hài hước xuất hiện, mười mấy thằng đàn ông mặc đồng phục đứng xúm vào góc văn phòng, gào thét đòi chém Long Thiên ra thành ngàn mảnh, nhưng chẳng có ai dám tiến lên.  

             Sau khi quậy phá banh chành, cây gậy bằng giấy trong tay Long Thiên đã tan nát hẳn rồi. Cảm thấy dằn mặt thế là đủ rồi, anh bèn vứt cuộn giấy đi và hô lên: "Cút đi!"  

             Đám bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, lập tức tan tác hết. Thiết Trụ cũng muốn chạy, nhưng Long Thiên lại nhìn chằm chằm vào hắn ta. Anh chỉ vào tên Trương Lượng đang sợ xanh mặt cách đó không xa: "Lôi lão già vô dụng đó đi!"  

             Thiết Trụ khóc không ra nước mắt, cũng chẳng dám phản đối. Hắn ta chạy tới dìu Trương Lượng rời khỏi đó. Trương Lượng là người vênh váo nhất, đồng thời cũng là kẻ thê thảm nhất, nhưng đến giờ ông ta vẫn cứ gào lên là không phục, muốn báo cảnh sát bắt tên côn đồ như Long Thiên vào bóc lịch mấy năm. Kết quả Long Thiên vừa giơ tay lên là ông ta chạy còn nhanh hơn cả người khác.  

             Văn phòng lập tức trở nên vắng lặng, các nhân viên ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong, ai nấy đều thầm nghĩ, rốt cuộc con hổ này ở đâu ra vậy?  

             Long Thiên thảnh thơi đi tới trước mặt Mộc Tiểu Nhã. Đối với Mộc Tiểu Nhã, kết cục này cứ ảo ảo thế nào ấy. Nhưng rồi Long Thiên lại xoa tay, lộ ra vẻ mặt gian gian: "À ừm, chúng ta kiểm tra thân thể tiếp nhỉ?"  

             Mộc Tiểu Nhã mở to đôi mắt, nhìn người đàn ông trẻ tuổi này một lượt. Với sự trải đời không hẳn là phong phú của Mộc Tiểu Nhã, có thể nói là người đàn ông này đã thay đổi tam quan của cô ấy. Mạnh mẽ, tự tin, còn khá bí ẩn, những từ ngữ ấy đều rất trừu tượng, như tác phẩm "Hoa hướng dương" của Van Gogh trong sách lịch sử vậy, cô ấy đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không thể xem ra được cái gì.  

             "Anh muốn kiểm tra thân thể cho ai?", một giọng nói phá vỡ sự tưởng tượng của Mộc Tiểu Nhã.  

             Giày cao gót, đồ trang sức nhã nhã, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, dáng người quyến rũ, khí chất xa cách, quả thực là rất giống nữ vương.  

             Nữ vương đứng trước văn phòng, trong tay còn cầm một cái chén, hơi nhíu mày nhìn khuôn mặt sửng sốt của Long Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK