• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Cậu lại muốn làm gì?", Vương Lệ Trân hỏi lại theo bản năng, cô bạn thân này chính là người thích hóng hớt nên không sợ lớn chuyện, cứ chuyện gì có cô ấy dính vào thì chắc chắn không có gì hay, nhất là về bản thân cô.  

             Vương Lệ Trân có rất nhiều người theo đuổi nhưng phần lớn đều tự động rút lui vì cái gì khó quá thì bỏ qua, thỉnh thoảng lại gặp được mấy người khó chơi như là đại ca xã hội đen, tất cả đều là do Diệp Yêu Tinh này giải quyết hết. Tuy là bạn thân với nhau nhưng ngoài thân phận con gái nhà họ Diệp ra thì Vương Lệ Trân vẫn không biết nhiều chuyện của cô ta. Một phần là do cô cảm thấy hai người có cùng chí hướng với nhau nên không có hứng thú đi tìm hiểu về bối cảnh gia đình người ta, mặt khác là do thế giới của Diệp Yêu Tinh bẩn hơn cô tưởng rất nhiều.  

             Chẳng hạn như quán bar này, Diệp Yêu Tinh có cổ phần, hai năm trước khi nơi này vừa khai trương đã trở thành một nét bút ngang, tiền bạc đổ về như nước, người cùng ngành ghen tị đi báo cảnh sát khiến mọi chuyện bị phanh phui, không bàn đến những vấn đề khác làm gì vì chỉ tính mỗi chuyện múa thoát y thôi là đủ để Lily phải đóng cửa rồi.  

             Không ai có thể ngờ được rằng Lily chỉ bị phạt hai trăm ngàn rồi vẫn bình yên vô sự, kinh doanh buôn bán như bình thường, người trong ngành đi báo công an thì lại xảy ra sự kiện đánh nhau, chết mất hai người, sau đó việc kinh doanh của Lily cứ lên như diều gặp gió, có rất nhiều người nghe tiếng nên đến nhìn xem thử ông chủ của nơi này trâu bò đến mức nào, mục đích sâu xa hơn là làm quen với cô gái này, đó là sức mạnh của Diệp Yêu Tinh.  

             Vương Lệ Trân chưa từng hỏi đến những chuyện đó nhưng cô cũng biết được đôi chút, con bé này trông có vẻ như không từ chối bất kì người nào nhưng nếu như có một kẻ nghĩ mình có thể cởi sạch quần áo của cô ấy và lấy được thứ gì đó thì chắc chắn sẽ thành cái xác bị ném trôi sông Hoàng Phổ.  

             "Trông vẻ mặt của cậu kìa, tớ có thể ăn tươi nuốt sống anh ta chắc", Diệp Yêu Tinh cười tươi roi rói nói: "Tớ chỉ muốn hỏi xem có phải là anh ta không để tiện chào hỏi xưng hô ấy mà, tiện thể gặp thử xem đó là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến Lệ Trân nhà tớ nóng nảy thế!"  

             "Cậu cứ chơi phần cậu đi, đừng dính tới tớ", Vương Lệ Trân hờ hững nói nhưng đó cũng đã gián tiếp chứng minh được phỏng đoán của Diệp yêu tinh.  

             "À, cậu cứ yên tâm, tớ chỉ chào hỏi tí, tiện thể xem thử đó là rồng hay rắn thôi".  

             Diệp yêu tinh nhấp một ngụm rượu, sau đó chào hỏi với mấy chị em, cười hì hì chỉ vào Long Thiên dưới sảnh lầu một và nói: "Các chị em, nhìn cho kỹ nhé, anh đẹp trai ngon lành kia là mục tiêu của trẫm tối nay, nhìn trẫm tóm lấy anh ta này!"  

             Mấy cô ái bắt đầu ồn ào lên, trong đó có một người khá mạnh bạo còn lên tiếng trêu ghẹo nếu như Diệp Yêu Tinh không thể tóm được thì để cô ta thử, Vương Lệ Trân cũng cạn lời, Diệp Yêu Tinh đắc ý lắc mông cầm một chai rượu xuống lầu, dáng đi thướt tha đầy quyến rũ đã hấp dẫn ánh mắt của những tên giống đực trên lầu hai, hận không thể ăn cô ấy vào bụng.  

             Sau khi rời khỏi cái thế giới ăn chơi trác táng của đám cậu ấm cô chiêu ở thủ đô thì lâu lắm rồi Long Thiên không đến những nơi thế này, cả ngày bận rộn vì nhiệm vụ đến nỗi choáng váng đầu óc, nghỉ ngơi là thứ không tồn tại, mấy ông già trên kia hận không thể ép cạn sức lực của anh, làm gì có chuyện để Long Thiên nhàn rỗi ăn không tiền lương.  

             Thế nên sau khi theo Vương Lệ Trân bước vào đây thì Long Thiên vẫn còn chưa quen lắm, do có nhiệm vụ nên anh không thể uống rượu và cũng chẳng muốn uổng phí tiền bạc vào những thứ đó. Anh gọi một đĩa trái cây và một ly sữa ngồi trên quầy bar, nhân viên phục vụ nhìn anh như nhìn một tên ngốc nhưng anh vẫn không quan tâm tới. Mấy em ong bướm bên cạnh thấy anh ăn mặc bình thường nên cũng không chạy tới tham gia vào cuộc vui để khỏi bị hố. Thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía anh nhưng phần lớn mang theo vẻ khinh bỉ.  

             Long Thiên vừa ngồi xuống đã trông thấy Vương Lệ Trân trên lầu hai và cũng biết chắc cô đang thấy được mình, thế nhưng anh không lên làm phiền, cứ ngồi đó uống sữa, thỉnh thoảng lại quan sát tình huống của Vương Lệ Trân trên lầu, gió thổi cỏ lay gì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần vớ lấy hộp mang theo đánh người. Thế nhưng cô gái này cũng khá là lớn gan, sáng nay mới xảy ra chuyện như thế mà tới tối đã dám đến đây chơi, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.  

             "Này anh đẹp trai, anh đi một mình hả? Mời tôi uống ly rượu nhé".  

             Diệp Yêu Tinh nhanh chóng đi tới trước mặt Long Thiên, sử dụng kỹ thuật diễn xuất được dày công tôi luyện, trước khi xuống đây cô ta đã uống khá nhiều rượu nên bây giờ cả miệng toàn mùi rượu, hơn nữa hai mắt ngập hơi nước mang theo sắc xuân cùng với bộ quần áo khiêu gợi, có thể nói là thích bao nhiêu lả lơi thì có bấy nhiêu lả lơi, nếu không có giá trị nhan sắc cao hơn đám ong bướm trang điểm đậm lòe loẹt kia thì đúng là có mùi vị của gái làng chơi.  

             Long Thiên quay đầu lại liếc nhìn Diệp Yêu Tinh, từ ánh mắt đầu tiên anh ta đã nhận ra cô gái trông cà lơ phất phơ này cũng khá là cá tính, Diệp Yêu Tinh uống một ngụm rượu rồi ném chai rượu trong tay mình đi. Nhân viên phục vụ ở quầy bar hơi e dè về cô gái uống rượu xong lại làm loạn thế này nên chỉ lẳng lặng nhặt chai rượu lên rồi đứng im thin thít, ánh mắt có vẻ sợ sệt.  

             Long Thiên nhìn thấy hết những điều đó, anh vẫn ngồi lù lù đó vui vẻ nói: “Rượu trong này đắt lắm, nếu cô muốn uống rượu thì tôi mời cô ta ngoài vậy, một chai Budweiser chỉ có năm đồng thôi mà trong này bán tận năm mươi đồng, đắt chết người”.  

             Diệp Yêu Tinh thoáng giật mình, cô ta nghệt cả mặt ra khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc thành thật của Long Thiên, sau đó cười ha ha nói: “Có chai bia năm mươi đồng mà cũng không mời nổi, không có ai đến quán bar dùng hai bàn tay trắng để bắt sói như anh cả”.  

             “Tôi không đến đây để tán gái”, Long Thiên châm một điếu thuốc và nói.  

             “Chị cũng không phải là người cưng tán được đâu”, Diệp Yêu Tinh liếc mắt nhìn hộp thuốc lá 1906 giá mười lăm đồng, nếu như không phải do khiêm tốn thì chắc là phải nghèo cùng cực. Diệp Yêu Tinh cũng khá là buồn bực, nếu như anh ta nghèo rớt mồng tơi như thế thì tại sao lão Vương Chấn Đào tính toán chi ly như cáo già lại chấp nhận bán con gái mình đi trong vụ làm ăn thua lỗ thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK