• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Đồ xấu xa! Đồ cặn bã, lưu manh, đồ tồi! Hôm nay tôi phải bắt anh cút ra khỏi nhà tôi”, Vương Lệ Trân cười có chút quỷ dị. Nếu là những người quen biết cô thì chắc sẽ rất ngạc nhiên. Vì dù sao người lạnh lùng như cô có bao giờ thể hiện ra dáng vẻ hung dữ như vậy đâu?   

             GT dần giảm tốc độ, có lẽ cảm thấy mình nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Vương Lệ Trân đang định từ từ dừng xe lại, sau đó sỉ nhục tên tiểu quỷ thối tha kia. Cô cũng nghĩ ra rất nhiều cách nói mà không cần dùng những lời tục tĩu để chửi đối phương mà vẫn có thể khiến người đó tổn thương lòng tự trọng.   

             Đối với bất cứ người trẻ kiêu căng mà nói, họ sẽ không bao giờ cho phép mình bị mất mặt trước một cô gái, đặc biệt là trước mặt cô gái đẹp. Rất nhiều người đã chọn kiểu phẫn nộ hoặc giảo biện để có thể ngẩng cao đầu rời đi. Tất nhiên, kết cục cũng chỉ có một, đó là cun cút rời đi thôi. Và đây cũng là cảnh tượng mà Vương Lệ Trân rất muốn nhìn thấy.   

             Nhưng lúc sắp đến dưới tầng công ty, Vương Lệ Trân dụi dụi mắt, sắc mặt biến đổi, dường như không dám chắc chắn rồi lại dụi mắt một cái nữa. Cô nhìn thấy cái tên đáng lẽ ra phải bị cô mắng té tát sau đó sẽ mất mặt rời khỏi thế giới của cô, giờ đây người ta mua một chai nước ngọt rồi đứng dựa vào sát xe, sau đó nhàn rỗi nhìn xung quanh.   

             Xe là GTR, còn người đàn ông kia tất nhiên là Long Thiên rồi.   

             “Không thể nào”, dựa xe Maserati ở bên đường, Vương Lệ Trân thở hổn hển rồi bước từ trên xe xuống. Cô đứng trước mặt Long Thiên đang nhe răng ra cười. Bởi vì vừa tức giận vừa kinh ngạc nên biểu cảm lúc này của cô trông khá thú vị.   

             Mong muốn của cô coi như bị phá vỡ rồi. Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ rằng, Long Thiên lại đến trước cô một bước. Sao anh có thể di chuyển nhanh như vậy?   

             Long Thiên di chuyển kiểu gì vậy. Anh chỉ dùng cách đơn giản nhất để thắng được trận cá cược này. Thậm chí, nếu nói ra khéo Vương Lệ Trân không tin, liệu có ai có thể dùng con xe GTR trị giá triệu tệ đi đường vòng và lái xe với tốc độ 120km/h trong một con hẻm chỉ vừa khít một con xe không? Lại còn vòng qua cầu Kim Sơn, từ đường núi Tam Nhai đi mười tám vòng đến được đường Hoàng Hậu?   

             Trừ khi là thằng điên hoặc là phú nhị đại nhiều tiền quá không biết dùng vào việc gì, nếu không sẽ không có ai vì một trận cá cược mà dùng kế sách này, chỉ cần chút bất cẩn là có thể xe nát người chết.   

             Thật không may, Long Thiên thuộc trường hợp thứ nhất. Anh là một kẻ điên, kẻ cố chấp. Anh cũng là người luôn khát khao được giành vị trí thứ nhất, khao khát này còn lớn hơn Vương Lệ Trân rất nhiều lần.   

             “Tôi thắng rồi”, Long Thiên nhìn Vương Lệ Trân. Ánh mắt đó giống như người thắng nhìn kẻ thua cuộc. Ánh mắt này Vương Lệ Trân quen thuộc hơn bất cứ ai. Bởi vì cô thường dùng ánh mắt này để nhìn người khác nhưng hôm nay lại ngược lại.   

             “Anh ăn gian nên trận này không tính”, Vương Lệ Trân không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng cách mà phụ nữ thường dùng để chối đẩy.   

             Long Thiên hỏi: “Ăn gian gì chứ? Tôi đâu phải tự nhiên mà xuất hiện ở đây được? Phụ nữ khi muốn chối bỏ cái gì đó thì cũng phải nghĩ kỹ trước khi nói chứ bà chị”.   

             “Anh gọi tôi là bà chị?”, Vương Lệ Trân với vẻ mặt phẫn nộ.   

             “Cô lớn hơn tôi ba tuổi, tôi gọi cô là bà chị thì có gì lạ đâu?”, Long Thiên khoát tay nói.   

             “Đủ rồi! Dừng xe lại, đến văn phòng của tôi ngay”, Vương Lệ Trân không muốn lập luận vô nghĩa ở đây, tránh để nhân viên nhìn thấy rồi lại dị nghị.   

             Long Thiên xoa xoa tay, nói: “Thế tối nay thì sao?”  

             “Cút”.   

             “Vương Lệ Trân! Cô nói lời không giữ lời nhé”.   

             “Đó là quyền của phụ nữ mà! Dựa vào nhân phẩm của anh mà muốn trèo lên giường của tôi á, nằm mơ đi”.  

             “Cô ức hiếp người quá đáng”.   

             “Anh định đánh tôi sao?”  

             “Hóa ra anh thích kiểu này, đồ biến thái… Cút ngay”.   

             “Cô… Có phải đến thời kỳ mãn kinh rồi không, sao gắt quá vậy?”  

             “Anh mới mãn kinh ý, cả nhà anh mãn kinh thì có”.   

             Vương Lệ Trân quay đầu rời đi. Nếu như quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra, mặc dù cô nói năng sắc bén nhưng thực tế lại vô lý. Vì vậy cô không thể đợi được nữa mà chỉ muốn rời khỏi đây.  

             Tất nhiên là Long Thiên không để tâm đến lời mà Vương Lệ Trân nói. Anh sớm đã phớt lờ hết rồi, hiện giờ anh có một chuyện quan trọng hơn nhiều cần phải đi hỏi rõ.   

             “Có biết thứ này không?”, Long Thiên lắc lắc linh kiện nhỏ trong tay, hỏi.   

             Vương Lệ Trân tưởng Long Thiên lấy ra đồ gì quỷ quái nên tức giận nói: “Không biết”.   

             “Cô chắc chắn là cô không biết thứ này sao?”, Long Thiên đột nhiên hỏi với giọng rất nghiêm túc.   

             Mặc dù Vương Lệ Trân đang giận sôi máu nhưng vẫn ngửi thấy ý vị gì đó bất thường ở đây, lúc này hỏi lại: “Ý gì vậy?”  

             Long Thiên nheo mắt nhìn Vương Lệ Trân nói: “Đây là kíp nổ, lắp đặt trên đĩa phanh. Chỉ cần dùng sức giẫm phanh thì sẽ bắt lửa ngay lập tức. Đến lúc đó sẽ đoàng một tiếng, cô sẽ nói lời tạm biệt với thân xác nhỏ bé này của mình ngay”.   

             Vương Lệ Trân cười lạnh, nói: “Cái gì? Hù dọa tôi à? Có giỏi thì nổ chết tôi đi”.   

             Rõ ràng, Vương Lệ Trân hiểu nhầm ý của Long Thiên. Cô tưởng anh định cài thứ này lên xe của cô.   

             Long Thiên khoát tay giải thích: “Không phải! Thứ này là tôi lấy ra từ trong xe của cô đấy”.   

             Vương Lệ Trân ngây người ra, sau đó sắc mặt âm trầm, nói: “Ý của anh là thứ này lắp trên xe GTR của tôi?”  

             Long Thiên gật đầu, toàn thân đột nhiên toát ra kiểu âm trầm: “Đúng thế! Nếu không phải là cô có ý đồ giết chồng mình vậy thì có nghĩa là, có người muốn giết cô, nhưng không chuyên nghiệp cho lắm”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK