• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Bắc Hải sản sinh ra rất nhiều gái đẹp, loại hình “gương mặt thiên thần, vóc dáng ác quỷ” đã không xứng đáng được chỉ mặt gọi tên rồi, cùng lắm chỉ đáng làm tiếp viên giá hai nghìn tệ ở KTV thôi, đã vậy cách biệt trước khi và sau khi trang điểm cực kỳ khủng khiếp, trải nghiệm mang lại cho khách hàng hết sức tồi tệ.  

             Dạng phụ nữ này trong mắt Long Thiên thậm chí không đạt nổi 60 điểm – mức điểm đủ tiêu chuẩn. Xuất phát từ lòng tôn trọng dành cho phái nữ, Long Thiên sẽ tỏ ra lịch thiệp lễ độ và khó gần để từ chối. Dạng đạt 70 điểm chí ít cũng không có cách biệt gì trước và sau khi trang điểm, dạng này cần được tôn trọng, dù sao người ta cũng không lừa đảo, trêu đùa bằng lời nói là phép “lịch sự tối thiểu”. Riêng dạng nữ thần từ 80 điểm trở lên là dạng không trang điểm còn đẹp hơn khi trang điểm thì cần phải lao tới “chấm mút” không cần biết sống chết, như thể mới tỏ rõ được sự tôn trọng dành cho người ta.  

             Điều này đủ chứng minh danh xưng đệ nhất mỹ nữ Bắc Hải của Vương Lệ Trân không phải nói suông, chí ít một kẻ từng qua tay vô số gái đẹp như Long Thiên phải ở trần trùng trục lao vào phòng cô, điều này đã là một chuyện đủ khiến cô tự hào.  

             Nhưng hiển nhiên, Vương Lệ Trân không chỉ cảm thấy chuyện này chẳng đáng tự hào, thậm chí còn thấy ghê tởm.  

             Vương Lệ Trân mất ngủ cả đêm nhìn chằm chằm vào cửa phòng, nhìn suốt sáu tiếng đồng hồ, tới khi mặt trời mọc lên mới yên tâm khoác thêm áo ngoài, nhẹ nhàng xuống giường để đánh răng rửa mặt. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô trước nay rất nghiêm ngặt, buổi tối phải ngủ trước 12 giờ, buổi sáng phải dậy đúng tám giờ, chỉ thiếu điều lên kế hoạch cho việc đi vệ sinh và ăn trưa.  

             Nhìn vào hình ảnh đã xuất hiện quầng mắt thâm đen của mình trong gương, Vương Lệ Trân lại thấy phẫn nộ một cách khó hiểu. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi mà mình kiên trì suốt bao năm cuối cùng bị một thằng ất ơ phá hỏng, đã thế còn phải kinh hãi khiếp đảm suốt cả đêm, không báo thù không được.  

             Sau khi dứ dứ nắm đấm, Vương Lệ Trân cảm thấy nhụt chí. Tối qua ông bố không đáng tin của cô đã ra mệnh lệnh chí tử, không thể đuổi cái tên khốn nạn kia ra nhà, đã thế anh ta còn ở chung với mình. Vương Lệ Trân lấy cái chết ra để uy hiếp, thế mà đầu dây bên kia lạnh lùng cúp máy luôn. Cô hiểu tính tình bố mình, tuy ông ấy không đáng tin, nhưng chuyện gì đã quyết định rồi thì không bao giờ bị dao động. Tập đoàn của nhà họ Vương càng ngày càng lớn mạnh, ít nhiều gì cũng nhờ bản tính không chịu ảnh hưởng gì từ bên ngoài của bố cô.  

             Trang điểm xong, thay quần áo, gương mặt của Vương Lệ Trân trong gương cực kỳ tinh tế, xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Lạnh lùng xuất phát từ vẻ thanh cao trong thần thái của cô, xinh đẹp là vì đôi mắt dịu dàng và nốt ruồi mỹ nhân bên khóe miệng. Bất kỳ người đàn ông nào gặp được cô cũng dễ dàng mê mẩn đến mức không thể nào mê mẩn hơn được nữa. Bởi vì cơ thể trưởng thành của cô không chỉ có “đồi núi” trước ngực phải kinh ngạc khi nhìn thấy, mà đôi mông căng tròn được bao bọc trong chiếc váy công sở đặt may cũng đủ khiến bất kỳ thằng đàn nào phải suy nghĩ miên man.  

             Trang điểm xong, Vương Lệ Trân thay đổi khí chất mềm yếu của tối qua, toàn thân như được gắn thêm hào quang của nữ vương, cộng thêm chiều cao trên 1m7 của cô và đôi giày cao gót, quả thật đàn ông dưới 1m8 không khác gì kẻ suy dinh dưỡng thấp còi trước mặt cô. Thế nên cô vẫn luôn dùng tư thế này để coi thường những người đàn ông lạy lục với cô.  

             Nữ hoàng này mở cửa ra, dáng vẻ coi thường đám đàn ông của cô sắp đánh một trận vớt vát thể diện, thế nhưng vừa mở cửa đã phát hiện ra không biết tên súc sinh khiến cô “sợ bay màu” tối hôm qua đã đi đâu mất rồi.  

             Không chặn đường trước cửa à? Cũng không đến mức quá súc sinh nhỉ.  

             Vương Lệ Trân nhíu mày, xuống lầu kiểm tra mới phát hiện ra Long Thiên còn dậy sớm hơn cô, thậm chí đã nấu xong bữa sáng, ngồi vào vị trí của mình để đợi cô. Anh không cởi trần nữa mà mặc một bộ đồ ở nhà, kiểu dáng đơn giản, chất liệu vải cực kỳ kém, may mà bộ đồ này không phải màu vàng, nếu không chẳng khác gì nhân viên giao hàng.  

             “Dậy rồi hả, qua đây ăn sáng thôi”, Long Thiên cười hi hi gọi Vương Lệ Trân.  

             Dáng vẻ hiện tại của Long Thiên khác biệt quá nhiều so với Long Thiên của tối qua, chẳng khác gì một trời một vực. Anh ta hồn hậu, thật thà, không hề giống cầm thú. Vương Lệ Trân không biết rốt cuộc anh ta có ý đồ gì, nhưng vẫn bước tới, ngồi trước mặt Long Thiên, cơ thể thoáng ngả về trước, dùng phương thức chủ đạo, cô muốn chính thức đàm phán đàng hoàng tử tế với tên cầm thú này.  

             Long Thiên không hề chú ý tới vẻ chán ghét trong ánh mắt của Vương Lệ Trân, vẫn hồn hậu nói: “Nghe ông cụ bảo cô thích ăn uống thanh đạm vào buổi sáng. Tôi nấu một ít cháo dưỡng nhan, nếu cô thức khuya có thể uống nhiều hơn một chút”.  

             “Nếu không phải vì anh, tôi cũng không cần phải thức đêm!”, Vương Lệ Trân nhìn bát cháo mà Long Thiên cần mẫn đưa tới, không hề động đến mà chỉ lạnh lùng đáp.  

             “Tối qua tôi đã thất thố”, Long Thiên lùi một bước: “Chúng ta chung sống hòa bình, được chứ?”  

             “Anh nghĩ có khả năng này không?”, Vương Lệ Trân vặn hỏi.  

             Long Thiên giơ tay lên thề: “Tôi sẽ không bao giờ đạp cửa phòng cô nữa, tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo!”  

             “Không phải vấn đề đạp cửa hay không, anh đang ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của tôi đấy. Không cần biết bố tôi lên cơn hay anh phải chấp hành nhiệm vụ gì, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu là anh lập tức rời khỏi nhà tôi, tôi không muốn nhìn thấy loại rác rưởi như anh một phút một giây nào nữa!”, giọng điệu của Vương Lệ Trân đã nặng nề hơn, nhưng vẫn duy trì được gia giáo ở chừng mực nhất định, không quát nạt hay gào thét.  

             Long Thiên không nói gì, Vương Lệ Trân bồi thêm: “Anh đến đây chẳng qua cũng vì đồng tiền thôi, bố tôi cho anh bao nhiêu, tôi cho anh gấp mười lần. Chỉ cần hạng người cặn bã như anh cút ra khỏi nhà tôi là được”.  

             Cô không thích dùng tiền để chèn ép người khác, nhưng nhiều lúc cách làm cũ rích này có tác dụng hơn nhiều cách khác.  

             Bấy giờ Long Thiên mới ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ giễu cợt: “Nếu cô đã nói thế thì cứ làm như vậy đi. Bố cô thưởng tôi một trăm triệu tệ, cô lấy một tỷ ra đây, tôi cuốn gói cút ngay lập tức”.  

             “Anh giỡn mặt tôi đấy à? Một tỷ tệ, sao anh không đòi mười tỷ luôn đi! Anh thèm tiền quá hóa điên chắc!”, dù tính cách của Vương Lệ Trân không tệ nhưng lúc này cũng thấy tức giận. Thằng cha này thật quá đáng, một tỷ tệ, anh tưởng tệ giống như sol Peru à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK