• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tô Mạt nằm mơ cũng không ngờ rằng một cao thủ võ tự do như cô ta lại phải chịu thiệt trước một tên lưu manh, hơn nữa lại còn bị sàm sỡ, giận đỏ mặt, mặc cô ta dùng hết sức đẩy Long Thiên ra, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích, tới lúc này Tô Mạt mới hiểu, hoá ra tên này thuộc dạng tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi!  

             “Anh buông tôi ra!”, cảnh sát Tô lúc này cũng đành bó tay, chỉ có thể hét lên.  

             Long Thiên được thể, chỉ cười khẩy, nói: “Thả cô ra cũng được thôi, nhưng cô không được động tay động chân đấy, đàn bà con gái cứ dã man thế không tốt chút nào đâu”.  

             “Được, anh mau thả tôi ra!”, Tô Mạt vờ tỏ ra đồng ý, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đợi bà đây thoát ra được, xem bà có đạp cho mày đoạn tự tuyệt tôn luôn không!  

             Long Thiên thật sự không muốn tiếp tục đùa dỡn với vị hoa khôi đang đứng trước mặt anh nữa, dù sao tránh voi chẳng xấu mặt nào, mặc dù chân của cảnh sát Tô đây sờ vào rất đã tay đấy, nhưng Long Thiên lấy đại cục làm trọng liền thả cô ra. Kết quả anh vừa nới lỏng tay, Tô Mạt liền nắm bắt ngay cơ hội, không để ý việc cô ta đang mặc váy ngắn, mà thẳng chân nhắm trúng đũng quần của Long Thiên.  

             “Con ranh này ra tay cũng ác quá đi!”  

             Long Thiên thầm chửi một tiếng, may mà anh phản ứng nhanh, hai tay chắn phía trước thuận thế lại nắm chặt cặp chân mĩ miều của Tô Mạt, sau đó còn đùa ác ý kéo về phía sau, ngay sau đó liền tách hai chân của cô ta ra, hơn nữa khoảng cách giữa hai chân cũng không nhỏ, tầm mắt của Long Thiên vừa hay có thể nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta phút chốc hồn phách lên mây.  

             “A!”, Tô Mạt hét toáng lên, chỉ nghe thấy sự tức giận tột cùng trong đó, chứ nào phải âm thanh phong tình gì.  

             Long Thiên mau chóng buông tay, nói: “Cô nói không giữ lời, tôi làm vậy cũng chỉ là tự vệ thôi!”  

             “Tự vệ cái đầu anh!”, Tô Mạt mất hết lý trí, nếu như bây giờ có thể cắn người, cô ta chắc chắn sẽ phải xơi tái luôn Long Thiên một miếng thịt.  

             “Đừng làm loạn lên thế!”  

             Đúng lúc Tô Mạt định xông lên lần nữa, cửa phòng thẩm vấn liền bị đẩy ra, một giọng nói mạnh mẽ vang lên, Tô Mạt giật mình, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người cảnh sát cao lớn đang chau mày đứng trước cửa, nét mặt không mấy vui vẻ.  

             Tổ trưởng tổ một tổ trọng án Bắc Hải – Tiêu Ngọc Phong, nổi tiếng là thần thám hung thần, nghe nói bất kỳ phạm nhân nào chỉ cần nhìn anh ta cũng đều phải nhận tội.  

             “Anh tới làm gì?”, Tô Mạt mặt biến sắc, vội vàng chỉnh sửa lại tư trang.  

             “Chủ tịch Vương bị bắt cóc, vừa rồi lãnh đạo đã tìm tôi nói chuyện, lệnh cho tôi mau chóng phá án”.  

             Lúc Tiêu Ngọc Phong bước vào, đúng lúc Long Thiên đang đứng quay lưng lại nên nhất thời anh ta không nhìn rõ dung mạo của đối phương, chỉ thấy anh ta cau mày nói: “Trưởng khoa Tô cô đang làm gì ở đây, vụ án của tổ trọng án chúng tôi mà cô cũng nhúng tay vào”.  

             “Lãnh đạo bảo tôi tới giúp thẩm vấn phạm nhân”, Tô Mạt cũng cứng đầu tức giận nói lại, vụ án này tuy do Tiêu Ngọc Phong phụ trách, nhưng cô ta cũng được coi là cố vấn cao cấp, hơn nữa so về cấp bậc hành chính, cô ta cũng không hề lép vế trước Tiêu Ngọc Phong.  

             “Thẩm vấn phạm nhân tại sao phải động tay động chân, cô định bức cung sao?”, Tiêu Ngọc Phong híp mắt nói.  

             “Vậy tôi dám hỏi, cả cái đồn công an này có ai không biết bức cung là phong cách của anh”, Tô Mạt chớp chớp mắt, cũng không chút nhún nhường.  

             Đây là cặp đôi oan gia, gặp nhau không nói qua nói lại vài câu mới lạ.  

             Tiêu Ngọc Phong cau chặt mày, không muốn để đoạn đấu võ miệng nhạt nhẽo này trở thành trò cười trước mặt phạm nhân, anh ta xua tay nói: “Vậy bây giờ tôi tới rồi, cô đi làm việc của cô đi”.  

             “Được thôi, tôi muốn xem anh thẩm vấn thế nào”, Tô Mạt lạnh lùng ừ hử một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Long Thiên đang định quay lại ngồi vào vị trí cũ.  

             Tiêu Ngọc Phong cũng bất lực, anh ta và Tô Mạt cùng cấp bậc, hơn nữa cô ta còn là cố vấn cao cấp, không dễ đắc tội, đúng lúc anh ta đang định để cô ta ngồi bên dự thính, Long Thiên cũng quay đầu qua, vẫy vẫy tay trước mặt Tiêu Ngọc Phong.   

             Bất chợt, vị thần thám hung thần này như bị sét đánh trúng, toàn thân kích động tới mức run lên, dường như nhìn thấy nhân vật tầm cỡ lớn.  

             Tiêu Ngọc Phong ngây người ra mất mười giây, mãi tới khi Tô Mạt giục anh ta, anh ta mới kịp phản ứng lại, liền nói: “Trưởng khoa Tô, cô ra ngoài đi, người này giao lại cho tôi”.  

             “Anh lại muốn chiêu cũ của tôi sao?”, Tô Mạt ngơ ngác nhìn Tiêu Ngọc Phong, nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi phải chịu thiệt trước tên khốn này, bây giờ để Tiêu Ngọc Phong dạy dỗ anh ta một phen, xem ra cũng không phải chuyện xấu gì.  

             Tiêu Ngọc Phong cũng không giải thích, mà chỉ lạnh lùng nói: “Mời cô đi ra!”  

             Tô Mạt đứng dậy, tuy cô ta không vui trước thái độ của Tiêu Ngọc Phong, nhưng dù gì tiện nhân ắt bị tiện nhân trị, Tô Mạt trừng mắt nhìn Long Thiên, lạnh cùng cười, nói: “Tên lưu manh kia, lát nữa anh có khóc cha gào mẹ, tôi cũng kệ”.  

             Long Thiên chỉ điềm đạm đáp lại: “Màu đỏ, này cô cảnh sát, không ngờ tính cách cô mãnh liệt tới vậy, ngay cả trang phục cũng chọn màu bắt mắt như thế”.  

             Tô Mạt đương nhiên hiểu Long Thiên ám chỉ điều gì, vừa rồi lúc cô ta hất chân lên, chắc chắn tên lưu manh này đã nhìn thấy, trong giây lát Tô Mạt nổi trận lôi đình, nói: “Anh đợi đấy, Tiêu Ngọc Phong không đánh chết anh, tôi cũng phải móc mắt anh ra!”  

             “Này anh cảnh sát, lời này của cô ta có tính là đang đe doạ hay không? Tôi có thể kiện cô ta đúng chứ?”, Long Thiên nhìn Tiêu Ngọc Phong.  

             Tiêu Ngọc Phong liền nhìn Tô Mạt nói: “Trưởng khoa Tô, chú ý lời nói của mình, ra ngoài ngay!”  

             “Tiêu Ngọc Phong, rốt cuộc anh đứng về phe nào vậy!”, Tô Mạt tức tối nói.  

             Tiêu Ngọc Phong cũng không trả lời, chỉ về phía cửa, trong khi Long Thiên đang đắc ý, thì Tô Mạt lại đang tức tối dậm chân và rời khỏi phòng thẩm vấn, ngay sau đó không quên đóng cửa “rầm” một tiếng.  

             Trong phòng thẩm vấn lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông, Tiêu Ngọc Phong không ngồi xuống ngay, mà đang điều chỉnh lại sự kích động trong mình. Anh ta dụi mắt, muốn chắc rằng mình không nhìn nhầm, người thiếu niên đó thật sự xuất hiện trước mặt, lập tức khoé mắt anh ta đỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK