"Đi!"
Lưu Cường không còn tâm trạng ăn uống, liền quay lưng bỏ về, cậu ta chẳng còn mặt mũi để ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Cả nhóm Lưu Cường ra khỏi khách sạn, vẫn hậm hực tức tối.
"Mẹ kiếp, đúng là xúi quẩy!"
"Bọn họ...". Vương Tịnh vẫn khiếp sợ,, chưa kịp hoàn hồn lại.
"Tên họ Đường này muốn tạo phản chắc, dám ôm eo La Á? Tiến triển nhanh quá rồi đó? "
"Ôi không, nữ thần của tao, hãy nói cho tao đây chỉ là ảo giác đi. Đúng, chỉ là ảo giác thôi, chuyện này không thể nào xảy ra được!"
Mấy tên tay sai cũng rì rầm bàn ra tán vào.
Tâm trạng Lưu Cường càng tồi tệ hơn, quát lên: "Chúng mày im ngay đi."
Mấy tên tay sai im bặt.
Lưu Cường mặt mày cau có, dữ tợn, hậm hực nói: "Tên họ Đường kia, chuyện này mày chưa xong với tao đâu, tao cứ nghĩ là đuổi mày ra khỏi trường là xong chuyện, nào ngờ, lần này thì đừng có trách tao ra tay độc ác!"
....
Đến chỗ ngồi, La Á hất tay Đường Tiểu Bảo ra, phụng phịu nói: "Cậu cũng gan nhỉ."
Đường Tiểu Bảo cười nói: "Gan dạ từ bé rồi, tôi tuổi hổ mà."
"Hồi nãy chẳng phải cậu bảo cậu tuổi trâu ư? "
"Trình chém gió của tôi cũng kha khá."
Mặt La Á đỏ ửng lên, đành chịu thua Đường Tiểu Bảo.
Đường Tiểu Bảo chép miệng, chắc là cậu đang nghĩ lại cảm giác ban nãy.
"Ăn cơm thôi!"
Nhìn thấy nét mặt chăm chú say sưa của cậu, La Á đành cúi đầu ăn trước.
Đường Tiểu Bảo nhìn bàn ăn chỉ có hai món mặn và một món rau, thầm nghĩ trông bữa này có vẻ đơn giản quá, cơm mời khách mà đơn giản như này thì đúng là chẳng có chút thành ý nào cả.
Cậu chỉ thầm nghĩ bụng vậy thôi chứ không nói ra ngoài miệng, chỉ cười nói: "Nghe nói bố cậu là chủ tịch huyện, dù gì thì cậu cũng là con nhà quan, ừm, cậu không khoe khoang, không tiêu xài hoang phí như này thì bố cậu ắt phải là một vị quan liêm khiết."
La Á không để ý lắm, chỉ khẽ mỉm cười.
Cửa mở ra, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, chỉ trong chốc lát, trên bàn đã bày đủ năm món mặn, một món canh kèm theo hai phần điểm tâm.
Đường Tiểu Bảo không hề ngại, cười khanh khách khen ngợi: "Cậu quả là có thành ý, vừa nhìn liền biết ngay là người chân thật, cậu biết hôm nay tôi chưa ăn cơm nên mới gọi nhiều món như vậy phải không? Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu."
"Cậu nói đi". La Á nhìn chằm chằm cậu, có đôi chút tò mò.
"Cậu xinh đẹp thế này, lại thấu tình đạt lý, ban nãy gặp chuyện bất bình còn ra tay nghĩa hiệp, cô gái tốt như cậu dễ khiến các cô gái khác tự ti đấy, cậu biết không?"
Đường Tiểu Bảo có cách tâng bốc độc đáo, cùng với biểu cảm xót thương của cậu, quả thực là...rất gợi đòn.
La Á đang rất muốn đánh người, bĩu môi nói: "Cậu lúc nào cũng đùa giỡn sến sẩm như thế, tôi còn đang thắc mắc là cậu có bao giờ nghiêm túc không."
"Đương nhiên là có rồi!" Đường Tiểu Bảo nghiêm túc nói: "Ví dụ như buổi tối khi đi ngủ, tôi rất nghiêm túc, không bao giờ nói chuyện cả."
Lần này La Á không nhịn được mà cười khì một tiếng.
Đường Tiểu Bảo có khiếu hài hước vui nhộn, rất hợp để đóng các tiểu phẩm hài. Cậu vẫn giữ nét mặt nghiêm túc nói: "Lúc cậu cười trông rất xinh, nên từ giờ nhớ phải cười nhiều vào."
Giọng cậu có sức cuốn hút tựa như một thứ ma lực khiến La Á có chút cảm động, cô khẽ cúi đầu không nói gì, đôi má ửng hồng ngượng ngùng.
Đường Tiểu Bảo mừng thầm, khẽ liếc trộm La Á, một khi đã muốn quyến rũ con gái nhà người ta thì cậu phải đạt cấp bậc thầy rồi.
La Á ăn rất từ tốn, trong khi Đường Tiểu Bảo ăn trông rất khổ sở.
Trong mắt cậu, cách La Á ăn cơm rất đoan trang nho nhã, cậu không nỡ phá tan khoảnh khắc đẹp đẽ này, nhưng cậu vốn không phải người từ tốn nên lúc giả vờ trông rất khổ sở.
Cuối cùng cậu khảng khái nói: "Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên sống thật với chính mình thì hơn, cậu đừng có mà nhìn tôi đấy."
Cậu càng nói vậy, La Á lại càng tò mò. Cô vừa ngẩng đầu lên liền bất ngờ, chau mày tỏ ý chê bai.
Đường Tiểu Bảo đói quá nên ăn ngấu nghiến không còn chú ý đến hình tượng của mình nữa.
Chẳng mấy chốc, Đường Tiểu Bảo đã ăn sạch thức ăn trên bàn, La Á đã đặt đũa xuống ngừng ăn từ lâu, ngồi nhìn Đường Tiểu Bảo ăn, vẻ mặt đồng cảm nói: "Cậu ba ngày chưa được ăn cơm à?"
Đường Tiểu Bảo ợ một cái, gác một chân lên ghế, vừa xỉa răng vừa liếc mắt nhìn La Á, cười nói: "Tôi chẳng sợ cậu chê cười đâu, lớn ngần này rồi nhưng tôi cũng ít khi được ăn đồ ngon như này lắm."
La Á sững sờ, tim đập nhanh, có chút xót thương Đường Tiểu Bảo.
Cô tin lời của Đường Tiểu Bảo, còn rất đồng cảm với cậu. Cô cũng khéo léo chuyển sang chủ đề khác: "Bị đuổi học rồi, giờ cậu tính sao?"
"Còn tính sao được nữa?" Đường Tiểu Bảo dửng dưng nói: "Người ta nói quả không sai: có vấp ngã mới biết học cách đứng dậy, việc gì cũng có cách giải quyết của nó, tôi không thích ép buộc bản thân bởi những thứ khuôn phép sáo rỗng, cậu cũng có thể hiểu là tôi chẳng phải người có chí hướng lớn lao gì."
"Đây không phải lời thật lòng của cậu." La Á nhìn thẳng vào mắt Đường Tiểu Bảo, thẳng thắn nói: "Cậu không hề coi tôi là bạn."
Đường Tiểu Bảo bần thần, có chút cảm động, cậu không ngờ rằng La Á lại hiểu cậu đến vậy.
"Gì chứ, có thể làm bạn với hoa khôi trường, đây là tâm nguyện của cánh con trai mà."
Vừa nói chuyện, Đường Tiểu Bảo vừa cầm chén trà lên uống, có vẻ như cậu muốn che giấu đi điều gì đó.
La Á chuyển chủ đề rất nhanh, cô nói: "Tôi đã thử cách xoa bóp hôm nay cậu dạy cho tôi rồi, rất hiệu quả, nhưng tôi vẫn chưa bắt đúng huyệt vị cho lắm, lát nữa cậu đến nhà tôi, làm mẫu cho tôi một lần đi!"
Giọng La Á bình tĩnh một cách lạ thường, vốn dĩ trong lòng cô cũng không muốn như vậy, bởi trong lúc nói, cô vẫn cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Phì!
Một ngụm trà phun ra bàn, cũng may là Đường Tiểu Bảo nhanh trí, kịp đổi hướng phun nước, đây mới gọi là không làm hại người vô tội.
"Đến nhà cậu á?" Đường Tiểu Bảo tỏ vẻ hiếu kỳ, cười nói: "Như vậy thì chẳng phải nóng vội quá sao?"
La Á vừa ngượng ngùng vừa hậm hực lườm Đường Tiểu Bảo, nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Đường Tiểu Bảo, không nói một lời nào.
Đường Tiểu Bảo không chịu nổi tình thế này nên vội vàng xua tay xin hàng: "Tôi nói đùa ấy mà."
Sau đó, cậu nói tiếp: "Thực ra muốn xoa bóp huyệt vị cũng không khó lắm, mặc quần áo cũng có thể thao tác được, nên làm ở đây cũng được."
"Đến nhà tôi vẫn hơn." La Á kiên quyết nói: "Điều cậu nói tôi cũng biết, nếu không thì tôi cũng chẳng phải nhờ đến cậu, nhưng chuyện này chỉ nên có tôi và cậu biết, cậu không được để lộ cho bất cứ ai biết đâu đấy."
Đường Tiểu Bảo cười nói: "Tôi biết mà, chuyện này bất lợi cho thanh danh của cậu, vì cậu là hoa khôi trường mà."
"Thực ra cũng chẳng có gì." La Á sợ Đường Tiểu Bảo hiểu lầm, không hiểu ma sai quỷ khiến thế nào liền nói bừa một câu.
Đường Tiểu Bảo hơi ngạc nhiên, không hiểu ý của La Á.
Chuyện này phải giữ bí mật, là buộc phải giữ bí mật hay là thực sự cần giữ bí mật đây?
"Tôi biết rồi, nhất định phải đến nhà cậu hả? Không thì mình đi thuê phòng cũng được mà." Đường Tiểu Bảo cười nói.
La Á vẫn lườm cậu, không thèm nói câu nào.
Trêu ghẹo La Á không thành, Đường Tiểu Bảo đành thôi, nghiêm túc hỏi: "Cậu thật sự muốn về nhà cậu hả? Có tiện không? Nhà cậu không có ai ở nhà à?"
"Tối nay bố tôi phải đi họp, tối muộn mới về, tôi gọi điện hỏi thử rồi." La Á thở phào nhẹ nhõm, thực ra từ nãy tới giờ, cô còn hồi hộp hơn cả Đường Tiểu Bảo, dù gì thì cô cũng là con gái mà.
Hóa ra là đã có dự tính từ trước, khà...khà..., hoa khôi trường cũng suy tính kĩ quá.
Đường Tiểu Bảo cười khẩy nói: "Cậu không sợ tôi ư? Cậu với tôi đều trai chưa vợ, gái chưa chồng, ở cùng một phòng, lại còn lúc nửa đêm nửa hôm nữa-- Thôi thôi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy nữa, rợn người quá, tôi chịu thua được chưa. Nếu cậu đã quyết như vậy thì giờ chúng ta về nhà cậu luôn thôi, dạy cho cậu xong tôi còn phải đến viện trông nom mẹ tôi nữa!”