Báo cáo bệnh án có rất nhanh ngay sau đó.
Lượng máu tụ trong não của Ngô Xuân Mai đã được chích ra hoàn toàn, các chỉ số đo đều đã ổn định.
Trước khi nhập viện, Ngô Xuân Mai cũng đã nằm liệt ở nhà nửa năm, gần như thành người thực vật, vậy mà giờ đã hồi tỉnh lại được.
Chẳng cần nói thêm gì nữa, đây quả thực là một kỳ tích của ngành y.
Chung Ái Dân mời Đường Tiểu Bảo đến văn phòng, hoàn toàn coi Đường Tiểu Bảo là một thần y. Sau khi kiểm tra một lượt mới thấy Đường Tiểu Bảo quả thực không lừa ông, ngoài thuật châm cứu, Đường Tiểu Bảo còn rất xuất sắc trong lĩnh vực phụ khoa và nhi khoa, ở các lĩnh vực khác cậu lại kém hơn, nhưng cũng không thể nói là không am hiểu mà chỉ là không giỏi về lĩnh vực đó thôi.
Đường Tiểu Bảo không hề thích thú với lĩnh vực nghiên cứu học thuật, giờ cậu đứng ngồi không yên, chỉ quan tâm đến bệnh tình của mẹ.
"Giám đốc Chung, cháu thật sự không phải là thần y cao siêu gì cả, nói thực thì đây là lần đầu tiên cháu hành nghề y, trước đây cháu chưa từng châm cứu cho ai cả."
Chung Ái Dân dường như nhớ ra điều gì đó, lấy làm ngạc nhiên nhìn Đường Tiểu Bảo nói: "Chả trách ngay từ kim châm đầu tiên tôi đã thấy cháu run rồi, tôi còn tưởng cháu lo lắng quá, hóa ra đây là lần đầu tiên cháu châm cứu......"
Đường Tiểu Bảo ngây người, cúi gằm mặt xuống.
"Ngành học thuật đều chuyên về nghiên cứu, cháu đã có đôi tay vàng trong thuật châm cứu thì cũng có thể gọi là thần y rồi, hơn nữa, cháu có rất nhiều phương pháp hay trong lĩnh vực phụ khoa và nhi khoa, cũng khơi gợi cho tôi rất nhiều ý tưởng, chỉ có điều tôi thật không ngờ rằng cháu mới chỉ là học sinh cấp ba.....vậy mà lần đầu tiên châm cứu đã có thể đạt đến trình độ điêu luyện của một thần y, quả thật là một thiên tài, một cao thủ chốn trần gian.....! "
"À, cháu học thuật châm cứu này từ ai vậy?"
"Ừm, từ một kẻ xuất chúng trong giang hồ thôi."
Đường Tiểu Bảo sớm đã muốn kết thúc cuộc trò chuyện này rồi.
Chung Ái Dân cũng thấy không tiện hỏi dò thêm gì nữa nên đành thôi.
Đường Tiểu Bảo mồ hôi ướt đẫm áo, cuối cùng cậu cũng tìm được cơ hội kết thúc cuộc trò chuyện
Cậu đi xuống tầng dưới, lúc chuẩn bị đến phòng bệnh xem tình hình của mẹ thì thấy một cô gái trẻ đang ngồi ngay gần đó, cậu có cảm giác quen quen, cô gái ấy ngồi trên ghế, cúi đầu, khóc nức nở, hai tay ôm chặt lấy bụng.
Đường Tiểu Bảo tò mò đi đến xem thử, ngay lập tức bần thần vì đau lòng.
Tại sao cậu lại đau lòng chứ?
Là bởi cô gái ấy xinh xắn đáng yêu, một vẻ đẹp khiến người ta nhìn thấy là muốn yêu ngay.
Đường Tiểu Bảo nhận ra rồi, bóng dáng của cô gái quá đỗi quen thuộc, chính là La Á bạn cùng lớp của cậu, chính là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng khắp trường Nhất Trung.
Hoa khôi của trường tại sao phải ngồi đây khóc chứ?
Cô ấy đang đau bụng chăng?
Đường Tiểu Bảo tính cách hướng ngoại, rất có hứng thú với các cô gái xinh đẹp, cậu cũng từng tìm đủ mọi cách để tiếp cận La Á nhưng kết cục lại rất phũ phàng, có thể nói, La Á trước giờ chưa từng ngó ngàng đến cậu.
Gì cơ? Cậu ấy đẹp trai á?
Nói hơi quá nhưng thứ mà La Á không thiếu chính là các chàng trai đẹp vây quanh cô, người ta là hoa khôi mà! Hơn thế nữa, người ta còn là con gái của chủ tịch huyện này.....
Đường Tiểu Bảo khẽ tiến lại gần, ngồi cạnh La Á, đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô.
Woa, đôi tay này....mềm mại quá, làn da quả thực rất mịn màng.....
La Á rùng mình, quên cả bụng đau ngước lên nhìn thấy Đường Tiểu Bảo thì giật mình bất ngờ, nhưng theo bản năng, cô vẫn vung tay cho Đường Tiểu Bảo ăn ngay một cái tát.
Đường Tiểu Bảo rất nhanh trí, sớm đã dự liệu đến điều này, cậu kịp né sang một bên, gắt gỏng nói: "Cậu dịu dàng một chút đi được không!"
Hì!
Chiêu này quả thực rất hiệu nghiệm.
La Á chưa từng bị ai dọa nạt như thế, vậy nên ngay tức khắc chịu khuất phục.
Đợi đến lúc cô phản ứng kịp, giơ tay ra lần nữa thì Đường Tiểu Bảo đã nhanh chóng chạy đi, nét mặt cọc cằn, gắt gỏng ban nãy cũng biến mất, thay vào đó là gương mặt cười đùa giỡn cợt nhả.
"Này người đẹp, tôi không hề có ý trêu đùa gì cậu, tôi làm vậy là để xem bệnh cho cậu đó, cậu đang có bệnh!"
La Á dụi dụi khóe mắt, nhìn chằm chằm Đường Tiểu Bảo, mím môi mím lợi nói: "Cậu mới có bệnh ấy! Bình thường tôi cũng thấy cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, giờ bị đuổi học rồi mà vẫn chưa chịu thay tính đổi nết gì cả!"
Trong chốc lát, nét mặt Đường Tiểu Bảo trở nên u ám.
Thực ra, lúc vừa dứt lời, La Á cũng cảm thấy có chút hối hận.
Như thế thì có khác nào xát muối vào vết thương của Đường Tiểu Bảo đâu?
Cô đương nhiên biết rõ lý do tại sao Đường Tiểu Bảo bị đuổi học, từ lúc sinh ra cô đã hơn người ở chỗ có con mắt nhìn người. Trong ấn tượng của cô, Đường Tiểu Bảo thực chất không phải là người xấu.
La Á đương nhiên sẽ không nói xin lỗi, chỉ là thấy có đôi chút hổ thẹn.
"Cậu đúng là có bệnh." Nét mặt của Đường Tiểu Bảo nhanh chóng trở lại bình thường, cười nói đon đả, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn phần bụng dưới của La Á, thêm cả nụ cười gian xảo của cậu khiến La Á có chút thẹn thùng xen lẫn tức giận.
Không để La Á kịp phản ứng lại, Đường Tiểu Bảo lại nói tiếp.
"Có phải cậu bị đau bụng kinh không? Cậu đã bị đau suốt mấy tháng nay rồi và uống thuốc giảm đau mà cũng không khỏi hẳn, tôi nói có đúng không?"
Mặt La Á ửng đỏ, nét mặt lúng túng.
"Sao...sao cậu biết?"
"Tôi là thần y mà lại." Đường Tiểu Bảo đắc ý nói.
Nếu như là loại bệnh khác thì chẳng nên chuyện, đằng này lại là mắc bệnh phụ khoa, điều này rõ ràng là muốn chọc vào tổ kiến lửa mà.
La Á bất chợt chau mày, chắc là cô lại bị đau bụng dưới.
Ngay lúc ấy, Viên Đông Thăng cũng đi ngang qua đó, nhìn thấy Đường Tiểu Bảo lập tức đến hỏi thăm vài câu.
"Tiểu Đường à, hôm nay tôi coi như được mở rộng tầm mắt rồi, không thể ngờ rằng tài châm cứu của cháu lại thần kỳ như thế, cả đời tôi chưa từng phục ai cả, nhưng hôm nay tôi thật sự nể phục trước tài năng của cháu, khi nào rảnh rỗi chúng ta trò chuyện thêm nhé, cháu quả đúng là thần y...."
Khi Viên Đông Thăng đi rồi, La Á bèn nhìn Đường Tiểu Bảo với ánh mắt ngạc nhiên, hỏi: "Cậu hiểu y thuật à?"
"Tôi cũng bảo với cậu tôi là thần y mà, hơn nữa, tôi còn rất am hiểu về phụ khoa." Đường Tiểu Bảo gãi đầu, cười gượng nói: "Cậu đừng vội mắng tôi, chẳng ai quy định chỉ có bác sĩ nữ mới chữa được các bệnh phụ khoa cả."
"Cậu chắc sẽ không kêu người đến diễn kịch lừa tôi chứ?" La Á ngờ vực.
Đường Tiểu Bảo hơi mất kiên nhẫn, dở khóc dở cười nói: "Chẳng qua là tôi thấy cậu đau đến khóc nức nở, thấy đáng thương nên mới muốn chữa trị cho cậu, ai ngờ rằng cậu lại nghĩ tôi là người như vậy, buồn quá, vậy thôi, cậu không cần tôi giúp thì thôi vậy. Chào cậu!"
Nhìn Đường Tiểu Bảo quay người đi, La Á lại thấy tin cậu, vội gọi cậu quay lại.
"Đứng lại đã."
"Sao nào?". Đường Tiểu Bảo quay đầu lại, cười nói: "Tin lời tôi nói rồi hả?"
"Bệnh này của tôi.......có thật là cậu có cách chữa không?" Trán La Á đẫm mồ hôi, xem ra cô đang rất đau, nhưng vẫn cố chịu.
Đường Tiểu Bảo ngồi cạnh cô, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là tôi có cách, nhưng thực lòng mà nói, tôi nắm rõ về thuật châm cứu nhất, bệnh này của cậu, châm cứu là tốt nhất, chỉ cần châm cứu ba lần để đả thông kinh mạch, đào thải bớt một phần âm khí là khỏi. Cậu phải hiểu rằng, theo như lý luận của Đông y thì cơ thể người được cấu tạo bởi năm nguyên tố ngũ hành, ngũ hành cân đối, âm dương hài hòa thì cơ thể mới khỏe mạnh được.... "
La Á bị đau bụng kinh đày đọa quá mức chịu đựng, chỉ muốn thoát khỏi cơn đau ngay lập tức. Trong thâm tâm cô cũng hoàn toàn tin vào Đường Tiểu Bảo, có chút ngại ngùng hỏi: "Vậy cậu có thể chữa trị cho tôi được không?"
"Tôi châm cứu cho cậu á?" Ánh mắt Đường Tiểu Bảo có chút kỳ lạ.
La Á gật đầu khẳng định: "Ừ!"
"Cậu có chắc muốn châm cứu không?" Biểu cảm của Đường Tiểu Bảo càng thêm kì lạ, tim cũng bắt đầu loạn nhịp, đập thình thịch.
Cuối cùng cũng có có hội tiếp xúc gần gũi với hoa khôi, trong đầu cậu lúc này trống trơn.
La Á sực nhớ ra, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có điều gì khó nói phải không?"
Đường Tiểu Bảo khẽ ho một tiếng, bình thản nói: "Tôi không có điều gì khó nói cả, chỉ có cậu thôi, vì tôi dùng thuật châm cứu để chữa cho cậu nên cũng khó tránh khỏi việc phải châm cứu ở một số chỗ nhạy cảm. Điều này khó tránh được nên.."
"Tên khốn nhà cậu!"
La Á đứng dậy, thở hổn hển nhìn chằm chằm Đường Tiểu Bảo.
Đường Tiểu Bảo vội nói: "Cậu đừng nóng vội, ngoài châm cứu ra thì còn có cách khác có thể chữa cho cậu mà."
La Á tức giận, rõ ràng là còn cách khác nhưng cậu cố tình nói về việc châm cứu, như vậy chẳng phải muốn sàm sỡ cô còn gì?
Để chữa bệnh, cô chỉ còn cách nhẫn nhịn, mím môi hỏi: "Còn cách gì vậy?"
"Xoa bóp!"
Đường Tiểu Bảo tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng chính ánh mắt đã bán đứng ý nghĩ xấu xa trong đầu cậu.