Mục lục
Tuyệt Phẩm Tiểu Thần Y - Đường Tiểu Bảo (Truyện full tác giả: Tiểu Loli)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc gọi ấy là của bố Đường Tiểu Bảo gọi đến, nói là mẹ cậu Ngô Xuân Mai đột nhiên ho ra máu, đã được đưa đến bệnh viện, lúc gọi điện, Đường Thanh Sơn cứ nghẹn ngào, có vẻ như bệnh tình của mẹ cậu rất nguy kịch.

Lúc Đường Tiểu Bảo đến phòng bệnh thì thấy bố cậu vẫn quỳ ở đó, khóc lóc cầu xin bác sĩ cứu chữa cho mẹ cậu.

Đường Tiểu Bảo lòng đau như cắt, chạy đến đó để nâng bố đứng dậy, nhưng bố cậu quyết không đứng lên, không ngừng van xin: "Giám đốc Chung, trưởng khoa Viên, các ngài đều là chuyên gia và bác sĩ có tiếng tăm, các ngài làm ơn cứu vợ tôi, bà ấy đã chịu khổ nhiều năm nay rồi, nếu như bà ấy đi rồi, cả đời này tôi không thể tha thứ cho bản thân mình, gia đình tôi cũng coi như tan nát...."

Chung Ái Dân là giám đốc của bệnh viện này, cũng là bác sĩ có tay nghề giỏi nhất huyện, nhưng vào lúc này đây, nét mặt ông lại lộ vẻ khó xử và đồng cảm.

"Tôi hiểu tâm trạng của anh lúc này, nhưng tình trạng của vợ anh lúc này diễn biến xấu, xuất huyết máu não quá nhiều, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức!"

Chung Ái Dân mái tóc bạc phơ, khẽ thở dài.

Bác sĩ trung niên đeo kính còn lại chính là Viên Đông Thăng, ông là bác sĩ chính ở viện này, đồng thời cũng là trưởng khoa, có lẽ do ông cũng đã quen với cảnh sinh ly tử biệt nên cảm xúc cũng dần chai lì, chỉ bày tỏ khách quan rằng: "Thú thật là chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức, như anh cũng biết, vì để chữa bệnh cho vợ anh, giám đốc Chung cũng đã phải điều các chuyên gia của viện hội chẩn, nhưng đã đến nước này rồi, chúng tôi thật sự xin lỗi, mong anh sớm lo hậu sự cho vợ! Cháu là con trai bệnh nhân phải không? Nhanh đến gặp mẹ lần cuối đi!"

Ngay lúc này, một y tá hớt hải chạy đến cửa phòng, báo cáo với giám đốc viện Chung Ái Dân rằng: "Các chỉ số của bệnh nhân đột nhiên giảm nhanh, huyết áp và nhịp tim đều giảm rồi."

"Mau, mau đến xem sao!" Chung Ái Dân lắc lắc đầu, cùng mọi người đến bên giường bệnh.

Đường Trung Sơn nắm lấy tay vợ và gào khóc: "Xuân Mai, bà mau tỉnh lại đi, đừng cứ thế bỏ tôi và con ở lại mà đi chứ, không có bà ở bên, tôi và con biết phải sống ra sao!"

"Giám đốc Chung, tại sao lại không tiến hành phẫu thuật cho mẹ cháu?" Đường Tiểu Bảo kiểm tra tình trạng hiện tại của mẹ, xem lại các chỉ số trên máy đo, lo lắng hỏi.

"Đã đến nước này rồi thì phẫu thuật gì nữa? Cậu bé, cháu còn trẻ, lại không phải người trong ngành, cháu không hiểu được, nên đừng trách chúng tôi nữa, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức để cứu chữa cho mẹ cháu rồi." Trưởng khoa Viên Đông Thăng chau mày nói.

Đường Tiểu Bảo vẫn nhìn chằm chằm Chung Ái Dân và hỏi: "Giám đốc Chung, bác hãy nói cho cháu biết, nếu như bây giờ tiến hành làm phẫu thuật thì vấn đề lớn nhất là gì?"

Chung Ái Dân cũng không tức giận, chỉ thở dài nói: "Có quá nhiều máu tụ trong não của mẹ cháu, hiện mẹ cháu vẫn đang trong tình trạng hôn mê, khó có thể tiến hành phẫu thuật được."

Đường Tiểu Bảo ngay lập tức hỏi tiếp: "Tại sao không thử dùng biện pháp châm cứu để chích máu tụ ra?"

Chung Ái Dân nín lặng.

Viên Đông Thăng mỉa mai nói: "Cháu nghĩ rằng châm cứu là vạn năng ư? Châm cứu có thể giúp khí huyết lưu thông, chỉ khi cần đả thông kinh mạch thì mới châm cứu thôi, còn đối với trường hợp của mẹ cháu, trong não có lượng lớn máu tụ lại, châm cứu cũng chẳng ích gì, cháu đừng có làm loạn thêm nữa."

"Hãy đưa cho cháu kim bạc, cháu sẽ chữa cho mẹ cháu! Nhưng cháu cũng chỉ có thể lấy được một phần máu tụ trong não mẹ cháu, còn về các vấn đề khác, vẫn cần các y bác sĩ của viện hỗ trợ chữa trị, vì cháu cũng không hiểu rõ lắm. " Đường Tiểu bảo thẳng thắn nói.

Chung Ái Dân vẫn nín lặng.

Viên Đông Thăng tức đến phát điên lên.

Dùng kim bạc chích máu ra? Cậu nhóc này không phải đầu óc có vấn đề gì chứ? Hay là bị thần kinh?

Y tá đứng cạnh cũng phải dở khóc dở cười.

Đường Tiểu Bảo biết mọi người không tin, nên đã khẳng định rằng: "Giám đốc Chung, dù sao mọi người cũng đã nhận được thông báo về tình hình nguy kịch của mẹ cháu, nên hãy cứ để cháu thử làm đi, vừa hay cháu cũng am hiểu về châm cứu, cháu chắc chắn sẽ khiến cho bệnh tình của mẹ cháu có tiến triển tốt. Bây giờ cháu cần có kim bạc, ngoài ra, nếu như có bất kỳ rủi ro gì xảy ra, cháu sẽ chịu hết mọi trách nhiệm, chắc chắn sẽ không gây phiền hà cho các y bác sĩ trong bệnh viện nữa!"

"Cháu biết châm cứu ư?" Chung Ái Dân bất ngờ.

Đường Tiểu Bảo gật đầu.

Viên Đông Thăng vội nói: "Thưa giám đốc, chúng ta không thể để cậu nhóc làm bừa được, nói không chừng cậu ta lại có vấn đề về thần kinh cũng nên. Ngộ nhỡ có xảy ra rủi ro thật, đến lúc đó chúng ta cũng đâu chắc rằng cậu ta sẽ không đến làm phiền chúng ta? Nếu như có người lên mạng gây phiền phức cho viện chúng ta thì còn rắc rối hơn."

"Ông--"

Đường Tiểu Bảo bực tức, cứ lầm bầm mãi.

Không thể ngờ là sau một hồi suy đi tính lại, Chung Ái Dân lại nói: "Nếu như cậu ta đã nói như vậy thì cứ cho cậu ta một cơ hội, cũng coi như là để cậu ta khỏi phải nuối tiếc."

Chung Ái Dân nói với Đường Tiểu Bảo: "Tôi làm trong ngành y mấy chục năm nay cũng chưa từng gặp phải tình huống nào như hôm nay, thôi thì tôi cũng phá lệ một lần, đồng ý cho cháu thử, cũng sẽ đưa kim bạc cho cháu, nhưng tôi muốn quay lại toàn bộ quá trình cháu làm phẫu thuật, phải cam kết sẽ không truy cứu trách nhiệm của bệnh viện và phải ký thêm một bản cam kết."

"Được thôi, bác sĩ đã nói thế thì cháu cũng đành chấp nhận." Đường Tiểu Bảo đồng ý nói.

Thời gian là sinh mệnh, trong lòng cậu lo lắng khôn nguôi nhưng vẫn muốn thử.

Chẳng mấy chốc, các thủ tục đã được hoàn tất, Viên Đông Thăng đứng bên cạnh cầm máy quay, Đường Tiểu Bảo bắt đầu châm kim, bố cậu Đường Thanh Sơn đang định nói vài lời nhưng lại thôi.

Sau khi châm mũi kim đầu tiên, tay của Đường Tiểu Bảo hơi run, và kết quả không ngoài dự tính, cậu đã châm lệch.

Mẹ cậu Ngô Xuân Mai đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, đương nhiên sẽ không có động tĩnh gì nhưng lòng Đường Tiểu Bảo đau đến mức sắp khóc ra thành tiếng.

Chung Ái Dân chau mày, Viên Đông Thăng trừng mắt, nói thầm: "Thưa giám đốc, anh không nên để cậu ta làm bừa."

Đường Tiểu Bảo nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bắt đầu châm kim thứ hai.

Lần này không xảy ra sai sót gì.

Kim thứ ba, kim thứ tư, kim thứ năm,....

Đường Tiểu Bảo dần dần thành thạo với việc châm kim, châm nhanh đến mức không ai nhìn rõ, chỉ nhìn thấy những thao tác nhanh như chớp vụt lướt qua, và những chiếc kim đã được châm chính xác trên các vị trí ở đầu của mẹ cậu.

Chung Ái Dân trợn tròn mắt, không khỏi tò mò mà tiến gần lại.

Viên Đông Thăng và y tá cũng bất ngờ với tốc độ châm cứu của Đường Tiểu Bảo, há hốc miệng nhìn theo, không biết nói lời gì nữa.

Trên cơ thể Ngô Xuân Mai gắn rất nhiều ống dẫn, các chỉ số trên máy đo vẫn không có chuyển biến gì, nhịp tim và huyết áp vẫn giảm dần, các đường sóng sắp thành đường thẳng.

Đường Tiểu Bảo không nhìn máy theo dõi, càng không có thời gian để lau mồ hôi, cậu duỗi hai ngón tay ra kẹp chặt một cái kim và bắt đầu xoay tròn....

Thao tác lần này của cậu rất chậm rãi, kim được chọn không có quy luật gì cả, cũng có thể là ngoài cậu ra, không ai biết được các huyệt vị này có vai trò gì.

Ngô Xuân Mai vẫn trong trạng thái hôn mê.

Đường Tiểu Bảo lại rút thêm bốn cái kim nữa, cậu vừa khua tay một cái thì bốn cái kim đã châm vào ngực của mẹ cậu.

Mười lăm phút sau, cơ thể Ngô Xuân Mai bắt đầu run lên, những cái kim bạc trên phần đỉnh đầu bắt đầu phun máu tươi ra bên ngoài.

Kìa!

Y tá kêu lên vì ngạc nhiên, Đường Thanh Sơn đứng không vững nữa.

Viên Đông Thăng mặt mũi tái nhợt đi, vừa quay hình vừa căng thẳng.

Chỉ có mỗi Chung Ái Dân là mắt sáng lên vì bất ngờ nhưng cũng lập tức tỏ ra ngờ vực, ông khẽ nhắc y tá: "Hãy giữ trật tự đi."

Đường Tiểu Bảo dường như đang ở ranh giới quên mất bản thân mình, cậu căng thẳng nhìn những chiếc kim bạc trên đầu mẹ, chúng không còn chảy máu ra nữa, cậu nhanh chóng rút kim bạc ra. Sau cùng, cậu ngồi phệt xuống sàn và ngất đi.

Mười lăm phút sau, y tá bất ngờ hô lên: "Mọi người mau đến xem, huyết áp và nhịp tim đang phục hồi và ổn định rồi."

Viên Đông Thăng ngẩn người bất ngờ, quên cả nhiệm vụ quay phim.

Đường Thanh Sơn lo lắng hoảng hốt đỡ lấy Đường Tiểu Bảo.

Chung Ái Dân giọng nói bắt đầu run lên, tim đập nhanh, nói: "Thật kì diệu, đúng là một kì tích, y tá Lý, mau đến giúp một tay, mau kiểm tra kĩ tổng thể cho bệnh nhân."

Chung Ái Dân quay đầu lại giục Viên Đông Thăng: "Đã quay xong chưa? Nhớ là phải quay lại đầy đủ, đây có thể là một kì tích! Một kì tích trong ngành y học đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK