Đường Tiểu Bảo ngẩng đầu lên thấy bộ dạng như vậy của La Á bèn tò mò hỏi: "Dễ chịu lắm phải không?"
La Á ngây ngốc gật đầu.
"Vậy thì tốt." Đường Tiểu Bảo cười xấu xa: "Nhưng mà cậu có thể đừng nhìn tôi như vậy hay không, tôi biết tôi rất đẹp trai nhưng cũng không cần nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy chứ."
La Á cau mày, nghiêm mặt hỏi: "Xong chưa? Tôi hết đau rồi."
Đường Tiểu Bảo phủi tay nói: "Đã xong, đảm bảo tháng này cô không bị đau tái phát nữa."
La Á vội vàng đứng dậy, chỉnh lại váy ngủ, thấy trán Đường Tiểu Bảo ướt đẫm mồ hôi trong lòng cô thấy có gì đó mờ ám, cô hỏi: "Cậu nói cái gì? Tháng sau vẫn phải xoa bóp nữa hả?"
Đường Tiểu Bảo nói: "Tôi đã nói rồi, phương pháp này chỉ chữa trị được tạm thời chứ không giải quyết dứt điểm bệnh được, nói thật vừa rồi tôi mới phát hiện ra bệnh của cậu rất nặng, phương pháp xoa bóp này có thể làm giảm đau đớn, nhưng âm khí tích lại ngày này qua tháng sớm muộn rồi cũng bộc phát!"
Lời nói này của Đường Tiểu Bảo nửa thật nửa đùa, âm khí của La Á có hơi nặng nhưng không hề nghiêm trọng như Đường Tiểu Bảo nói, chỉ cần điều chỉnh chế độ ăn uống hợp lý, kiên trì lâu dài là có thể khỏi hẳn.
La Á bị dọa sợ, căng thẳng hỏi: "Vậy cậu có cách gì không?"
Bây giờ cô hoàn toàn tin tưởng lời nói của Đường Tiểu Bảo.
"Châm cứu!" Đường Tiểu Bảo nghiêm túc nói: "Nếu châm cứu sẽ có hiệu quả nhanh hơn, hơn nữa bệnh cũng không tái phát, đảm bảo trả lại cho cậu một cơ thể khỏe mạnh, về mặt này tôi rất am hiểu."
La Á im lặng và bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Đường Tiểu Bảo rất căng thẳng, cậu nhìn trộm La Á.
"Vậy để tháng sau hãy bàn đi." Câu trả lời của La Á khiên Đường Tiểu Bảo rất thất vọng.
Nhưng câu nói tiếp theo của cô lại khiến cậu rất vui mừng.
"Tôi thấy cậu đổ nhiều mồ hôi như vậy hay là đi tắm xong rồi hãy về."
Mồ hôi!
Đường Tiểu Bảo dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Hoa khôi của trường cho phép cậu ở lại nhà cô ấy tắm, trong lời nói liệu có ý tứ sâu xa gì chăng, chẳng lẽ cô ấy muốn cậu ngủ lại?
AAA!!!, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lửa gần rơm như vậy, một khi đã bốc cháy thì không thể dập tắt nổi...
Trong đầu Đường Tiểu Bảo tự động xuất hiện rất nhiều hình ảnh, vẻ mặt hiện giờ của cậu cực kỳ bỉ ổi, y như vẻ mặt của Trư Bát Giới khi nhìn thấy Hằng Nga vậy.
Nhưng ngay sau đó vang lên tiếng chuông cửa.
Khuôn mặt La Á biến sắc, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Chết rồi, bố tôi về rồi!"
Đường Tiểu Bảo cũng đứng ngồi không yên, nóng lòng đi tới đi lui: "Làm sao bây giờ? Bố cậu nhìn thấy tôi ở đây không giết chết tôi mới lạ!"
"Hay là cậu trèo cửa sổ ra ngoài đi!" La Á cuống cuồng nói.
Đường Tiểu Bảo chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, sắc mặt trắng bệch: "Mẹ nó, đây là tầng 8, cậu muốn tôi chết à?"
Đã có người đang mở cửa, La Á hạ quyết tâm quay sang nói với Đường Tiểu Bảo: "Chúng ta đâu có làm chuyện gì xấu xa, sợ gì chứ, cậu ngồi xuống cho tôi."
Đường Tiểu Bảo sững sờ, cậu cũng dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, mình đến cứu người, nên cảm ơn mình mới phải, làm sao phải tán loạn như thế.
Hai người ngồi ngay ngắn, trong lòng chắc chắn đang thấp thỏm không yên, nhưng nhìn bề ngoài hai người lại rất bình tĩnh.
La Văn Bảo bước vào cửa thì thấy trong nhà có thêm một người đàn ông, ông cũng sững sờ, nhưng dù sao ông cũng là chủ tịch huyện, ngay lập tức ông đã nở nụ cười chào hỏi.
"Ồ, nhà chúng ta đang có khách hả, Á Á, đây là bạn học của con à?"
La Á gật đầu, cẩn thận cười nói: "Vâng, đây là bạn cùng lớp của con."
"Cháu chào bác, cháu tên là Đường Tiểu Bảo, cháu là bạn cùng lớp của La Á." Đường Tiểu Bảo vội vàng tiếp lời, bày ra bộ dạng thật thà chất phác.
"Cháu đừng căng thẳng, mau ngồi đi."
La Văn Bảo vừa cười vừa bước đến ngồi xuống ghế sô pha, ông chỉ liếc nhìn hai người một cái, lập tức giật mình.
Hỏng rồi, con gái ông đang yêu ư?
La Á mặc váy ngủ, hai má đỏ hây hây, vừa nhìn đã biết là cố tỏ ra điềm tĩnh, trên đầu Đường Tiểu Bảo đầy mồ hôi, căng thẳng đến nỗi sắp phát khóc.
Vì làm cha nên La Văn Bảo không tránh khỏi nghĩ nhiều, ánh mắt có chút sắc bén liếc qua Đường Tiểu Bảo.
Ánh mắt đó khiến cả người Đường Tiểu Bảo không được yên nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến La Á, cậu đứng dậy xin phép đi về thể hiện sự tôn trọng với người bề trên, sau đó chạy trối chết ra cửa.
La Văn Bảo khách sáo bảo Đường Tiểu Bảo lần sau lại đến nhà chơi, ông còn tiễn cậu ra cửa, nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, khuôn mặt của ông trở nên nhăn nhó khó chịu giống như biến thành một người khác vậy.
" Á Á, chuyện này là thế nào?"
La Á cúi đầu không lên tiếng.
Cô làm sao giải thích đây?
Lẽ nào nói là Đường Tiểu Bảo đến xoa bóp cho cô?
Sự im lặng của cô khiến La Văn Bảo càng thêm sốt ruột, tâm trạng cũng trở nên phức tạp hơn, ông thở dài nói: "Tình cảnh nhà ta con cũng biết rõ, con và cậu ta không phù hợp."
La Á nghĩ đến một số chuyện, đột nhiên cảm thấy rất oan ức và buồn bực, cô bướng bỉnh hỏi lại: "Tại sao lại không hợp?"
Từ nhỏ đến lớn La Á luôn là một cô gái ngoan, chưa bao giờ cô dám cãi lại lời bố như ngày hôm nay.
Tâm trạng La Văn Bảo trùng xuống.
Hỏng rồi, xem ra con gái ông yêu thật rồi.
"Á Á, cho bố xin lỗi, thường ngày công việc của bố quá bận, chúng ta không có nhiều thời gian tâm sự, con như vậy thật sự khiến bố rất lo lắng, con vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa..."
La Văn Bảo tận tình khuyên bảo La Á một hồi lâu, thật ra trong lòng ông thấp thỏm không yên, không biết có thể đả thông suy nghĩ của con gái hay không, ông quá hiểu con gái mình, hình tường gái ngoan chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất bên trong con gái ông rất bướng bỉnh.
Cuối cùng La Á cùng lên tiếng: "Được, con có thể chấp nhận chuyện riêng của bố, nhưng bố cũng phải đồng ý với con một điều kiện."
"Điều kiện gì?" La Văn Bảo cẩn thận hỏi.
...
Không những không ăn được thịt cừu non mà còn chuốc lấy nhục nhã.
Đường Tiểu Bảo rất buồn bực.
Ban đầu cậu đến để chữa bệnh cứu người, đến cuối cùng lại phải bỏ chạy trối chết.
Đường Tiểu Bảo rất uất ức.
Về đến bệnh viện, tâm trạng của Đường Tiểu Bảo cũng đã bình ổn lại.
Được rồi, giúp người không cần hồi đáp, tinh thần giác ngộ của cậu rất cao, đừng quên cậu là Lôi Phong... (Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. ~ Theo Wikipedia)
Đường Tiểu Thảo quay về ký túc xá, nói là sáng sớm mai lại tới, Đường Thanh Sơn ngủ ở phòng hỗ trợ bệnh nhân để tiện chăm sóc Ngô Xuân Mai, Đường Tiểu Bảo thì nằm ở hàng ghế chờ bên ngoài hành lang.
Nhỡ lại chuyện xảy ra hôm nay, cậu lại giật mình tỉnh dậy.
Sau này phải tập chung cố gắng thực hiện ước mơ trở thành thần y thôi!
Cậu sợ rằng tất cả chỉ là một cơn mơ, cậu tự véo mình một cái mà đau đến nỗi co rúm lại.
Được rồi, tương lai của cậu không phải là một giấc mộng...
Đêm đã về khuya nhưng Đường Tiểu Bảo phấn khích không ngủ nổi, cuối cùng cậu không nhịn được lại mở hệ thống ra, không biết khi nào sẽ xuất hiện một khung chat mới, cậu nhìn lên, tuyệt, có niềm vui bất ngờ.
"Giá trị danh vọng đạt cấp 2, đạt được một lần rút thăm trúng thưởng, bạn có muốn rút thăm?"
Đã thăng cấp rồi ư? Sao nhanh vậy?
Đường Tiểu Bảo trở mình ngồi dậy, kích động đến nỗi hai mắt trợn tròn.
AAA, cuối cùng cậu cũng có được kỹ năng rồi!
Thường ngày cậu rất thích đọc văn học mạng, cũng đã từng đọc nhiều văn học hệ thống, vậy nên cậu biết khái niệm hệ thống gồm những gì, vì vậy trong lòng cậu làm sao lại không kích động cho được?
Nếu rút thăm được mắt nhìn xuyên tường thì tốt biết mấy!
Suy nghĩ của Đường Tiểu Bảo quá gian ác, nhưng đó là bản tính của cậu, cũng hết cách, cậu muốn có được mắt nhìn xuyên tường, vừa nghĩ tới hiện giờ đang là mùa hè, rồi hình ảnh da thịt lấp ló lại hiện lên, sau đó lại thấy hình ảnh cô gái xinh đẹp tựa nữ thần, do đó mà cậu càng hào hứng hơn...
Đường Tiểu Bảo nhấn nút mở ra, chợt khóc không lên tiếng.
Di chuyển tức thời: Kỹ năng trợ giúp cấp cứu, có thể chạy đến bên người bệnh cấp cứu trong nháy mắt.
Ông đây đâu có muốn tham dự Olympic, cái "Di chuyển tức thời" chết tiệt này có tác dụng gì?
Đến lúc đó cậu còn phải đề phòng tốc độ cấp cứu quá nhanh khiến người xem sợ hãi... Có được "Mắt nhìn xuyên tường" thì sướng biết mấy!
Từ nhỏ đến lớn Đường Tiểu Bảo bị người khác khinh thường quá nhiều, cũng từng gặp phải rất nhiều đả kích, mọi người gọi cậu là "Tiểu Bảo bị đánh không chết", đó không phải là cái biệt danh có tiếng mà không có miếng, ít nhất nó cũng nói rõ một điểm là khả năng chịu đựng của cậu rất lớn.
Rất nhanh sau đó Đường Tiểu Bảo đã bình tĩnh lại và bắt đầu suy xét đến tác dụng của kỹ năng này.
Bất cứ việc gì cũng phải suy xét kỹ càng!
Suy xét một hồi lâu Đường Tiểu Bảo cũng tìm ra được hai công dụng.
Thứ nhất, chạy.
Thứ hai, vẫn là chạy thoát thân.
Cuối cùng cậu cũng hiểu, tác dụng duy nhất của kỹ năng này là bảo toàn mạng sống!