Mục lục
Tuyệt Phẩm Tiểu Thần Y - Đường Tiểu Bảo (Truyện full tác giả: Tiểu Loli)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sân trường cấp ba Nhất Trung của huyện Thông Giang, sắc mặt của trưởng phòng Chính trị- Tư tưởng Cẩu Quân cực kỳ u ám, ông ta đang cầm một tờ văn kiện trên tay và tuyên đọc.

"... Xét thấy những ảnh hưởng nghiêm trọng và tính chất tồi tệ của sự việc... Bây giờ phải trừng phạt những học sinh tham gia đánh nhau..."

Các học sinh phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.

Cẩu Quân không mặt không cảm xúc, ba sợi lông mọc ra từ nốt ruồi đen trên khóe mắt ông ta không ngừng lay động.

"... Học sinh Đường Tiểu Bảo lớp 12A9 cố ý khơi mào nên mâu thuẫn, hơn nữa còn ra tay đánh người, sự việc vô cùng nghiêm trọng, thông qua buổi họp bàn của nhà trường, hiệu trưởng đã quyết định đuổi học Đường Tiểu Bảo..."

Ồ! Đám học sinh ồ lên.

"Cuối cùng thằng khốn đó cũng bị đuổi học, sau này trường học có thể trở lại yên bình rồi!"

"A, đây quả là tin mừng đối với nữ sinh chúng ta, từ nay về sau chúng ta được tự do rồi, nhất định phải ăn mừng mới được!"

"A, đáng tiếc quá, Bảo Bảo rất đẹp trai mà, tớ rất thích cậu ấy..."

"Ừm, tớ lại cho rằng trong chuyện này lỗi thuộc về Lưu Cường, với lại Đường Tiểu Bảo cũng bị thương mà..."

"Đây chính là cuộc chiến của những ông bố, Lưu Cường là con trai của Cục trưởng Cục Y tế huyện, còn Đường Tiểu Bảo chỉ là con của một gia đình thuần nông, chắc chắn cậu ta không địch nổi rồi!"

"Lưu Cường là một tên khốn, đã cướp bạn gái của người ta còn bắt người ta phải quỳ gối, Đường Tiểu Bảo một mình đấu lại bọn họ!"

"..."

Cẩu Quân không thèm quan tâm đến những lời bán tán của hoc sinh mà tuyên bố giải tán.

Đường Tiểu Bảo đứng ở cuối hàng, gương mặt điển trai đằng đằng sát khí.

Chỉ vì đánh nhau với Lưu Cường mà bây giờ cậu đã bị đuổi học, còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi, tương lai coi như bị hủy hoại, về nhà cậu còn phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của người thân, có thể cuộc đời cậu cũng thay đổi từ đây...

Nhưng cho dù vậy thì có làm sao?

Đường Tiểu Bảo không hề hối hận.

Ai dám cướp bạn gái của cậu thì cho dù là phải chết cậu cũng không sợ kẻ đó!

Hơn nữa khi đó Lưu Cường đã gọi cả một đám học sinh đến chặn đường Đường Tiểu Bảo ở ký túc xá, bắt cậu quỳ xuống trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong tình huống như vậy làm sao cậu có thể nhẫn nhịn được?

Học sinh trong trường đã giải tán gần hết, những vẫn còn một số người chậm chạp không muốn rời đi.

Đường Tiểu Bảo cũng rời đi theo đám đông, trên môi cậu vẫn là nụ cười quỷ quái đó, tựa như cậu chẳng quan tâm gì đến chuyện vừa xảy ra với mình.

Năm nay Đường Tiểu Bảo đã hai mươi mốt tuổi rồi, nhưng vì thành tích học tập không tốt và nhiều lần bị đúp, thêm vào đó cậu lại hay thích đùa những trò quái đản, lúc nào cũng hi hi ha ha không có chút đứng đắn nào nên rất nhiều học sinh có ấn tượng không tốt về Đường Tiểu Bảo và thường xa lánh cậu.

Đương nhiên, dù Đường Tiểu Bảo ăn mặc giản dị nhưng trông cậu vẫn rất đẹp trai, thêm vào đó nụ cười tà mị đã làm nên thương hiệu của cậu chính là sự cám dỗ chết người đối với rất nhiều nữ sinh mới biết yêu.

Thế là Đường Tiểu Bảo đã trở thành chủ đề bàn tán nhiều nhất trong trường.

Người yêu mến cậu thì yêu đến chết đi sống lại, người căm hận cậu thì hận đến tận xương tủy.

Một nam sinh nhà giàu trên người toàn đồ hiệu đa chặn Đường Tiểu Bảo lại, cậu ta có vẻ ngoài xấu xí, cặp mắt ti hí đảo qua đảo lại lộ ra sự nham hiểm.

"Đường Tiểu Bảo, mày phục rồi chứ? Dám đấu với tao à, mày chỉ là con tép thôi!"

Phía sau Lưu Cường có vài tên là tay sai của cậu ta, Đường Tiểu Bảo nhận ra bọn họ, mấy hôm trước khi đánh nhau mấy tên đó cũng là đồng lõa với Lưu Cường. Khi đó nếu như Đường Tiểu Bảo không có kih nghiệm dày dặn thì có lẽ cậu không chỉ phải chịu vết thương ngoài da, quả thật đám tay sai này ra tay rất ác độc.

Trên gương mặt Đường Tiểu Bảo vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cậu bữu môi, nghiêng đầu nói: "Lưu Cường, mày nghĩ mày đuổi tao ra khỏi trường là thắng sao? Hứ! Dù mày có ăn mặc đua đòi đến đâu tao vẫn khinh thường mày! Đến đánh nhau ở trường mà cũng phải lôi người nhà ra để giở trò thì tài giỏi cái gì? Rời khỏi bố mày thì mày chẳng là cái thá gì cả!"

"Đừng lắm lời, cái xã hội này rất thực tế, thắng làm vua thua làm giặc mày hiểu không? Giờ mày đã bị đuổi học rồi mà vẫn còn đắc ý sao?" Vẻ mặt Lưu Cường u ám, cậu ta đắc chí tươi cười liếc nhìn Đường Tiểu Bảo và tiếp tục khiêu khích:

"Xem ra mày vẫn chưa được dạy dỗ nhỉ, mày chỉ là một con cá đang nằm trên thớt mà vẫn còn mạnh mồm, có điều hôm nay tao tìm mày là có chuyện muốn thông báo cho mày biết, từ hôm nay trở đi mày tránh xa Vương Tịnh ra cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí!"

Đường Tiểu Bảo bưu môi: "Muốn đánh nhau à? Tới đây, lúc nào tao cũng sẵng lòng đón tiếp! Còn về Vương Tịnh, cô ấy là bạn gái của tao..."

Đột nhiên Đường Tiểu Bảo nhíu mày, cậu thấy Vương Tịnh bước ra từ phía sau Lưu Cường, trong lòng cậu bắt đầu sinh ra một dự cảm không lành.

"Xin lỗi, em nghĩ chúng ta không hợp nhau, em cũng chưa từng nhận lời làm bạn gái anh, đó chỉ là mình anh tự ảo tưởng mà thôi. Thật ra em rất muốn nói rõ với anh, chúng ta không cùng một thế giới nên chắc chắn không thể nào ở bên nhau, sau này anh đừng quấn lấy em nữa! Đề phòng em coi thường anh!"

Vương Tịnh là bạn gái của Đường Tiểu Bảo, cô ta cũng rất xinh xắn, thế nhưng lúc này trong ánh mắt cô ta lại tràn ngập sự khinh bỉ.

Lưu Cường vô cùng hả dạ, cậu ta cười lớn: "Xem đi, tao tặng mày một món quà đầy bất ngờ nhỉ, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là bạn gái của tao!"

Vương Tịnh cũng không phủ nhận điều đó.

Đường Tiểu Bảo không còn lời nào để nói, trong lòng vô cùng giận giữ và xấu hổ nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài. Sắc mặt của cậu không hề thay đổi, chỉ yên lặng nhìn Vương Tịnh.

Đường Tiểu Bảo cũng đã liệu trước mình sẽ bị đuổi học, nhưng cậu không thể ngờ rằng Vương Tịnh lại có thể phủ nhận quan hệ của hai người, hơn nữa lại nhanh chóng nhào tới vòng tay của Lưu Cường như vậy, chuyện này thật khiến người ta chế nhạo, như vậy chẳng phải cậu đánh nhau cũng như không rồi sao?

Lưu Cường vẫn chưa dừng tay, nhìn thấy Trưởng phòng Chính trị- Tư tưởng đang đi tới từ phía xa cậu ta bèn bước lên phía trước mấy bước, đến gần Đường Tiểu Bảo cười một cách quái dị: "Ừm, tao quên không nói cho mày biết, đêm qua tao đã đưa Vương Tinh đi khách sạn thuê phòng nghỉ, tao thật không ngờ tới, cô gái này lại "tươi ngon" như vậy, thế mà mày vẫn chưa ngủ cùng cô ấy, giờ tao cũng nghi ngờ cơ thể mày có phải có vấn đề gì rồi không, ha ha ha!"

Nói xong Lưu Cường cười to mấy tiếng rồi bỏ đi.

Gương mặt anh tuấn của Đường Tiểu Bảo trở nên vặn vẹo, thấy Vương Tịnh cũng định bỏ đi cậu vội vàng kêu lên: "Tiểu Tịnh!"

Vương Tịnh quay đầu lại, có chút xấu hổ, dường như cô ta đã đoán ra vừa rồi Lưu Cường thì thầm gì với Đường Tiểu Bảo, bèn chột dạ quát lên: "Đừng gọi tôi là Tiểu Tịnh, tôi không quen biết anh, sau này đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa!"

Chút tình cảm còn sót lại mà Đường Tiểu Bảo dành cho Vương Tịnh cũng tan thành mây khói, sau đó trong lòng cậu sinh ra cảm giác thất bại.

Khuôn mặt Vương Tịnh ửng đỏ, cô ta bị Lưu Cường kéo đi.

Đám người xung quanh cũng đột nhiên tản ra nhưng bọn họ không đi quá xa giống như họ còn muốn hóng chuyện, lúc này Đường Tiểu Bảo mới phát hiện ra Cẩu Quân đang đứng bên cạnh bèn hung hăng trợn mắt nhìn ông ta một cái.

Vốn dĩ cậu không phải học sinh chăm ngoan trong mắt các thầy cô giáo, hiện tại cậu đã bị đuổi học, đối mặt với Cẩu Quân cậu đâu cần phải kính nể gì, nói cho cùng, Cẩu Quân chắc chắn cũng sắm một vai diễn trong đó.

Ngay trước mặt bao nhiêu học sinh mà Cẩu Quân lại bị Đường Tiểu Bảo trợn mắt nhìn như vậy, trong lòng ông ta cực kỳ tức giận, ông ta giận giữ quát: "Đường Tiểu Bảo, cậu trừng mắt với ai đó? Cậu không coi tôi là thầy giáo nữa phải không?"

Nhìn thấy mấy sợi lông màu đen nơi khóe mắt Cẩu Quân, Đường Tiểu Bảo rất muốn nhổ chúng ra. Cậu bật cười, một nụ cười trào phúng và khinh bỉ: "Ông hãy để tay lên ngực tự hỏi chính mình, ông nói ra những lời này không thấy chột dạ hay sao? Ông có tư cách gì làm thầy của tôi? Lấy tư cách gì bảo tôi tôn trọng ông? Hơn nữa tôi cũng đã bị đuổi học rồi, ông quên rồi? Ô hay?"

Đường Tiểu Bảo hung hăng nhổ nước bọt rồi nghênh ngang quay đầu bỏ đi...

Cẩu Quân tức đến nỗi toàn thân run rẩy, ông ta chỉ tay về phía Đường Tiểu Bảo nhưng không nói nên lời, cuối cùng đành xoay người hét lên với đám học sinh xung quanh đó: "Nhìn gì mà nhìn, cút!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang