Tiêu Lăng Phong đứng yên, mặc cho Diệu Tinh hôn mình, cảm nhận được, cô chỉ chạm vào mà không hề có bất kỳ kỷ xảo nào, Tiêu Lăng Phong nhíu nhíu mày. Thật sự không lưu loát đến thế sao, hay là đã diễn phải diễn giống như thật. Anh giơ tay lên đẩy Diệu Tinh ra.
“Một chút kỷ xảo cũng không có, còn muốn quyến rũ tôi.” Tiêu Lăng Phong lau môi.
Diệu Tinh cúi thấp đầu, giờ phút này cô cảm thấy mình giống như là một kỹ nữ.
“Chỉ là…” Tiêu Lăng Phong nâng cằm Diệu Tinh. “Nhìn cô đói khát như thế, tôi sẽ rũ lòng thương mà tội nghiệp cô.” Anh nói xong, đột nhiên kéo Diệu Tinh qua, đẩy cô ngã vào sofa
“A!” đầu Diệu Tinh đụng vào tay vịn sofa, “ông” một tiếng, cô còn chưa kịp xoa chỗ bị đụng đau, Tiêu Lăng Phong đã đè thân thể xuống. Đôi mắt của anh hoàn toàn đỏ ngầu, dường như muốn nuốt Diệu Tinh vào bụng, anh giơ tay tháo rơi mảnh che đậy cuối cùng trên thân thể Diệu Tinh, đặt xuống những nụ hôn cuồng nộ. Thật giống như muốn xé nát Diệu Tinh, cổ tay Diệu Tinh bị nắm rất chặt, cổ tay mảnh khảnh không hề có sức lực để động đậy, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Rơi trên lớp da thật của ghế sofa, phát ra tiếng tí tách.
“Là tự cô cởi sạch quần áo dụ dỗ tôi đấy, đừng làm ra vẻ mặt như là tôi cường bạo cô.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng giễu cợt.
Siết chặt hai gò má Diệu Tinh, làm cho Diệu Tinh mở miệng ra, thô bạo giày xéo môi lưỡi cô. Hình ảnh ba năm trước đây, không ngừng hiện lên trong đầu Diệu Tinh, thân thể Diệu Tinh vì bị Tiêu Lăng Phong trêu đùa mà nóng lên đồng thời cô cũng run rẩy, như chỉ một giây tiếp theo sẽ có người tiến vào…
Ngón tay Tiêu Lăng Phong xẹt qua điểm nhạy cảm của Diệu Tinh, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, ánh mắt càng lúc càng mê ly, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng.
“Diệu Tinh, cô nói xem… nếu Mộ Thần nhìn thấy bộ dạng dâm đãng này của cô, sẽ như thế nào…”
Đột nhiên Diệu Tinh mở to mắt, Mộ Thần…
“Không.” Diệu Tinh hét lên đẩy Tiêu Lăng Phong ra, lảo đảo nghiêng ngã vọt tới cửa, mặc quần áo vào, đưa tay mở cửa…
“Cô không muốn phản bội Mộ Thần, nhưng Diệu Tinh, cô nhẫn tâm nhìn cha cô chờ chết sao?” Tiêu Lăng Phong tàn nhẫn nhắc nhở, tay Diệu Tinh dừng giữa không trung. Trong khóe mắt, nước mắt lại tí tách lăn ra, từ cổ áo mở rộng rơi vào trong quần áo. Cô từ từ, run rẩy thu tay về, mất hồn xoay người lại, từng bước một đến gần Tiêu Lăng Phong.
“Tiêu Lăng Phong, nếu như anh hận tôi, thì giết tôi ngay bây giờ đi, tôi van xin anh đừng hành hạ tôi như vậy.” Diệu Tinh đau khổ lắc đầu.
“Người đẹp như thế này, làm sao tôi có thể nhẫn tâm giết chết cô?” Tiêu Lăng Phong nâng cằm Diệu Tinh lên. “Trình Diệu Tinh, chỉ cần cô ngoan ngoãn, cha cô mới có cơ hội sống sót.” Tiêu Lăng Phong nói xong, dùng sức kéo cổ áo Diệu Tinh, quần áo bị xé rách, giữ chặt bả vai Diệu Tinh, không thương tiếc để lại một dấu vết màu tím ở đó.
Đau quá, trái tim như đang bị xé rách từ nhiều hướng khác nhau, quá mất mặt, cảm giác giống như mình bị cởi sạch hết quần áo ném dưới ánh mặt trời, nhưng… cô không thể phản kháng, không cách nào trốn thoát…
Diệu Tinh từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống. Chảy tới bên môi. Mộ Thần, rất xin lỗi, rất rất xin lỗi, nhưng… Em thật sự không còn cách nào khác, tha thứ cho em, tha thứ cho em…
“Cô tới cầu xin tôi… tôi đã giúp cô, nhưng mà Trình Diệu Tinh, đây là cô tự đưa tới cửa, tơi hi vọng cô đừng có hối hận về quyết định của mình, cũng đừng có cảm thấy lòng dạ tôi độc ác.” Nâng lên cằm Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói. “Bởi vì tất cả những điều này, đều là cô xứng đáng, những gì cô nợ, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi…”
=======
Chương 8: Một màn không nên thấyDiệu Tinh mím môi thật chặt, nhưng không có cách nào tránh né được Tiêu Lăng Phong áp môi xuống.
“Cô nói… Nếu Mộ Thần biết, cô thật sự quyến rũ tôi, ở chung một chỗ với nhau… Có thể nổi giận đến mức nhảy ra khỏi mộ hay không?” Tiêu Lăng Phong nói xong, tinh tế ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên thân thể Diệu Tinh. “Lúc trước luôn miệng nói tôi gài bẫy cô phản bội Mộ Thần, cô hiện tại còn dám nói nữa không? Hả?”
Diệu Tinh cắn môi thật chặt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn khỏi đôi mắt.
“Tiêu Lăng Phong, anh không sợ báo ứng sao?” Diệu Tinh run rẩy, mỗi một câu nói của Tiêu Lăng Phong đều như dao nhọn, cắt khoét trái tim cô.
“Sợ! Tôi đương nhiên sợ!” Tiêu Lăng Phong cười. “Nhưng mà, cho dù có, cũng là báo ứng với cả hai chúng ta, đôi gian phu dâm phụ.” Vừa chậm rãi nói, khóe miệng Tiêu Lăng Phong vừa nhếch lên. “Yên tâm đi, chuyện tôi đồng ý với cô, tôi sẽ làm được.” Anh cầm lên một chùm chìa khóa, vứt xuống dưới chân Diệu Tinh. “Sau này cô sẽ ở đó, nhớ, cô có nghe lời hay không… sẽ liên quan đến an nguy của cha cô, cô đã hại chết Mộ Thần, cũng đừng có hại chết cha cô nữa.” Anh ta vỗ gò má Diệu Tinh. “Hiện tại… Cút!”
Diệu Tinh bất chấp quần áo trên người đã rách rưới, cầm tờ giấy và chìa khóa dưới chân lên, chạy ra ngoài. Cô gần như có thể tưởng tượng được sau khi chạy khỏi nơi này, mình sẽ đối mặt với những trường hợp nào, khinh bỉ, giễu cợt, coi cô là người phụ nữ không đứng đắn, nhưng cô không lo được nhiều như vậy, chỉ muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút mà thôi.
Trong nháy mắt cửa mở ra, cô đụng thẳng vào ngực một người, Diệu Tinh ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt đầy kinh ngạc của người đàn ông trước mặt, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Ơ…” trợ lý của Tiêu Lăng Phong nhìn thấy cảnh này thì hình như cũng ngạc nhiên. “Tổng giám đốc, Hạ tiên sinh đến…”
Tiêu Lăng Phong quay mặt sang, nhìn gương mặt kinh ngạc của Hạ Cẩm Trình ở ngoài cửa, đáy mắt xẹt qua chút chán ghét. Nhưng vẫn đi lên phía trước. “Cẩm Trình, trở về khi nào?”
“À, vừa trở về vào tuần trước, bởi vì công ty liên tiếp có vấn đề, cho nên đến bây giờ mới có thời gian.” Hạ Cẩm Trình tiến lên, không quên quan sát Diệu Tinh một cái. “Chuyện này… Có chuyện gì xảy ra?”
“Một người phụ nữ đã từng ôm ấp yêu thương mà thôi, không cần để ý đến cô ta. Ngồi đi!”
Diệu Tinh bi thương nhắm mắt lại, ôm ấp yêu thương. A!!! Tiêu Lăng Phong, anh nhất định phải nhục nhã tôi như thế sao? Cô nắm váy thật chặt, thân thể hơi run rẩy.
“Còn thất thần làm gì, ném cô ta ra ngoài cho tôi.” Tiêu Lăng Phong chán ghét phân phó cho trợ lý.
“Tự tôi sẽ đi.” Gọng nói Diệu Tinh run rẩy, lộ ra ẩn nhẫn cực độ.
“Trình tiểu thư, không nên quên lời nói của tôi.” Tiêu Lăng Phong dùng ý tứ chỉ hai người hiểu nhắc nhở. Diệu Tinh nắm chặt tay, sải chân bước đi.
Hạ Cẩm Trình ngồi trên ghế salon nhìn bóng lưng Diệu Tinh rời đi. Như suy nghĩ điều gì đó, cô bé này nhìn quen quen, nhưng… Đã gặp qua ở đâu đây? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây, anh quay sang nhìn Tiêu Lăng Phong, vẻ mặt thích thú tìm hiểu.
“Thế nào? Ba năm không gặp, không nhận ra?” Tiêu Lăng Phong hỏi.
“Làm sao như thế, cho dù quên chính mình, tôi cũng sẽ không quên anh, Tiêu thiếu gia.” Hạ Cẩm Trình cười. “Hôm nay chỉ là thuận tiện ghé qua một chút, chỉ là… Giống như thời cơ có chút không thích hợp.” Hạ Cẩm Trình giễu cợt.
“Anh tốt nhất đừng nói lung tung với Nhã Đình.” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
“Tôi đây, muốn làm chưa bao giờ có người có thể ngăn cản, dĩ nhiên, tôi không muốn làm cũng không có ai có thể ép buộc, chỉ là, anh yên tâm, tôi không phải người mách lẻo, huống chi… Tôi cũng vậy, không muốn Nhã Đình khổ sở, chỉ cần bản thân anh có chừng mực là tốt rồi.” Hạ Cẩm Trình lấy một thiệp mời từ trong túi. “Hi vọng anh dẫn theo Nhã Đình đến tham gia.” Nói xong, đứng dậy. Quan hệ của hai người cho đến bây giờ cũng không đến mức là bạn bè, không có gì để hàn huyên.
Tiêu Lăng Phong ngồi nhìn Hạ Cẩm Trình rời khỏi, cười lạnh một tiếng, muốn làm không ai có thể ngăn cản? Vậy phải xem năng lực của anh rồi…