“Thế nào. Ba năm không gặp, nhìn thấy tôi, cũng không chào hỏi sao?” Dương Nhược Thi ưu nhã tiến tới.
“Dương tiểu thư, đã lâu không gặp.” Diệu Tinh lịch sự lên tiếng chào hỏi.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp!” Dương Nhược Thi mỉm cười quan sát Diệu Tinh. Diệu Tinh không biết nụ cười cô ta có ý gì. “Ba năm nay, cô có khỏe không!”
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi rất tốt!”
“À! Vậy là ông trời không có mắt rồi, một hung thủ giết người, lại có thể sống rất tốt!” Dương Nhược Thi nham hiểm nói.
“Cô nói cái gì?” Sặc mặt Diệu Tinh trở nên trắng bệch.
“Tôi nói cô hại chết Mộ Thần, vẫn có thể thanh thản như thế, quả thật ông trời không có mắt.”
“Dương Nhược Thi, cô nói chuyện nên khách khí một chút!” Diệu Tinh quát. “Tôi không có hại chết Mộ Thần, không có!” Diệu Tinh lắc đầu nỉ non. “Không có…”
“Không có?” Hài lòng nhìn phản ứng của Diệu Tinh, Dương Nhược Thi cười thật hả dạ. “Cái chết của Mộ Thần là như thế nào, chỉ có cô là người hiểu rõ nhất, không phải sao?”
“Cô không được nói nữa!” Diệu Tinh hét lên, đẩy mạnh Dương Nhược Thi ra.
“Á!” Diee~n Không thể ngờ tới đột nhiên Diệu Tinh lại làm như vậy, Dương Nhược Thi lui về sau mấy bước, ngã trên đất, ddafn nhìn mọi người xung quanh, Dương Nhược Thi cảm thấy mất hết thể diện, đứng dậy, oán hận đi tới. “Cô là ai hả, lại dám đẩy tôi.” lee Dương Nhược Thi nói xong, hất cái ly trong tay về phía Diệu Tinh, quys cảm thấy còn chưa hả giận, giơ tay lên tát Diệu Tinh một cái thật mạnh. ddoon
Chát! Âm thanh trong trẻo đủ để làm cho xung quanh yên tĩnh trở lại. Mặt Diệu Tinh bị đánh đến nghiêng qua, trên mặt nóng hừng hực, thậm chí khóe miệng còn chảy ra ít máu. Trên mặt dính đầy rượu, một cái tát này lại càng đau hơn. Dường như cô đứng không được vững.
“Các người đang làm gì?” Giọng nói Tiêu Lăng Phong xuyên qua đám người.
“Sao vậy?” Đường Nhã Đình cũng đi tới, nhìn cả người đều là rượu, gương mặt sưng đỏ của Diệu Tinh, trong lòng Đường Nhã Đình vô cùng sảng khoái.
“Tôi…” Dương Nhược Thi cũng đã ý thức được mình có chút kích động.
“Dương tiểu thư, thư ký của tôi đắc tội với cô?” Tiêu Lăng Phong bước tới.
Diệu Tinh ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Lăng Phong.
“Tâm trạng thư ký của anh hình như rất kích động!” Dương Nhược Thi nuốt nước miếng ngẩng đầu lên. “Là cô ta đả thương tôi trước, tất cả mọi người đều nhìn thấy!”
Tiêu Lăng Phong híp mắt, xoay mặt nhìn Diệu Tinh. “Thư ký Trình, nói xin lỗi!”
Ồ! Một cảnh tượng rất quen thuộc. Diệu Tinh cười. Lúc trước ở trong phòng làm việc của anh ta, anh ta cũng muốn cô nói xin lỗi Lisa như thế này, sau đó nhìn Lisa tát cô một cái thật mạnh.
“Không nghe thấy lời nói của tôi sao?” Tiêu Lăng Phong trợn mắt. Thái độ quật cường của Diệu Tinh làm anh cực kỳ khó chịu. “Dương tiểu thư là khách của công ty, cô tiếp đãi khách khứa như thế đó sao!”
Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Dùng sức lau sạch máu ở khóe miệng. “Tôi không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi!”
“Cô…” Tiêu Lăng Phong siết chặt tay, anh không ngờ Diệu Tinh dám làm anh bẻ mặt ở trước mặt nhiều người như vậy. “Trình Diệu Tinh, tôi nói lại lần cuối cùng. Nói xin lỗi!” Tiêu Lăng Phong hạ thấp giọng.
“Tiêu Lăng Phong, anh cảm thấy tôi tiếp đón cô ta không chu đáo. Có thể để cô ta tát tôi một cái, muốn tôi nói xin lỗi, đừng có nằm mơ!”
“Cô nói lại lần nữa!” Tiêu Lăng Phong nắm lấy cổ Diệu Tinh. “Nói, xin lỗi!” Từng chữ từng chữ của anh ta lạnh như băng.
“Lăng Phong, anh đang làm gì thế!” Đường Nhã Đình tiến lên kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong. Anh ấy lại có thể vì chuyện của Trình Diệu Tinh mà mất khống chế ở trước mặt nhiều người như vậy. “Lăng Phong, anh buông ra!” Cô ta lo lắng kêu lên. “Diệu Tinh. Cô nói xin lỗi đi!” Đường Nhã Đình nói xong, liếc mắt nhìn thấy mảnh ly vỡ trên sàn nhà, nháy mắt trong dôi mắt xẹt qua một tia sáng…
=======
Chương 54: Thù mới hận cũ tính hết một lầnDiệu Tinh kỳ quái nhìn Đường Nhã Đình. Cô cảm thấy mình không làm gì để Đường Nhã Đình yêu thích, chuyện cô ta gặp phải, chỉ cần là phụ nữ đều không tha thứ một cách dễ dàng. Nhưng… Cô ta lại ở đây thể hiện sự quan tâm và lo lắng cho cô. Lần đầu tiên, cô cảm thấy người phụ nữ này, rất dối trá.
“Diệu Tinh, nói xin lỗi đi, Lăng Phong và Dương tiểu thư sẽ tha thứ cho cô!” Đường Nhã Đình nói.
“Tôi không sai, không cần phải nói xin lỗi!” Diệu Tinh nói xong muốn rút cánh tay đang bị Đường Nhã Đình nắm lấy. Nhưng cô mới vừa đưa tay lên, Đường Nhã Đình đã mất trọng tâm, ngã về phía sau.
Đường Nhã Đình ngã xuống, trong lòng Diệu Tinh hoảng sợ, theo bản năng Tiêu Lăng Phong đẩy Diệu Tinh ra, kéo Đường Nhã Đình lại. Nhưng vẫn chậm một bước, Đường Nhã Đình ngã mạnh xuống, rơi vào những mảnh thủy tinh vỡ.
Á!!! Tiếng kêu thê lương phá vỡ bầu không khí.
“Nhã Đình!” Tiêu Lăng Phong kêu lên, đẩy Diệu Tinh ra, chạy đến. Diệu Tinh bị đẩy ra một cách bất ngờ, lui về phía sau mấy bước, sau lưng đụng vào cạnh bàn, ngay sau đó thân thể không ổn định, nằm trên mặt đất.
Tất cả mọi việc xảy ra quá bất ngờ, làm cho người ta phản ứng không kịp. Nhìn từng giọt máu đỏ tươi chảy ra, trong nháy mắt con ngươi của Tiêu Lăng Phong đã biến thành màu đỏ.
“Nhã Đình, em có sao không?” Tiêu Lăng Phong ôm Nhã Đình vào trong ngực.
Đường Nhã Đình đè thật chặt vết thương trên bụng, máu chảy ra từ những kẽ ngón tay mảnh khảnh của cô ta.
“Không sao, không có việc gì?” Gương mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì kinh sợ và đau đớn mà trắng bệch, nhìn vết thương kia, trái tim Tiêu Lăng Phong đau như bị xé nát.
Lưng Diệu Tinh đụng mạnh vào bàn, nằm trên mặt đất, thật lâu sau cũng không thể đứng dậy. Dương Nhược Thi nhân lúc mọi người còn đang hoảng hốt. Đi tới bên cạnh Diệu Tinh. ddLee~quys~ddoon Canh ngay tay cô, nụ cười độc ác hiện bên môi, nhấc chân lên, nhìn ngón tay Diệu Tinh, đạp xuống thật mạnh.
“A!” Diệu Tinh kêu lên một tiếng, nhưng giờ phút này, mọi người đều đang hỗn loạn nhìn chăm chú vết thương của Đường Nhã Đình, không có ai để ý đến cô.
“Nhã Đình, đừng sợ, anh dẫn em đến bệnh viện, dẫn em đến bệnh viện!” Giọng nói Tiêu Lăng Phong có vẻ run run. Anh ta ôm Đường Nhã Đình.
“Lăng Phong, không nghiêm trọng đâu. Vết thương nhỏ thôi!”
“Em chảy máu, sao lại là vết thương nhỏ.” Tiêu Lăng Phong sầu não rống lên.
Diệu Tinh cố gắng chống tay ngồi dậy, nghe lời nói của Tiêu Lăng Phong, cô cảm thấy vô cùng trào phúng. Đường Nhã Đình chảy máu, anh ta đã lo lắng thành thế này. Nhưng khi cô bị anh ta hành hạ cho bị thương, anh ta vẫn mang vẻ mặt chán ghét, cảm thấy tất cả đều là chuyện đương nhiên.
“Lăng Phong, em thật sự không sao! Thả em xuống.” Đường Nhã Đình nói xong, Tiêu Lăng Phong từ từ để Đường Nhã Đình xuống, anh cực kỳ giận dữ, xoay mặt nhìn Diệu Tinh đang ngồi dưới đất. Anh nắm chặt nắm tay, xoải bước đi tới. dien; dan; l.q.d Người phụ nữ ác độc này, lại dám làm Nhã Đình bị thương. Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi nhất định để cho cô biết cái gì gọi là hối hận.
“Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng. “Sao cô có thể độc ác như thế!”
“Anh… Anh muốn làm gì!”
“Làm gì?” Tiêu Lăng Phong cười lạnh. “Tại sao lại đẩy Nhã Đình. Nói!” Anh phẫn nộ hầm hừ.
“Tôi không có, Tiêu Lăng Phong, anh không được đổ oan cho người tốt!”
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy, cô còn ngụy biện!” Tiêu Lăng Phong thô lỗ kéo Diệu Tinh lên. “Tại sao lại làm vậy!”
“Tôi đã nói tôi không có!” Diệu Tinh hét lên. Rõ ràng là cô ta tự ngã, tại sao lại trách cô!
“Cô là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao! Rất tốt. Trình Diệu Tinh. Hôm nay, cô đã chọc giận tôi thành công rồi!” Tiêu Lăng Phong nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ nhưng cũng càng lúc càng lạnh. Ngay cả Đường Nhã Đình đứng bên cạnh cũng cảm thấy không rét mà run.
Cô đè lại vết thương, cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của Tiêu Lăng Phong.
“Trình Diệu Tinh, hôm nay, thù mới hận cũ của chúng ta sẽ tính hết một lần…”