• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Tôi sẽ trả thù

Tiêu Lăng Phong ngồi trong xe hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Tiếng khóc của Diệu Tinh vẫn luôn vang vọng bên tai, anh phiền não, vứt tàn thuốc sang một bên. Vừa lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Diệu Tinh thì điện thoại lại vang lên.

“Alo, Nhã Đình, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ.” Tiêu Lăng Phong vô cùng dịu dàng hỏi.

“Lăng Phong, lâu rồi anh không đến thăm em!” Đường Nhã Đình dịu dàng làm nũng nói. “Cũng không có gọi điện cho em.”

“Đâu có quá lâu, không phải ba ngày trước mới gặp sao!” Tiêu Lăng Phong có chút buồn cười. Trong mắt đã tràn đầy sự cưng chiều bất đắc dĩ.

“Em mặc kệ, ngày mai ăn cơm chung được không?” Đường Nhã Đình hỏi. “Anh và Cẩm Trình có chuyện gì sao? Vừa rồi mới gọi điện, anh ta là lạ, có phải anh cãi nhau với anh ta không?”

“Không có, làm sao có thể!” Tiêu Lăng Phong cười. “Anh ta…Chắc là tâm tình không tốt!” Giọng nói Tiêu Lăng Phong rất nhẹ, nhưng trong mắt lại đầy suy đoán. Bọn cũng mới gặp nhau có hai lần mà thôi, nhưng anh ta chấp nhận cho dù đắc tội Triệu Chí Viễn cũng phải giúp cô ấy…

Đầu dây bên kia, Đường Nhã Đình cẩn thận lắng nghe phản ứng của Tiêu Lăng Phong, dường như đang muốn nghe rõ nhịp thở của anh, mới vừa rồi, Hạ Cẩm Trình trong điện thoại có vẻ ấp úng, nhất định có chuyện giấu giếm, mà hôm nay bọn họ bàn chuyện làm ăn với “Trí Viễn”.

Đi làm việc, nhưng mà cảm xúc của bọn họ hoàn toàn không phù hợp, không có vui sướng khi thành công, nhưng tuyệt đối không phải là mất mác khi thất bại, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, gần đây Tiêu Lăng Phong có hơi khó hiểu, ngay cả Hạ Cẩm Trình, cũng không đối xử với cô giống như trước đây. Được rồi, không sao cả, ngày mai sẽ biết tất cả thôi, coi như các người không nói, tôi cũng sẽ tự tra được.

Hai người cầm điện thoại, không ai lên tiếng, mà hình như Tiêu Lăng Phong cũng không phát hiện Đường Nhã Đình không nói chuyện. Anh vẫn đang nghĩ đến lời nói của Hạ Cẩm Trình, “người đã chết, có lẽ cũng có cảm giác…”

“Lăng Phong, anh có cần suy nghĩ lâu như thế không? Ngày mai chúng ta ăn cơm với nhau được không?” Đường Nhã Đình hỏi. “Có được không vậy?”

“Được!” Tiêu Lăng Phong sảng khoái đồng ý. “Ngày mai chúng ta ăn cơm với nhau!” Nhưng yêu cầu Đường Nhã Đình đã nói, anh luôn luôn không đành lòng từ chối.

“Lăng Phong, anh thật là tốt!” Nghe Tiêu Lăng Phong nói thế, Đường Nhã Đình ngọt ngào hôn chụt một cái vào điện thoại. Tiêu Lăng Phong mỉm cười, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đó, cuối cùng vẫn lái xe rời khỏi. Tiêu Lăng Phong, ngươi hoàn toàn không cần thiết bởi vì chuyện này mà phiền muộn, cũng không cần phải giải thích, vốn dĩ ngươi có ý định gì, mặc kệ cô ấy có hiểu lầm hay không, cô ấy nghĩ thế nào thì cứ theo ý cô ấy đi, ngươi hoàn toàn không cần quan tâm cái nhìn của cô ấy với mình, không phải sao, dù sao người này cũng không có chút quan hệ với ngươi.

Diệu Tinh ngồi trong phòng tắm, trong bồn xả đầy nước, cô ngâm cả mình vào trong nước, tóc ướt sũng dính vào gò má sưng đỏ của cô, máy điều hòa mở rấ thấp, môi Diệu Tinh đã đông thành màu tím, nhưng cô vẫn ngồi trong bồn tắm, không ngừng dùng sữa tắm chà xát thân thể. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Tỏm, tỏm, tiếng vang trong trẻo, nhưng cũng rất nhỏ.

Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại đối xử với tôi và Mộ Thần như thế, chúng tôi đã nợ anh cái gì? Cố gắng lau sạch nước mắt, cô bước tới cửa sổ, nhìn màn đêm dày đặc, cô lớn tiếng hét lên: “Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ trả thù, tôi nhất định sẽ trả thù, tôi muốn anh phải vì những việc anh đã làm, trả một cái giá thật lớn, tôi muốn trả thù…” Giọng nói đau thương của Diệu Tinh vang vọng thật lâu giữa trời đêm…

========

Chương 28: Mất hứng bỏ về

Đường Nhã Đình nói sẽ đến chỗ hẹn sớm hơn dự định, bởi vì cô biết, chỉ cần là cô, Hạ Cẩm Trình luôn sẽ đến sớm nửa tiếng, quả nhiên, khi cô bước vào phòng bao, Hạ Cẩm Trình đã ngồi đó, cô mỉm cười đi tới, muốn thám thính một chút tin tức từ anh ta.

“Cẩm Trình!” Đường Nhã Đình cười híp mắt bước tới. “Biết chắc chắn anh sẽ đến sớm.”

“Đúng thế, em đã hẹn, sao anh có thể đến trễ.” Hạ Cẩm Trình dịu dàng mỉm cười nhìn Đường Nhã Đình, nhưng trong mắt anh lại không nhìn thấy một chút dịu dàng.

“Cũng là anh tốt, không giống Lăng Phong… Mỗi lần đều tính toán thời gian!” Đường Nhã Đình mếu máo, nổi tính trẻ con oán giận.

“Nhưng mà anh có tốt, không phải em vẫn không yêu anh.” Hạ Cẩm Trình cúi đầu, khuấy cafe.

“… Cẩm Trình.” Đường Nhã Đình có chút xấu hổ. “Thật xin lỗi…”

“Em không cần phải nói xin lỗi.” Hạ Cẩm Trình ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đựng sự lạnh lùng mà Đường Nhã Đình chưa từng thấy qua. “Nhã Đình, anh cũng không làm khó em… em cũng biết mà.” Anh nói xong, có chút ý cười trên mặt, dưới mặt bàn, anh nắm chặt quả đấm, giống như đang kiềm chế thứ gì đó.

“Các người đang nói chuyện gì vậy?” Tiêu Lăng Phong đẩy cửa ra, nhìn thấy Đường Nhã Đình ngồi cạnh Hạ Cẩm Trình, sắc mặt hơi u ám.

“Chúng tôi chỉ đang tán gẫu thôi, anh rất đúng giờ, chưa bao giờ đến sớm dù chỉ một phút.” Hạ Cẩm Trình ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Tiêu Lăng Phong.

“Anh cho rằng tôi rất rãnh rỗi sao? Anh cho rằng Thiên Trì và Thiên Tuấn được thành tựu như ngày hôm nay là do tôi may mắn sao?” Tiêu Lăng Phong ngồi xuống.

“Anh có nhiều thư ký như thế, lo lắng cái gì.” Hạ Cẩm Trình châm chọc. “Tôi thật sự nghi ngờ, những năm qua, việc kinh doanh của anh có phải là trao đổi như thế.”

“Cẩm Trình, hôm nay chúng ta có thể ngồi ăn cơm chung với nhau, anh phải biết rằng hoàn toàn là vì nể mặt Nhã Đình.” Chán ghét Hạ Cẩm trình kẹp thương mang gậy (ViVu: trong lời nói ẩn chứa châm chọc mỉa mai), Tiêu Lăng Phong mỉa mai nói.

“Lời anh nói cũng là lời tôi muốn nói!” Hạ Cẩm Trình không mặn không lạt nói. “Thật sự muốn nhắc nhở anh, làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng phải trả giá đấy!”

“Tôi kinh doanh như thế nào, không cần anh chỉ dạy, thế nào, thích quan tâm thư ký của người khác sao, công ty anh không có ai à!”

“Thật là xin lỗi, công ty tôi cái gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều người, thật ra thì… Tôi cũng nên học hỏi anh một chút, tất cả thư ký của tôi đều sắc nước hương trời, nếu tôi có một nửa của anh. Có lẽ công ty tôi sẽ càng thành công hơn.”

Đường Nhã Đình ngồi giữa, cô nhìn hai người giương cung bạt kiếm, bọn họ nói gì? Cái gì mà thư ký, thư ký của Tiêu Lăng Phong, chẳng lẽ là Lisa giở trò quỷ gì rồi, nhưng mà… chuyện này có gì mà để Hạ Cẩm Trình phải quan tâm. Nhiều năm qua, ngoài trừ mình ra Hạ Cẩm Trình không nhìn người phụ nữ khác.

“Các người cũng đừng có cãi nhau nữa!” Đường Nhã Đình đứng dậy. “Lăng Phong, Cẩm Trình, mọi người đều là bạn bè mà, có gì mà không thể từ từ nói, không nên cãi nhau!”

“Em đã đề cao anh rồi, bạn bè của Tổng giám đốc Tiêu, Hạ Cẩm Trình tôi không với tới.” Anh nói xong, đứng lên. “Tôi chỉ nói một câu, tự giải quyết cho tốt.”

“Những lời này, tôi cũng trả lại nguyên vẹn cho anh.” Hạ Cẩm Trình nói xong vung tay đi ra ngoài. Đường Nhã Đình sững sờ ngồi đó, cuối cùng bọn họ vì chuyện gì mà tức giận, cho dù là vì cô, bọn họ cũng chưa từng cãi vả như thế. Từ từ xoay mặt lại, nhìn thấy sắc mặt u ám của Tiêu Lăng Phong, trong lòng cô càng tò mò.

“Lăng Phong…”

“Nhã Đình ăn cơm trước đi, buổi chiều anh còn phải về Thiên Tuấn xem một chút!” Tiêu Lăng Phong dịu dàng xoa xoa tóc Đường Nhã Đình, trong mắt tràn đầy tức giận, Trình Diệu Tinh, ngược lại tôi thật sự muốn nhìn xem cô có sức quyến rũ gì, có thể để cho Hạ Cẩm Trình ra mặt vì cô, hừ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK