Lúc Đường Nhã Đình nhận được điện thoại của Hạ Cẩm Trình, cô ta đang ngồi trong phòng uống rượu vang, nghĩ tới hôm nay bị thất bại trong gang tấc, cô chỉ muốn giết chết tên đầu heo Triệu Chí Viễn kia ngay lập tức. Còn Hạ Cẩm Trình lại không hề che giấu sự bảo vệ dành cho Diệu Tinh, càng làm cho cô ta cảm thấy bất công.
“Cẩm Trình, anh và Diệu Tinh thật sự rất xứng đôi đấy.” Cô ta lạnh lùng cười. “Trình Diệu Tinh, cô xinh đẹp, lại thông minh, lương thiện, sẽ có rất nhiều con trai thích cô, cũng giống như Cẩm Trình…” Cô ta thì thầm. Ngón tay từ từ lướt qua trên ly thủy tinh. Nhưng mà… Cô cướp đi Cẩm Trình cũng không sao, nhưng ngay cả Tiêu Lăng Phong cũng không bỏ qua…”
“Cẩm Trình, anh tìm em.” Đường Nhã Đình đi ra, nhìn thấy Hạ Cẩm Trình dựa vào thân xe, trên mặt đã xuất hiện nụ cười đơn thuần.
“Lên xe đi!” Hạ Cẩm Trình cũng không cười, chỉ mở cửa xe.
“Sao vậy, mặt mày nghiêm túc quá, cười một cái đi!” Cô ta đưa tay véo mặt Hạ Cẩm Trình, Hạ Cẩm Trình nghiêng mặt tránh tray cô ta. “…” Đường Nhã Đình có chút xấu hổ.
“Là do em làm có phải không?”
“… Anh nói gì nữa vậy.” Đường Nhã Đình chỉ thoáng sửng sốt, rất nhanh đeo lên vẻ mặt vô tội.
“Có thể sử dụng lý do đó để dụ Diệu Tinh ra, không phải chỉ có thể là em thôi sao.” Hạ Cẩm Trình xoay mặt nhìn Đường Nhã Đình, trong mắt có bất dĩ, và cả đau đớn. “Tại sao phải làm như vậy?” Giọng nói của anh có vẻ run run, hình như là cực kỳ đau đớn.
“Em… Không phải vậy, Cẩm Trình.” Đường Nhã Đình cố gắng giải thích.
“Vậy là cái gì?” Hạ Cẩm Trình nắm vai cô ta. “Nhã Đình, tại sao em lại biến thành thế này?” Anh đau lòng hỏi.
“Không phải như vậy, Cẩm Trình anh bình tĩnh một chút…”
“Biết ẩn tình của tai nạn ngoài ý muốn đó, ngoại trừ anh ra, cũng chỉ có em. Em còn gì để giải thích!”
“Không có!” Nghe Hạ Cẩm Trình nói thế, Đường Nhã Đình cũng lười diễn trò nữa. d-d~lee; quys; ddoon
“Đừng làm tổn thương cô ấy!” giọng Hạ Cẩm Trình run run nhưng cũng rất kiên định.
“Anh nói cái gì?” Đường Nhã Đình tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Anh nói là em đừng làm tổn thương cô ấy!” Hạ Cẩm Trình lặp lại. “Em lợi dụng anh… anh đau lòng, nhưng có thể chịu đựng được, nhưng Nhã Đình. Anh không có cách nào nhìn em, trở nên không từ thủ đoạn.”
Đường Nhã Đình hơi sửng sốt. Anh ta có ý gì, cuối cùng là muốn ngăn cản cô làm tổn thương Diệu Tinh, hay không muốn nhìn cô trở nên lòng dạ thâm sâu.
“Thật xin lỗi…” Mặc kệ thế nào, vẫn nên ổn định anh ta trước. Nghĩ thế, Đường Nhã Đình thay vẻ mặt áy náy.
“Anh không cần em xin lỗi.” Hạ Cẩm Trình lắc đầu.
“Nhưng… Cẩm Trình, trừ cái này, em không biết còn có thể nói cái gì, làm cái gì, thật sự em chỉ yêu Lăng Phong.” Đường Nhã Đình cắn môi.
“Em yêu anh ta?” Hạ Cẩm Trình cười. “Cho nên, mấy ngày đó, khi anh ta không ở đây, em mới dùng anh để giải quyết cô đơn.” Anh chế giễu.
“Không phải.” Đường Nhã Đình lắc đầu. “Cẩm Trình, quả thật em chỉ xem anh là bạn bè.”
“Bạn bè? À, bạn giường sao?” Hạ Cẩm Trình như là đang nghe chuyện cười.
“Chát!!!” Một cái tát thanh thúy vang lên, mặt Hạ Cẩm Trình bị đánh nghiêng qua một bên.
Đường Nhã Đình run rẩy nhìn Hạ Cẩm Trình. Vẻ mặt, nụ cười của anh ta là thế nào? Chế giễu ư? Đường Nhã Đình nuốt nước miếng, Hạ Cẩm Trình nguy hiểm, ác nghiệt, cũng giống như Tiêu Lăng Phong, ngoài trừ người họ quan tâm, họ sẽ không bao giờ thương xót với bất kỳ người nào, cả với người họ muốn, cũng sẽ không từ thủ đoạn…
=======
Chương 48: Nảy sinh nghi ngờHạ Cẩm Trình sờ sờ khóe miệng, xoay mặt nhìn Đường Nhã Đình đang giận đến phát run. “Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong biết lần đầu tiên của em là cho anh sao?” Hạ Cẩm Trình tiến tới gần, khẽ hỏi, hơi thở lành lạnh phả vào mặt Đường Nhã Đình. “Anh ta cũng biết…”
“Đừng nói nữa.” Đường Nhã Đình che kín tai thét lên, nước mắt rơi ra. “Chúng ta quên chuyện đó đi có được không.” Đường Nhã Đình cầu xin. “Cẩm Trình, em thật sự yêu Lăng Phong, em không thể không có anh ấy.” Cô ta níu lấy vạt áo Hạ Cẩm Trình. “Vì vậy, giúp em giữ kín bí mật đó, có được không?”
“Cho nên, em vì Tiêu Lăng Phong, cái gì cũng có thể làm.” Hạ Cẩm Trình đã hiểu rõ, gật đầu. “Anh đã biết, biết rồi.” Anh ta thất thần nói xong, trong mắt còn có chút nước. “Đừng tổn thương Diệu Tinh nữa, chuyện đó. Anh vĩnh viễn không nhắc tới nữa.”
Đường Nhã Đình xoay mặt nhìn Hạ Cẩm Trình. Anh ta là đang uy hiếp cô? Siết chặt nắm tay, Đường Nhã Đình âm thầm cười lạnh. Anh càng như vậy, tôi càng không thể để lại cho cô ta. Tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp tôi.
“Em về đây!” Cô ta ấm ức nghẹn ngào xuống xe, nhanh chóng chạy vào trong sân.
Hạ Cẩm Trình ngồi trong xe nhìn Đường Nhã Đình chạy đi, anh lau nước mắt như không có chuyện gì, một nụ cười khinh miệt hiện ra.
“Đường Nhã Đình, cuối cùng cô tính trước lo sau là di truyền từ ba cô, hay là từ mẹ cô. Tại sao vì bản thân mình, mà có thể ích kỷ lợi dụng, tổn thương người khác.” Anh sờ sờ gương mặt bị đánh, lấy khăn tay chà sát thật mạnh chỗ tay Đường Nhã Đình đã chạm vào.
Sau đó vứt khăn sang một bên. “Tôi sẽ không chủ động đến trước mặt Tiêu Lăng Phong vạch trần cô, tôi sẽ chờ, cô yêu sâu nặng Tiêu Lăng Phong, sẽ nhìn Tiêu Lăng Phong hoàn toàn yêu người khác, vứt bỏ cô…” Hạ Cẩm Trình bình tĩnh nói. Nhưng tay đang nắm lấy tay lái, vì dùng nhiều sức mà khớp xương trắng bệch.
Bệnh viện.
Diệu Tinh đứng cạnh cửa sổ, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối. Cô nhìn cổ tay mình.
“Alex!” Diệu Tinh nở nụ cười bi thương. Trên ngón tay, còn có quà sinh nhật mười sáu tuổi, chiếc nhẫn mà Mộ Thần đã tặng cô. Gương mặt đó quả thật rất giống Mộ Thần. Chỉ là… Anh ta không phải là Mộ Thần. Hoa kiều Mĩ. Tay đua xe nổi tiếng…
Mộ Thần, anh nhìn thấy, cũng sẽ giật mình đấy! Cho dù cô đã tận mắt nhìn Mộ Thần chết, tận mắt nhìn anh hỏa táng, rồi hạ táng, cũng không thể tránh được mê muội, rốt cuộc, người kia là Mộ Thần, hay là Alex.
Tiêu Lăng Phong đứng bên cạnh, nhìn dãy số. Không có tên tuổi người gửi. Hiển nhiên, đã bày kế rất tốt. Nhưng mà, Triệu Chí Viễn làm sao lại biết, ông ta không phải đã gặp tai nạn xe bị thương nặng nhập viện rồi sao! Ông ta sao lại nhắc đến tai nạn xe ba năm trước, chắc chắn, là có người tiết lộ tin tức cho ông ta, nhưng người đó là ai. Tai nạn xe, là ám chỉ tai nạn của ai…
Chân mày Tiêu Lăng Phong càng nhíu càng chặt.
“Trình Diệu Tinh, tôi hỏi lại cô một lần nữa, là ai cứu cô!” Tiêu Lăng Phong để điện thoại di động xuống, bước lại gần. Tại sao có thể đúng lúc xảy ra chuyện, vừa đúng lúc Triệu Chí Viễn xuất hiện, đã cứu cô. Có lẽ, người đó là một manh mối.
“Tôi nói rồi, tôi không biết!” Diệu Tinh gắt gỏng hét lên.
Không nghĩ tới Diệu Tinh lại đột nhiên nổi giận, Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất kinh ngạc. Cô ấy kích động cái gì? Xem ra sự việc không hề đơn giản.
“Tổng giám đốc Tiêu, tôi muốn xuất viện!” Diệu Tinh ngẩng đầu. Người kia cũng ở bệnh viện này, Diệu Tinh rất sợ gặp lại Alex. Cũng giống như, cô không muốn Tiêu Lăng Phong biết sự tồn tại của người đó.
Tiêu Lăng Phong quan sát Diệu Tinh. Quả nhiên, cô có chuyện gạt tôi…