Sự thật là thân thể Diệu Tinh bị áp chế trên thủy tinh, tay Tiêu Lăng Phong tùy tiện di chuyển qua lại trên thân thể Diệu Tinh, nước mắt khuất nhục không ngừng tuôn trào, nhưng không thể đổi lấy một chút đồng tình của Tiêu Lăng Phong.
“Diệu Tinh, cô có biết da cô trơn mịn có cảm giác giống như da em bé không?” Trên môi Tiêu Lăng Phong còn dính máu của Diệu Tinh, nói bên tai Diệu Tinh.
“Lưu manh, khốn kiếp” Hơi thở Diệu Tinh không ổn định, lời tức giận của cô nghe càng giống như đang hờn dỗi làm nũng.
“Phản ứng của cô nói cho tôi biết, cô rất thích tôi khốn kiếp.” Tiêu Lăng Phong trêu chọc. Trên mặt anh ta còn in rõ dấu tay, đã lâu như vậy mà cảm giác đau rát vẫn chưa biến mất, anh nắm chặt cổ tay Diệu Tinh, tay kia thô bạo bóp gò má Diệu Tinh, làm cho cô có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất ở sau lưng. “Nhìn xem dáng vẻ dâm đãng của cô.” Tiêu Lăng Phong xấu xa nói. “Tùy tiện đụng vào cô, thì cô đã có phản ứng, vẫn còn bày đóng giả liệt nữ trong sạch.” Nói xong anh dán thân thể mình lên. “Cô nói thử xem, có phải Mộ Thần đang ở ngoài cửa sổ nhìn chúng ta hay không…” Tiêu Lăng Phong nói xong, tay trượt xuống phía dưới của Diệu Tinh.
“A!!!” Diệu Tinh hét lên một tiếng. “Tiêu Lăng Phong, anh làm gì thế? Buông tôi ra.”
“Tôi còn chưa có tiến vào đâu, cô kêu gì vậy?” Tiêu Lăng Phong cười nhẹ. “Hay là… Căn bản cô đang mời mọc tôi…” Hơi thở lành lạnh của anh phà vào mặt Diệu Tinh, ngón tay như có như không chạm vào, chọc cho Diệu Tinh run rẩy.
“Tiêu Lăng Phong, anh buông tôi ra nhanh lên.” Diệu Tinh dùng sức giãy giụa cổ tay, thân thể bị đè ép trên thủy tinh, phát ra âm thanh ma sát trầm thấp. “Đừng làm như thế.” Diệu Tinh ra sức lắc đầu.
“Đêm dài đằng đẵng, chúng ta không làm cái gì đó, không phải là rất đáng tiếc sao?” Tiêu Lăng Phong chẳng những không buông Diệu Tinh ra, ngón tay còn từ từ tiến vào trong thân thể Diệu Tinh.
“Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh hét to. “Đừng làm như vậy, tôi van anh.” Cô gào khóc, âm thanh thê lương bất lực.
“Van tôi đừng làm như vậy.” Tiêu Lăng Phong gật đầu. “Trữ Dư Tịch, cô đã gia hạn khế ước, lại không cho tôi đụng vào, muốn thủ thân như ngọc vì Mộ Thần sao? Hả?” Trong lời nói của Tiêu Lăng Phong đều là giễu cợt. “Mạnh miệng cái gì đây, cô không phải không biết giờ phút này vẻ mặt cô rất dâm đãng đê tiện mà hưởng thụ sao.” Tiêu Lăng Phong nói xong, ngón tay đột nhiên tiến vào.
“A!!!” Diệu Tinh hét một tiếng. “Khốn kiếp, buông tôi ra!” Diệu Tinh gào thét.
“Cô có biết, nơi này của cô nhỏ hẹp như của xử nữ,” Tiêu Lăng Phong giễu cợt, chậm rãi rút ngón tay ra.
“Tiêu Lăng Phong, anh là tên cầm thú, buông tôi ra.” Diệu Tinh gào thét. “Uhm…” Cô cắn chặt môi, kiềm chế âm thanh của mình, ba năm trước đây, ở Dạ Khuynh, anh ta cũng đã nhục nhã cô như thế.
“Thích thì cũng đừng chịu đựng, Trình Diệu Tinh, cô là hạng người gì, tôi đã quá rõ rồi, rõ ràng có một thân thể dâm đãng, lại nhất định giả vờ thuần khiết, cô càng không thích, tôi càng phải làm hết lần này đến lần khác. Chớ vọng tưởng trung trinh với Mộ Thần của cô, Trình Diệu Tinh, coi như tôi xem thường không đụng vào cô, tôi cũng sẽ không để cô đạt được ý nguyện.”
Hơi thở Diệu Tinh từ từ trở nên dồn dập, cô cắn môi nhìn Tiêu Lăng Phong. Móng tay vì dùng quá nhiều sức nên cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
“Đừng bày ra vẻ mặt uất ức, ngây thơ đó cho tôi xem, Trình Diệu Tinh, không phải cô đã bán mình?” Anh ta chán ghét nhìn Diệu Tinh. “Nếu đều là bán, thì bán cho ai cũng như nhau cả thôi…” Tiêu Lăng Phong tới gần Diệu Tinh, nói rõ từng câu từng chữ. Từng hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt Diệu Tinh, cô muốn tránh né, nhưng lại bị ép quay trở lại. “Chúng ta cũng nên làm một chút gì đó cho Mộ Thần xem, thiên sứ thuần khiết trong lòng hắn, sẽ trằn trọc giao hoan như thế nào dưới thân người đàn ông khác. Diệu Diệu của anh ta, làm thế nào để anh ta chết cũng không được yên nghỉ…”
“Tiêu Lăng Phong… Anh muốn làm gì?”
“Nếu đã là đồ của tôi, vậy tôi đây, có quyền xử lý món đồ đó… Cô trốn chạy ba năm, tôi, phải thu chút lợi nhuận…!”
========
Chương 12: Trả giá đắt khi khiêu khíchDiệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, lợi nhuận trong ý anh ta là gì, cái gì gọi là đồ của anh ta, anh ta có quyền xử lý…
“Tiêu Lăng Phong, anh muốn làm gì?”
“Đừng có nghĩ sai lệch, tôi muốn nói là… Công ty tôi đang thiếu một thư ký.” Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt anh ta nói cho Diệu Tinh biết, tất cả sẽ không chỉ đơn giản như vậy. “Cô không muốn nhìn xem công ty nhà cô, làm sao có thể phong sinh thủy khởi (*) trong tay tôi sao.” Anh khẽ cười.
“Ơ…” Diệu Tinh ngẩn người, đột nhiên Tiêu Lăng Phong di chuyển, làm cho toàn thân cô đều run rẩy, mặt của cô từ từ chuyển thành màu đỏ, thân thể cũng không còn sức lực.
“Nhìn đi, tôi nói không có sai, cô chính là một tiện nhân, bị nhục nhã như vậy còn có thể có cảm giác…” Tiêu Lăng Phong nói xong, rút ngón tay ra, chán ghét lau lau trên người Diệu Tinh, sau đó buông Diệu Tinh ra.
Cơ thể Diệu Tinh không con chút sức lực, mất đi sự chống đỡ của Tiêu Lăng Phong làm cho cô dựa vào tấm thủy tinh, từ từ trượt xuống.
Bụp! Đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo, đau đớn phát sinh, lan ra toàn thân.
“Ọe.” Một con buồn nôn dâng lên trong miệng, vừa nôn, vừa khóc thút thít.
“Trình Diệu Tinh, cô đang cảm thấy chính mình ghê tởm, hay là cảm thấy tôi ghê tởm, hả?” Anh miễn cưỡng nâng cằm Diệu Tinh lên, nhìn ánh mắt mê ly cố nén lệ, khóe miệng anh nâng lên. “Tôi có nên cảm thấy mình đã thành công không nhỉ?” Anh cười hỏi. “Trình Diệu Tinh, cô là người phụ nữ đầu tiên, tôi chỉ cần dùng ngón tay đã có thể thỏa mãn…”
“Đừng nói nữa.” Diệu Tinh lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong, cầu xin anh đừng nhục nhã tôi nữa!” Diệu Tinh nghẹn ngào. Cô đã cảm thấy mình rất bẩn, rất ghê tởm rồi, cô không muốn nghe những lời đó nữa.
“Tôi nói, cô càng không thích, tôi càng phải làm.” Tiêu Lăng Phong đến gần hơn, gần đến mức bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau…
Diệu Tinh khóc sụt sùi không ngừng, khóc đến mức cả người đều đang run rẩy, mà uất ức của cô, lại giống nhu một cái tát vang dội, tạo thành hình cái quạt trên má bên kia của Tiêu Lăng Phong.
“Trình Diệu Tinh cô cảm thấy uất ức ư, cảm thấy nhục nhã sao? Những thứ cô đánh mất có đáng giá sao? Hả?” Anh kéo tóc Diệu Tinh, làm cho cô ngẩng đầu lên. “Cô có biết không thể sinh con, mỗi ngày bị cơn ác mộng quấn lấy là đau khổ đến mức nào không?”
“Đương nhiên tôi biết!” Diệu Tinh kiên định nói, từ từ nắm chặt tay lại. Cô thường mơ thấy đêm đó ở Dạ Khuynh, mơ thấy, tất cả những việc mà Tiêu Lăng Phong đã làm với cô trong căn phòng sang trọng. Còn có thể mơ thấy Mộ Thần… “Tiêu Lăng Phong, mỗi ngày tôi đều mơ thấy Mộ Thần, còn anh, anh hại chết anh ấy, anh đều không gặp ác mộng sao?” Đột nhiên giọng nói Diệu Tinh trở nên trong trẻo, lạnh lùng, mờ ảo không nắm bắt được. “Tiêu Lăng Phong, cả đời này, tôi sẽ không quên chính anh là người hại chết anh ấy.”
“Vậy thì cô hãy tận tình mà hận đi, Trình Diệu Tinh, tôi cũng giống như vậy mà hận cô, chỉ cần tôi còn sống một ngày, sẽ hành hạ cô một ngày, tôi muốn cô phải trả cái giá thật đắt vì chuyện của Nhã Đình. Anh cắn răng nghiến lợi nói. “Không phải cô cũng hận tôi sao? Cô cũng phải sống thật tốt, xem chừng có một ngày, cô có thể giẫm đạp tôi ở dưới chân.” Tiêu Lăng Phong nói xong, nâng khóe miệng lên. Hèn hạ vỗ vỗ mặt Diệu Tinh. “Cái tát hôm nay, tôi để cho cô nhớ rõ, Trình Diệu Tinh, khi cô khiêu khích tôi, tôi muốn cô phải trả một cái giá thật đắt…”
Hết chương 12.
(*) có nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật được sinh ra, nước chảy đến đâu là mọi vật đâm chồi nảy lộc. Ý để nói: mọi việc đều thuận lợi, trong thơi gian ngắn có thể phát triển rất nhanh, có thể nhanh chóng lớn mạnh.