• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ngoại cậu bán quán ăn,cậu đến phụ giúp lau bàn ghế nên khó tránh khỏi trên người có mùi dầu mỡ. Đó cũng là lý do làm cho cậu không có bạn cùng bàn. Mặc dù cậu trông đáng yêu được các bạn nữ khác yêu thích. Nhưng vì cậu lầm lì ít nói không chịu giao lưu làm bạn với ai nên cũng vì thế chẳng có ai đến gần cậu nữa. 

Trước đó cô cũng không chê cậu nhưng cũng không thân thiết với cậu như bây giờ. 

Cậu cũng không biết tại sao cô đột nhiên lại như thế. 

"Cậu không chê tớ sao?" Tần Trạch nhỏ giọng. 

Giản Tình đau lòng, sao lại có một đứa trẻ đáng thương thế này. Đại gia đá quý mà 

cũng từng bị người khác khinh thường thế này sao. Tấm lòng mẹ già' của cô lại dâng lên. Cô ôm lấy Tần Trạch. 

"Đối với tớ trên đời này, không ai có mùi thơm bằng mùi trên người cậu." 

"Giản Tình, Ba tớ nói tương lai cậu sẽ gả cho anh trai tớ mà, sao cậu lại ngồi chung với Tần Trạch thế?" Một cô bé xinh xắn đáng yêu đang tỏ vẻ khó chịu với Giản Tình. 

Giản Tình nhìn cô bé trước mặt cố gắng lục lại trí nhớ của mình, cuối cùng cô mới nhớ ra, cô bé này là ai? Sao lại nói như thế? 

Lê Uyển Nhi con gái nhỏ của cảnh sát trưởng chỗ bạn thân với ba cô. Như vậy cô bé này nói cũng đúng. Ba cô và ba cô ấy đã từng hứa nếu hai nhà có con trai và con gái sẽ kết thông gia với nhau, để tình bạn của họ càng thân thiết hơn. Vì lẽ đó từ nhỏ cô đã có hôn ước với Lê Uyển Thanh lớn hơn cô ba tuổi. Đàn ông con trai mà tên Uyển. Thanh nghe nam tính quá nhỉ. Cái tên nói lên tính cách. Cô còn nhớ rõ người này sau này còn là chị em tốt với cô đấy. Vậy thì vợ chồng cái nỗi gì. Cũng chính vì chuyện này mà Uyển Thanh bị người nhà từ mặt. Cô vì sống phóng túng nên cũng bị cô đuổi ra khỏi nhà. Thế là hai người trở thành chị em tốt một thời gian. 

Trước khi cô chết, cô nhớ rõ Uyển Thanh còn khuyên cô nên thay đổi. Đừng từ bỏ cuộc sống này. Giống như anh ta, anh ta cũng tìm được một người bạn đời thật sự quý trọng yêu thương anh ta đó thôi. "Tình Tình đã là vợ nhỏ của người khác rồi sao? Sao cậu nói lớn lên sẽ lấy tớ?" Tần Trạch buồn rầu nhỏ giọng. 

Giản Tình hồi thần lại nhìn gương mặt khổ sở của cậu nhóc bên cạnh, cô lại không kìm lòng được mà ôm lấy cậu an ủi. Hành động của cô lại càng chọc tức Lê Uyển Nhi. "Giản Tình, tớ sẽ về mách ba tớ" Lê Uyển Nhi giận dữ bỏ đi. 

Giản Tình còn chưa kịp nói gì với cô bé, thế mà cô bé đã chạy trước rồi. Dù sao cũng cho cô gợi ý tính cách của anh trai cô bé sau này cho cô bé biết một chút chứ. Giản Tình thở dài. Vì còn đang ôm Tần Trạch nên cái thở dài của cô làm Tần Trạch 

hiểu lầm. 

"Tớ sẽ không trách cậu. Cậu không cần buồn. Tớ vốn cũng chẳng có ai thật sự thích." Tần Trạch nghẹn ngào. 

Giản Tình ngơ ra, cậu nhóc này sau lại thiếu tự tin thể. Cậu phải biết là hai mươi năm sau có hàng triệu cô gái mơ ước cậu đấy. Đẹp trai thì khỏi phải nói đi bởi vì nhan sắc hiện giờ của cậu cũng đủ nhìn ra tương lai cậu soái cỡ nào rồi. Chỉ có 

'giàu' là không ai ngờ được thôi. Ngay cả cô cũng không biết tại sao bây giờ cậu 

nghèo thế này mà tương lai lại đại gia như thế. Thông minh nên tự tạo sự nghiệp? 

Nhưng mà cũng chưa đến mức nằm trong top giàu sụ thế chứ. 

Giản Tình cũng từng cố gắng nhớ lại xem cô có bỏ qua chi tiết nào về cậu mà cô đã quên không. Nhưng tiếc là chẳng có gì để cô nhớ ra cả. Bởi vì lúc đó cô chỉ thấy cậu một lần duy nhất trên tivi thôi. Mà lần đó chẳng nói gì đến việc làm sao cậu giàu thế cả. Cô chỉ biết cậu chính là đại gia đá quý và bất động sản thôi. 

"Tớ cũng không muốn ai thích cậu. Bởi vì tớ chỉ muốn cậu là của tớ" Giản Tình nói xong lại hôn chụt một phát vào má cậu. Thật sự cậu rất đáng yêu, buồn rầu cũng đáng yêu, cười lên lại càng đáng yêu. À mà hình như cô chưa từng thấy cậu cười nhỉ? Tần Trạch đỏ mặt vì nụ hôn của Giản Tình. Mặc dù cậu cũng rất thích được Giản Tình hôn. Nhờ câu nói của Giản Tình mà tâm trạng của cậu đã tốt hẳn lên. "Cậu có vui không? Nếu cậu thấy vui,cậu có thể cười với tớ không?" Giản Tình dụ dỗ. 

Đương nhiên Tần Trạch có thể từ chối lạnh lùng với ai nhưng với cô thì không. Cậu 

khẽ nhếch mép lên nở nụ cười hiếm hoi mà từ khi ba mẹ cậu mất đến giờ, cậu chưa từng cười lần nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK