• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô giáo cũng đổ mồ hôi hột với Giản Tình. Nếu cô không biết thân phận của cô và kết quả học tập của cô bé. Chắc có lẽ cô cũng tin tưởng lời cô bé nói. Thế nhưng cô là con gái cục trưởng cục cảnh sát giao thông, mẹ là giáo viên dạy ở trường thế mà cô lại nói gia cảnh bình thường. Còn nữa năm năm tiểu học đều điểm tối đa, vậy là học lực chẳng có gì đáng nói luôn sao. Đúng là thân thể không bình thường nên cách nói chuyện cũng đáng nể theo. Mới mười một tuổi mà dám tuyên bố chủ quyền chồng tương lai, không cho người khác có cơ hội để ý cậu bạn kia. Đúng là trẻ con bây giờ quá đáng sợ rồi. "Không biết xấu hổ" Dương Tuyết Mai khinh bỉ nhìn cô. 

Sau đó liếc mắt sang nhìn Tần Trạch bên cạnh. Chắc hẳn Giản Tình và cậu ta lúc nãy đã thông đồng với nhau lừa cô và cô giáo. Cô thật ngốc mà để cho hai người lừa dễ dàng như vậy. Cậu ta nếu thật sự cắn người như thế còn không bị đưa vào viện tâm thần sao. Sao có thể vào trường quốc tế này học chứ. Chắc chắn Giản Tình cố ý nói như vậy chỉ để giành chỗ ngồi mà thôi. Thật quá đáng ngay cả cô cũng dám lừa. Cô sẽ cho cô ấy biết đắc tội với cô sẽ thế nào. Dương Tuyết Mai ánh mắt nguy hiểm nhìn Giản Tình. 

Buổi học đầu tiên trôi qua. Các bạn được phép đến nhà ăn ăn trưa sau đó về ký túc nghỉ trưa. Bởi vì trường quốc tế nên tất cả học sinh trong trường đều phải ở nội trú trong trường. Chỉ đến cuối tuần mới được phép về nhà. "A Trạch đi ăn thôi. Tớ đói bụng chết mất. Sáng nay mẹ tớ bắt tớ ăn món tớ ghét nên tớ chẳng ăn được gì." Giản Tình mặt đau khổ kéo tay Tần Trạch. 

Tân Trạch mỉm cười đi theo cô. Vừa đến cửa nhà ăn đã thấy mọi người xếp hàng dài ở các khu để lấy đồ ăn. Giản Tình nhìn hàng dài mà bụng khẽ kêu rên. Đói sắp chết rồi mà còn phải xếp hàng quá hành hạ thân xác rồi. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Giản Tình, Tân Trạch khẽ xoa đầu cô sau đó kêu cô đi tìm Giản Tâm ngồi đi, cậu đi xếp hàng lấy đồ ăn cho cả hai. Giản Tình nghe thế vui vẻ ôm chầm lấy Tần Trạch cảm ơn cậu rối rít. Sau đó chạy đến mấy dãy bàn tìm Giản Tâm. 

Vì là chị em sinh đôi nên cũng có rất nhiều người nhầm cô và Giản Tâm. Giống như bây giờ vì các bạn trong trường khá đông lớp cô lại ra trễ nên cô tìm nãy giờ vẫn không tìm được em gái, mà cô đã đói lắm rồi nên cũng lười đi tìm nữa. Cô chọn đại một bàn trống ngồi xuống. Kết quả còn chưa chờ được Tần Trạch quay lại đã có một cậu bạn khác đi đến. 

D) 

"Giản Tâm tớ ngồi đây nhé. Cậu chưa có đồ ăn sao hay chúng ta ăn chung nhé, tới lấy rất nhiều đồ ăn ngon nè." Một cậu bạn đeo kính ngồi xuống đối diện Giản Tình. 

Giản Tình sững người, sau đó mỉm cười với người bạn đối diện. Cô rất vui vì mới buổi học đầu tiên mà Giản Tâm đã có người để thế này thì tương lai cô rất có tiềm năng đấy. Dù sao còn cả một chặng đường dài ở đây. Cô vừa định nói với cậu bạn kia rằng cậu nhận làm người, tuy nhiên đã có người khác phát biểu trước cô. "Chỗ ấy là của tôi, mời cậu ra chỗ khác ngồi." Tần Trạch đen mặt cất giọng. 

"Giản Tâm đây là ai? Bạn cậu à" Cậu bạn mắt kính không đứng lên vội mà quay 

sang hỏi Giản Tình. 

Tần Trạch nghe hai chữ Giản Tâm từ miệng cậu ta thì nhíu mày, rồi cúi xuống nhìn 

kỹ cô gái đang ngồi mỉm cười kia. Chẳng lẽ cậu đã nhận làm người sao? Sao có thể đây rõ ràng là Giản Tình mà. Nhưng cậu cũng không muốn bản thân hối hận điều gì vì thế nếu đã không chắc chắn thì cậu sẽ dùng cách mà Giản Tình dạy cậu để kiểm tra xem người trước mặt là ai. Cậu lập tức bỏ hai phần ăn trên tay xuống sau đó nắm bàn tay lại đưa ngón tay cái lên, rồi tập trung nhìn vào mắt Giản Tình hồi hộp chờ đợi. 

Giản Tình nhìn gương mặt hồi hợp của cậu mà cô rất muốn cười. Từ lúc cô dạy cậu cách này thì có lẽ đây là lần đầu tiên cậu sử dụng. Dù có mấy lần cậu cũng khó nhận ra hai người nhưng chỉ cần cô mỉm cười, cậu sẽ nhận ra cô. Tuy nhiên có lẽ hôm nay vì có một người bạn nam khác ở đây nên cậu ấy xem ra dè dặt cẩn thận hơn chăng. Cô phối hợp đứng lên, khom người về phía Tần Trạch, nhón chân nói nhỏ bên tai cậu: 

"A Trach." 

Từ một năm trước Tần Trạch đã cao hơn cô một cái đầu rồi. Càng ngày càng ra vẻ, càng đẹp trai hơn. Năm năm tiểu học cô đã rất nhiều lần đóng vai ác hù dọa các bạn nhỏ, những bạn muốn làm quen và chơi với cậu. Tuy cô cũng không đến mức trẻ con như vậy, cứ cố chấp không cho cậu tiếp xúc với bạn nữ khác. Cô rất thoải mái, cậu chơi với ai cũng được miễn đừng thân là được. 

Cũng giống như cô ngoài cậu ra, cô còn chơi với rất nhiều bạn nam trong lớp. Tuy nhiên cô không cố chấp cậu lại cố chấp luôn phần cô. Cậu tự mình không chơi với bất kỳ bạn nữ nào, cứ như tiểu đường tăng xa rời hồng trần vậy. Đôi lúc cô chơi với bạn nam khác vui vẻ cười lớn thì lập tức cô sẽ nhận được ánh mắt buồn tủi của cậu. Thể là cô đành phải đầu hàng, không chơi với bạn kia nữa. Cô là thế rất khó có thể 

chịu được cậu buồn bã vì cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK